Bóng đêm tĩnh mịch, gió sông thổi rít.
Seoul, Hàn Quốc, cầu Han Gang.
Một người phụ nữ leo lên trên cầu, khuôn mặt lạnh lùng tràn đầy sự tuyệt vọng.
Dưới cầu, bốn năm người bảo vệ mặc đồ đen đứng xung quanh một người đàn ông, như những ngôi sao bao quanh mặt trăng, chờ đợi cậu ta ra lệnh.
“Sở Minh Hạo!”
Người đàn ông nắm chặt điện thoại, thấp giọng phá vỡ đi sự im lặng, giọng nói bình thản, nhưng vừa đủ cho mọi người có mặt ở đó nghe rõ.
“Muốn chết thì cứ nhảy xuống đi!”
**
Lúc này, một chiếc Porsche màu trắng xuyên màn đêm lao tới, dừng lại trên chiếc cầu cao sáng rực một người phụ nữ từ trong xe bước ra, đi nhanh về phía trước, dừng lại cách người đàn ông chỉ một bước chân, “phịch” một tiếng quỳ xuống.
“Sở Minh Hạo, xin anh, xin anh tha cho cô ấy đi! Tha cho cô ấy một lần này đi!”
Kim Xán Xán không còn lòng tự trọng, khổ sầu cầu xin, nhưng người đàn ông trước mặt như không nghe thấy, mảy may không chút cảm động.
Thời Kiều Nguyệt có thể đi tới bước này, Kim Xán Xán có công rất lớn trong đó, bạn thân gì chứ đứng là nực cười.
Anh ấy có đôi mày đen như sương, góc miệng cong lên nở một nụ cười tàn nhẫn, tiếp tục nói vào điện thoại: “Nhìn kìa, bạn thân nhất của em đến rồi, có phải rất cảm động đúng không?”
Rõ ràng là giọng nói êm ấm nâng niệu, nhưng anh lại nói những lời tàn nhẫn nhất trên đời: “Tôi quên rồi, chính là cô ấy phản bội cô, dụ dỗ cô để cô sa vào bẫy.
”
“Bây giờ, cô ấy đến rồi, cô cảm thấy thế nào? Có hận không?”
Đầu bên kia của điện thoại, trở lên im lặng, trong tai người phụ nữ chỉ còn lại tiếng gió sông rít gào.
Không nhận được phản hồi, dường như cũng không ảnh hưởng gì đến tâm trạng vui mừng của anh ấy.
Anh ấy vẫn bình thản, kể lại những âm mưu tàn nhẫn ấy đến khi quên mất đi chính mình: “Nếu những cái này không tính là gì, vậy người đàn ông mà cô yêu sâu đậm- Thời Sầm Tinh, cậu ta tự tay mình lập ra kế hoạch này, sự thật này có khiến cô cảm thấy đau đớn một chút nào không?”
Đứng trên cầu cao, tóc và váy của người phụ nữ bay lượn theo gió, đẹp một cách điên cuồng, nhiệt độ ở đầu ngón tay dần dần thấp xuống, màu má trên môi biến mất.
Giọng nói mềm mại nhưng lại tàn nhẫn vang vọng trong tai, không thể nào thoát ra được: “Bạn cũ của cô, người thân của cô, tất cả đều phản bội cô! Chính là những người mà cô tin tưởng và luôn dựa dẫm, họ đã đẩy cô vào cảnh này! Cảm giác bị tất cả mọi người phản bội như thế nào?”
Lời nói của anh ấy, vừa thoát khỏi miệng, đã bị gió sông thổi đi mất, nghiền nát thành tro bụi, nhưng lọt vào tai cô, mỗi một chữ mỗi một câu, lại trở thành lá bùa đoạt mạng của cô.
“Đừng nói nữa! Xin anh! Đừng nói nữa!”
Kim Xán Xán như điên cuồng bò lên phía trước, muốn ôm chặt lấy chân anh ấy, nhưng chưa kịp tiến gần, đã bị đám vệ sĩ mặc đồ đen kéo ra.
Cô cào trên mặt đất khiến cho móng tay bị chảy máu, trong mắt tràn đầy nước mắt: “Sở Minh Hạo! Xin anh! Anh tha cho cô ấy đi! Nhìn vào đứa con mà cô ấy sinh cho anh! Xin anh! Tha cho cô ấy đi!”
Người đàn ông trầm mặc, đối mặt với dòng sông suy ngẫm.
Bỗng nhiên khi nghe thấy hai chữ “đứa con”, tức khắc dôi mắt bỗng trở lên u ám, lửa giận trong lòng dần trở lên mạnh mẽ.
Đứa bé khiến anh vui sướng điên cuồng - hoàn toàn không phải con của cô ấy sinh ra!
Do dự một chút, anh lại nắm chặt điện thoại, giọng nói trong gió sông lạnh lẽo, không có một chút ấm áp: “Thời Kiều Nguyệt! Muốn chết thì cứ chết đi! Nói thật cho cô biết, công ty của bố cô đã hoàn toàn bị Thời Sầm Tinh thâu tóm rồi!”
“Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần mà anh ta bắt cô ký! Là cô tự tay ký tên đóng dấu, hiện tại đã được đưa về nước công chứng, không cần nói nhiều, cô nên biết điều này có ý nghĩa gì!”
Kết cục của cô đến đây là hết!
?