“Ý anh là anh nghi ngờ em?”
Viên Hân nhíu mày, giọng nói cũng trầm xuống chứng tỏ cô không hề hài lòng với câu hỏi của anh.
Nhưng đúng thật rằng cô đã thất vọng rồi.
Cô thất vọng vì sao khi ấy cứ kiên quyết phải là anh.
Cô thất vọng vì bản thân vui mừng quá sớm để phải nhận cái kết không hề tốt đẹp.
Thành Luân đứng lên, từng bước tiến tới trước mặt của Viên Hân.
Anh không hề khác gì với Tuấn Triết.
Cùng một cảm nhận về cô ngày hôm nay.
Nhìn cô, anh liên tưởng về những ngày tháng đi học.
Cô mãi là cô gái yêu thích các món đồ đáng yêu.
Trong mắt anh, chúng chỉ là thứ tô điểm cho vẻ đẹp hồn nhiên trên gương mặt búng ra sữa này.
Tuy nhiên từ lúc kết hôn, cô thay đổi cách ăn mặc không khác gì các quý phu nhân.
Cô biến thành con phượng hoàng kiêu kì.
Dù vậy anh vẫn bị thu hút theo.
Hiện tại, anh lại có cảm giác bản thân đang gặp lại cô của tháng ngày thanh xuân.
Vì thế, anh vòng tay ra sau lưng cô mà ôm cứng cô vào lòng.
“Anh luôn phải đặt sự nghi ngờ lên mọi thứ, Viên Hân à.
Sự chấp thuận sẽ đi kèm với lợi ích.
Anh có thể mua chuộc một người không với ít thì cũng nhiều.”
Viên Hân bị bất ngờ nên theo phản xạ đặt tay lên ngực của Thành Luân.
Anh nhìn xuống tay cô rồi hỏi:
“Em muốn đẩy anh ra sao?”
“Em… Em không…” Cô lắp bắp.
“Vậy là em đang sàm sỡ anh.” Anh cầm tay của cô rồi kéo nó vòng qua cổ mình để cho khoảng cách của hai người sát lại gần nhau hơn: “Không sao, anh cho phép em làm điều đó.
Vì em là vợ của anh.
Mọi thứ trên người anh là của em.”
Viên Hân đỏ bừng cả mặt, không dám hít thở mạnh.
Cô chưa từng thấy Thành Luân chủ động rù quến như thế này, vì vậy cô chẳng biết nên phản ứng ra sao.
“Nếu sau này có người ra điều kiện với em để em rời khỏi anh thì em phải kể anh nghe.” Anh căn dặn, thuận tiện nhéo má cô.
“Vì sao?” Cô ngơ ngác hỏi lại.
“Vì anh có thể đưa cho em gấp đôi điều kiện của hắn.”
“...!Vâng!”
Nghe thấy điều mình muốn, Thành Luân mới chịu thả Viên Hân ra rồi đi lại bàn để xem thử cô mang gì tới.
Còn cô vẫn lặng lẽ ở phía sau mà nhìn anh.
Gấp đôi điều kiện?
Là cô chủ động buông bỏ.
Một khi cô muốn rời xa anh thì dù có bao nhiêu thứ cũng không khiến cô thay đổi quyết định.
Vì cô là vợ của anh?
Điều này rồi cũng sẽ thay đổi.
Vị trí của cô sẽ được thay thế bởi người trong lòng của anh.
Cô không nên mơ tưởng nữa.
Khi cô rời đi, cô sẽ không mang theo thứ gì ngoại trừ trái tim đã chết.
Nhưng dường như anh chẳng lo lắng về điều đó.
Anh luôn nghĩ sẽ có người muốn chiếm lấy cô vợ nhỏ.
Còn việc cô rời đi chưa từng xuất hiện trong từ điển của anh.
Chắc là do anh đã quá tự tin vào tình cảm mà cô dành cho anh.
Thành Luân ăn buổi trưa rất nhanh.
Sau đó, anh hỏi liệu Viên Hân có muốn tham quan công ty một vòng không.
Cô chỉ đến đây đúng một lần nhưng chỉ lẩn quẩn dưới sảnh cho bữa tiệc.
Nghĩ đi nghĩ lại thì cô gật đầu đồng ý.
Tuy nhiên công việc của anh quá dày đặc nên đã nhờ Minh Thành dẫn cô đi, còn căn dặn rõ ràng rằng không được để Tuấn Triết đến gần.
“Vậy phiền thư kí Thành rồi.” Cô nở nụ cười điềm đạm.
“Là vinh hạnh của tôi thưa phu nhân.” Cậu ta cúi người rồi đưa tay ra mời cô đi trước.
Viên Hân được dẫn đi qua rất nhiều phòng ban.
Mỗi nơi đều được các nhân viên nhiệt tình đón tiếp.
Họ chỉ mới gặp cô ở bữa tiệc.
Khi ấy ai cũng nghĩ rằng cô vô cùng khó tiếp cận, nhưng nụ cười cũng như những chiếc bánh quy đã mua được lòng họ.
“Mọi người cứ tập trung làm việc đi.
Tôi chỉ là đi tham quan một chút thôi.
Sẽ không làm phiền mọi người đâu.
Cũng cảm ơn mọi người đã hết lòng vì công ty nhé.”
Viên Hân nhẹ nhàng cất tiếng hệt như một làn gió mát mẻ thổi vào tâm can của nhân viên.
Nhưng tất nhiên sẽ có không ít người ganh ghét và đặt điều.
Đa phần là tị nạnh trên hạnh phúc của người khác.
Cô chẳng quan tâm việc ấy.
Viên Hân đã sống qua một kiếp, có thể dễ dàng cảm nhận được những ánh mắt không thiện cảm của họ.
Cô chỉ âm thầm đối diện trực tiếp và nở nụ cười.
Chỉ như thế cũng đã làm cho họ sợ hãi rồi cúi gằm mặt.
Sau đó, cô cũng quay lưng rời đi.
Nếu còn là bản thân ở kiếp trước có lẽ cô sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.
Nhưng cô đã không cố chấp nữa nên hà cớ gì phải quan tâm người khác nghĩ ra sao.
“Chúng ta không đi qua phòng ban marketing à?”
Viên Hân ngạc nhiên hỏi khi Minh Thành định dẫn cô quay lại phòng chủ tịch.
Cậu ta thực hiện theo mệnh lệnh, nên thôi tốt nhất là không nên đưa phu nhân tới nơi Tuấn Triết quản lý.
Lỡ có hậu quả khó lường nào thì cậu ta lại không gánh nổi.
Cậu ta vẫn cần tiền thưởng cuối tháng để mua điện thoại mới.
“Tôi không thể thăm ban này và bỏ bê ban khác được.
Sẽ làm cho nhân viên nói ra nói vào.”.