“Anh ta đã giao mạng của cô cho tôi! Bây giờ, tôi muốn cô chết! Nhảy xuống đi!”
Anh ta thấp giọng hét lên, như con rắn độc dụ dỗ người ta ăn trộm trái cấm, nuốt chửng lời rắn:
“Thời Kiều Nguyệt, nếu nửa tiếng nữa cô còn sống, mọi mâu thuẫn giữa chúng ta, sẽ được xoá sạch! Sao nào?”
Vừa dứt lời, gió đêm lạnh lẽo, cùng với đó bên kia điện thoại, hơi thở ấm áp của người phụ nữ cũng lạnh đi ba phần: “Được -”
Con mắt anh ấy dần dần sâu thẳm, khóe miệng cong lên.
Trái tim của Thời Kiều Nguyệt giống như dòng sông lúc này vậy càng ngày càng bình tĩnh.
Leo lên nơi cao này, cô đã không còn mong muốn thoát thân nguyên vẹn.
Dù chỉ có ba tháng hôn nhân ngắn ngủi, nhưng cũng đủ để nhìn thấu sự lạnh lùng đến từ trong xương tủy của một người.
Cô biết anh ghét cô, khinh cô, ghê tởm cô, không bao giờ chạm vào cô, nhưng cuối cùng không ngờ tới, sẽ có một ngày, cô bị anh ép lên cầu cao, anh sẽ thúc giục cô đi tới cái chết.
Cô chưa bao giờ biết:
Hận?
Hóa ra cũng có thể đến cảnh giới này?
Vậy cô nên hận ai?
Suốt đời cô gần như chưa bao giờ làm việc xấu, ngoại trừ ba năm trước - vì muốn giữ lại công ty của bố, cố tình tiếp cận con trai lớn của gia tộc quyền lực nhất ở Bắc Kinh– Sở Minh Hạo, kết hôn với anh ta.
Tuy nhiên trời có mắt, kết hôn chưa đầy ba tháng, cô bị bạo hành, không thể chịu đựng nữa, kiện ly hôn!
Cô ra đi tay không, vụ ly hôn gây chấn động cả Bắc Kinh, báo ứng này cô đáng nhận lấy, ba năm trước cô đã nhận được.
Tất cả mọi chuyện của bây giờ là tại vì sao?
Có thể nhận được câu trả lời hay không, lúc này đã không còn quan trọng nữa rồi.
Cô lắc đầu, điện thoại bên tai, vang lên tiếng hét thất thanh:
“Nguyệt Nhi! Đừng làm điều dại dột!
Đừng -!”
Đó là tiếng hét của Kim Xán Xán.
Giọng nói này từng mang lại sự ấm áp cho cô, nhưng lúc này cũng trở thành lá bùa đoạt mạng của cô.
Hai chữ bạn bè, đối với cô mà nói chỉ như là đang kể chuyện cười vậy.
Khóe miệng cô cong lên nụ cười lạnh lẽo, giây sau cô chượt tay điện thoại rơi trong không trung, tạo ra một làn sóng không thể nào có thể nhìn rõ được, rồi từ từ chìm xuống đáy sông.
Cô nhắm mắt, tâm trạng bình tĩnh, thậm chí không cần cắn chặt răng, thanh lịch tự tin như tham dự một buổi khiêu vũ sang trọng, nhảy điệu nhảy duyên dáng, tạo ra một đường cong rực rỡ trong bóng đêm!
“Phịch” một tiếng, tất cả âm mưu và oán hận, đều bị dòng sông Han Gang nuốt chửng!
Nước sông chảy siết, trong bóng đêm đen kịt, chỉ có hơi thở thấp thỏm của người đàn ông, và xen kẽ là tiếng khóc khàn khàn của người phụ nữ, liên tục không ngừng.
Sở Minh Hạo nhắm mắt hít sâu một hơi, tối nay dòng sông Han Gang vị mặn tràn ngập trong không khí, giống hệt nước mắt của người phụ nữ, không thể hiểu được tại sao lại khiến người ta thấy bất an.
Ba phút trôi qua, mặt sông trở lên tĩnh lặng.
Kim Xán Xán gần như tuyệt vọng, đứng dậy khó khăn di chuyển bước từng bước về phía bờ cây cầu, nhìn dòng sông Han Gang sâu không đáy làn nước chảy siết, trong bóng đêm đen kịt tiếng sóng từng đợt từng đợt một.
Móng tay cắm sâu vào thịt, cô xách chiếc váy như điên cuồng leo lên, chính lúc muốn nhảy xuống, bỗng nhiên bên trái bên phải, hai người lao đến.
Thân hình nhanh nhẹn, khiến người ta cảm thấy chóng mặt.
Cô xoa xoa mắt, xác nhận mình không nhìn nhầm, lúc này không xa mặt sông dần dần xuất hiện hai chiếc du thuyền, đèn pha rọi xung quanh như vậy ý định câu cá bị bại lộ.
Tức khắc hiểu ra chuyện gì, cô quay người lại, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đứng im lặng phía sau, bóng lưng của anh trong bóng đêm đen kịt cao quý và xa cách, đầu ngón tay run rẩy vô tình bộc lộ bí mật trong lòng.
Anh ấy đang sợ hãi…
Sợ hại cái gì?
Sợ mất đi – cô ấy sao?