“Mẹ…” Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng gọi một tiếng.
“Đừng có gọi tôi là mẹ, tôi không có đứa con gái ác độc như vậy.
” Thẩm Ý Quân cắt ngang lời của Hạ Nhược Tâm, cô còn có mặt mũi gọi bà là mẹ, bà thực sự hối hận khi đã sinh ra cô, sớm biết như vậy, bà nên bóp chết cô mới phải.
“Mẹ, con không gây ra cái chết cho Dĩ Hiên, con thực sự không có…” Hạ Nhược Tâm muốn giải thích, nhưng cho dù cô nói bao nhiêu lần cũng không có một ai tin tưởng cô.
Tiếng “chát” đột nhiên vang lên, một bàn tay mạnh mẽ tát thẳng lên gương mặt trắng nõn của cô, thậm chí còn không quan tâm có để lại dấu tay hay không.
“Cô còn dám nói, cô không phải cố ý, cô không yêu Sở Luật, cô không đố kỵ với Dĩ Hiên, không muốn gả cho cậu ta hay sao?”Hạ Nhược Tâm lặng người, đúng vậy, cô yêu Sở Luật, yêu hắn tận mười lăm năm, nhưng mà, điều này có gì sai sao?Thẩm Ý Quân trừng mắt nhìn Hạ Nhược Tâm như kẻ thù không đội trời chung.
Bà thu tay lại, còn Hạ Nhược Tâm che lấy khuôn mặt mình, một hàng nước mắt cứ thế lăn dài ướt đẫm lông mi, quả là một hình ảnh đau lòng.
Đây là mẹ của cô, là người sinh ra cô.
“Mẹ…” Hạ Nhược Tâm lại gọi một tiếng.
“Đủ rồi, tôi không phải mẹ của cô, tôi chỉ có một người con gái, con bé đã bị cô hại chết rồi.
”Thẩm Ý Quân nói xong, liền cầm túi da cao cấp của mình đi ra ngoài, bà thực sự không thể tha thứ cho đứa con gái này.
Khi bà đi đến cửa lại nghe thấy giọng nói tự giễu nghe đến tan nát cõi lòng: “Mẹ, có lúc nào mẹ coi con là con của mẹ không, đối với mẹ, con gái duy nhất cũng chỉ có Hạ Dĩ Hiên mà thôi.
’Cơ thể Thẩm Ý Hoan bỗng nhiên cứng lại, trong lòng sinh ra cảm giác mất mát, bà dường như đã quên mất, Hạ Nhược Tâm mới thực sự là con gái của bà, là do bà mang thai mười tháng sinh ra, với bà có cùng huyết thống.
Bà có chút khó khăn mở ra cánh cửa, ngay cả bước chân cũng không vững.
Giang Dao lại một lần nữa đi vào, tay cô đặt lên vai Nhược Tâm: “Nhược Tâm, cậu không sao chứ?”Hạ Nhược Tâm chỉ lo dặm lại phấn trên mặt, má phải đã bị sưng lên, dù cho có tán nhiều phấn như thế nào cũng không thể che đậy, hơn nữa càng xấu xí hơn.
“Nhược Tâm, không cần gả cho hắn nữa, được không?” Giang Dao đột nhiên kéo tay Hạ Nhược Tâm.
“Nhược Tâm, bây giờ quay đầu còn kịp, cậu có thể, có thể rời khỏi hắn ta mà, ở cách xa hắn, không có nhà họ Hạ, cũng không có nhà họ Sở, không có Sở Luật, không cần tình yêu của hắn ta nữa, cậu có thể tự làm chính mình, tự yêu bản thân cậu.
”Nhưng Hạ Nhược Tâm chỉ có thể lắc đầu: “Tớ không thể…”Cô nhìn bàn tay của chính mình, trên ngón tay trống không, nhưng không sao hết, rất nhanh sẽ có một chiếc nhẫn được đeo vào thôi.
“Giang Dao, cậu biết không?” Cô ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt của người bạn tốt nhất đối với cô, cô cười đến mức khờ dại, ngốc nghếch: “Tớ muốn đánh cược một lần, dùng hết tất cả những gì tớ có để đặt cược ván này, nếu rời đi, tớ sẽ không còn cơ hội nữa.
Cho dù, ván cược này tớ có lẽ sẽ thua, nhưng mà tớ vẫn muốn.
”“Cậu không sợ bản thân sẽ bị tổn thương đến nát lòng sao?” âm thanh của Giang Dao lạnh lùng vang lên, trên thế giới này sao lại có người con gái ngu ngốc đến vậy chứ, rõ ràng đã biết, con đường phía trước chắc chắn đầy rẫy những đau thương, làm bản thân sống không bằng chết nhưng vẫn khờ dại nhất quyết đi trên con đường ấy.
.