"Quá tốt rồi!"
Người phụ nữ dường như hiểu ra điều gì đó, kích động đến mức nói lắp bắp.
"Hả?"
Sở Mộ Tuấn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thời Kiều Nguyệt vui mừng khôn xiết, kéo anh ta, chạy như bay về phía hạ lưu con sông.
"Đi, chúng ta mau đi!"
Hóa ra cô ấy đã trọng sinh, trọng sinh trở về nửa năm trước, khi bị Kim Xán Xán lừa gạt bằng một cuộc điện thoại, trước khi sắp trở về Bắc Kinh.
Lúc này Sở Mộ Tuấn vẫn chưa bị chết oan, cô ấy vẫn chưa kịp trở về Bắc Kinh, bước vào cái bẫy mà Thời Sầm Tinh đã dày công thiết kế, càng không bị Sở Minh Hạo ép buộc nhảy sông tự tử!
"Bùm bùm bùm___!"
Hang loạt những viên đạn bay vèo vèo trên đầu họ, Sở Mộ Tuấn quay đầu lại, phát hiện ra điều bất ổn, tên cầm đầu bọn săn trộm cầm súng đuổi theo.
Anh ta đột ngột lao người về phía Thời Kiều Nguyệt, hai người mất thăng bằng, cùng nhau lăn xuống sườn núi.
Bờ sông Kuse đầy cỏ dại, che khuất tầm nhìn, bọn săn trộm nhanh chóng không nhìn thấy nơi hai người lăn xuống, đành phải bỏ cuộc.
Trong bụi cỏ, Thời Kiều Nguyệt bị người đàn ông đè chặt, không dám thở mạnh, sợ đánh động đến kẻ địch.
Qua lớp quân phục dày, bên trong chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ, Sở Mộ Tuấn vẫn cảm nhận được ngực mình đè lên hai khối mềm mại.
Tim cô ấy đập nhanh, khiến anh ta càng căng thẳng hơn, "Đừng...!đừng sợ...!có tôi đây rồi......"
Anh ấy là một người thô kệch, thường xuyên ở trong quân đội, không biết cách an ủi phụ nữ.
Nhưng cô ấy ôm chặt anh ấy , như ôm lấy một cọc gỗ trôi nổi trên biển vậy, dường như anh ấy không cần phải nói lời an ủi, chỉ cần để cô ấy ôm lấy, đã mang lại cho cô ấy sự an ủi trọn vẹn rồi.
Nghĩ đến đây, lòng người đàn ông mềm nhũn, ánh mắt đầy thương hại gần như trào ra, gió nhẹ thổi qua, lông mày con gái mềm mại, anh ta vô thức hôn lên trán cô ấy.
"Tôi...!tôi không sợ!"
Sự sợ hãi trong mắt con gái lóe lên rồi biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng kiêu hãnh!
Cô ấy đã có thể nhảy sông tự tử, còn sợ gì nữa!
Cô ấy sẽ không còn sợ hãi bất kỳ ai nữa!
Nếu cô ấy có thể sống sót, Thời Sầm Tinh...!Sở Minh Hạo..., hai người đàn ông đã tra tấn cô ấy đến tận cùng, cô ấy sẽ không tha cho bất kỳ ai!
"Anh! Anh làm gì vậy!"
Sự lạnh lẽo đến bất ngờ trên trán khiến cô ấy tỉnh táo lại, trợn tròn mắt, không thể tin được nhìn người đàn ông trước mặt.
Hai khuôn mặt giống nhau, nhưng tính cách lại khác biệt hoàn toàn.
Kiếp trước, cho đến khi Sở Mộ Tuấn chết, cô ấy vẫn chưa từng nghĩ rằng anh ta có ý đồ không trong sáng với mình.
"Kiều Nguyệt.....!tôi.....!tôi....."
Sở Mộ Tuấn nói lắp bắp, bình thường là một người đàn ông dũng cảm, nhưng lúc này anh ấy lại không thể nói nên lời.
"Đừng nói nữa!"
Bốp một tiếng, Thời Kiều nguyệt tát vào mặt anh ấy, sắc mặt lạnh băng: "Xin anh hãy tự trọng!"
"Xin lỗi!"
Sở Mộ Tuấn hoảng hốt, nhưng Thời Kiều Nguyệt đẩy anh ấy ra, không chịu nghe anh ấy giải thích, cô ấy không muốn nghe - dù đó là lời tỏ tình muộn màng của kiếp trước!
Người phụ nữ quay lưng lại, một giọt nước mắt chảy xuống, cùng với đó là tràn đầy lòng căm hận của cô ấy.
Từ lúc này trở đi, cô ấy không còn tình cảm, và sẽ không yêu ai cả.
Sở Mộ Tuấn che mặt, nhìn Thời Kiều Nguyệt quay lưng đi, long anh ấy lạnh như băng, anh ấy quả nhiên đã bị từ chối!
**
Bóng tối bao trùm, dựa vào kinh nghiệm điều tra nhiều năm, Sở Mộ Tuấn xác định bọn săn trộm đã rời đi, xung quanh tạm thời an toàn, nhanh chóng đưa Thời Kiều Nguyệt rời khỏi.
Hai người cùng trở về doanh trại, Sở Mộ Tuấn nghĩ rằng, lần gặp gỡ này sẽ khiến cho Thời Kiều Ngyệt từ bỏ ý định về Bắc Kinh, ở lại Hoh Dongli.......anh ấy nhất định ở bên cô ấy sẽ mãi mãi, dùng mạng sống của mình để bảo vệ che chở cô ấy.
Nhưng ai mà ngờ rằng, chưa đầy một đêm, Thời Kiều Nguyệt lại đặt vé quay về.