Viên Hân vốn đang ngẩn ngơ với suy tư của mình thì bị Thành Luân búng nhẹ lên trán.
“Ngốc nghếch! Là ai đã nói với em những lời này?”
Anh hít một hơi sâu với vẻ chán chường, sau đó lại nhẹ nhàng cúi xuống mà thổi lên phần trán vừa bị mình tác động đến.
Hơi ấm khiến tim cô run rẩy.
“Đối với anh, em là người phù hợp nhất.
Đừng tự đánh giá thấp bản thân.”
Nói xong, Thành Luân xoay người Viên Hân lại, để cho cô nhìn chính mình trong gương.
“Em chẳng cần phải lo lắng.
Đừng quên sau lưng em có anh chống đỡ.
Ai không thích chứng tỏ người đó không có mắt thẩm mỹ.”
Anh nhẹ nhàng cởi chiếc áo choàng bên ngoài của cô xuống khiến cô khó xử.
Cô nhanh chóng đưa hai tay lên che đi bộ ngực trần.
Tuy nhiên anh chỉ giúp cô mặc bộ váy trắng kia vào, sau đó cúi xuống đặt một nụ hôn nóng bỏng lên bả vai cô.
“Chúng ta đến bữa tiệc thôi nào phu nhân của tôi.”
Thành Luân chìa tay ra.
Cảnh tượng trước mặt không khác gì nam châm có sức hút vô cùng lớn khiến Viên Hân không thể rời mắt.
Cô vô thức đặt tay mình lên tay anh, sau đó cùng anh bước ra khỏi tiệm trang điểm trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.
Chiếc xe nhanh chóng tiến đến nhà chính họ Dương.
Hai bên lối vào đã được thắp sáng đèn, làm bừng lên hàng hoa đồng tiền ngũ sắc.
Bên trong có không ít xe bốn bánh xếp thành một dãy dài.
Riêng khi chiếc xe của Thành Luân xuất hiện thì trở thành điểm nổi bật nhất.
Ai mà chẳng biết những bữa tiệc trước đều thấy Viên Hân đến một mình.
Lần này họ cũng nghĩ rằng sẽ chỉ có cô bước xuống.
Nào ngờ tới Thành Luân lại xuất hiện đầu tiên trong bộ comple trắng không khác gì bạch hoàng tử.
Sau đó, anh cúi thấp người, đưa tay ra đỡ lấy người ở bên trong.
Viên Hân bước xuống lại trông y hệt nàng công chúa nhỏ bên cạnh chàng vệ sĩ của riêng mình.
Cô yêu kiều nép bên cạnh anh, được anh âm thầm chỉnh lại tóc ở phía sau.
Cả hai từng bước đi lên bậc thang dẫn vào bữa tiệc.
Bà Dương vừa nhìn thấy thì lập tức tiến tới với vẻ mặt hạnh phúc.
“Ôi cục cưng của tôi.”
Cứ ngỡ bà sẽ ôm chầm lấy Thành Luân nhưng nào ngờ bà lại kéo Viên Hân vào lòng mà cưng nựng.
“Con đi xe có mệt không? Sao nay lại đáng yêu đến thế?”
Viên Hân nở nụ cười ngọt ngào: “Con chào mẹ ạ.”
Cuộc hôn nhân này kết thúc sẽ để lại điều đáng tiếc nhất cho cô chính là gia đình nhà chồng.
Ông bà Dương có thể nói là nhìn cô từ nhỏ đến lớn, xem cô như cô con gái nhỏ của minh.
Nên khi nghe tin con trai muốn lấy cô thì lập tức đồng ý.
Ở trước mặt bà, cô luôn có chút ỷ lại như một thói quen từ lúc nhỏ.
Tuy nhiên những uất ức trong lòng thì lại chưa bao giờ nói ra.
Vì thế họ luôn nghĩ hai người con của mình đang vô cùng hạnh phúc.
“Hai đứa tới rồi à?”
Phía sau lưng bà Dương bất ngờ xuất hiện hai người đàn ông trung niên cao lớn.
Một người là ba của Thành Luân, người còn lại là ba của Viên Hân kiêm quản gia lâu năm của gia đình.
Từ lúc trở thành sui gia của nhau, ông bà Dương rước thêm bà Ngô vào để thủ thỉ tuổi già với nhau chứ chẳng còn giai cấp chủ tớ.
Dù vậy do thói quen nghề nghiệp nên ông bà Ngô vẫn chăm sóc căn nhà và ông bà Dương rất nhiệt tình.
“Cha!”
Viên Hân gọi một tiếng nghe có chút xúc động.
Kiếp trước, cô chuyên tâm vào việc tranh giành tình cảm của Thành Luân nên chẳng mấy khi về nhà chăm sóc cha mẹ hai bên.
Đến bây giờ cô mới cảm thấy bản thân đã quá bất hiếu.
“Sao thế? Thành Luân ăn hiếp con sao? Có gì nói mẹ, mẹ xử nó.”
Bà Dương trừng mắt nhìn Thành Luân cảnh cáo khiến người con trai nãy giờ bị bỏ rơi phải uất ức.
Anh yêu thương cô còn không hết, nỡ nào mà ăn hiếp chứ.
Viên Hân bật cười rồi lắc đầu: “Dạ không, chỉ là con nhớ mọi người quá.”
“Con bé này, sao lại đáng yêu đến như thế? Mẹ mới mua một số thứ rất hợp với con.
Lát nữa mẹ sẽ kêu tài xế chở về nhà cho con.”
Bà Dương không có con gái.
Còn Viên Hân từ nhỏ không khác gì thiên thần khiến bà ngã quỵ.
Ai mà chẳng thể yêu thích một cô bé vừa xinh xắn vừa lễ phép giỏi giang chứ.
“Đồ lúc trước mẹ mua cho con, con vẫn chưa dùng đến.
Nhà cũng không còn chỗ để để nữa ạ.”
Viên Hân luôn dùng lý do này để ngăn chặn bà Dương tiêu tiền quá tay cho mình.
Nào ngờ Thành Luân lại ôm lấy eo cô rồi bảo:
“Anh đã gọi thợ xây thêm một phòng để chứa đồ của em rồi.”
Cô ngỡ ngàng, được yêu thương đến mức sợ hãi.
Sau đó, cô cùng anh chào đón không ít khách quý đến tham gia bữa tiệc.
Họ không tiếc lời mà gửi những lời có cánh đến cho cặp vợ chồng trẻ.
Cô mỉm cười cảm ơn nhưng chẳng lưu nó ở trong lòng.
Cứ mặc cho chúng trôi đi như dòng nước vì biết sau này người đứng bên cạnh anh không còn là cô nữa.
Thế thì tội gì phải lưu tâm.
Cô nhón chân, nói nhỏ vào tai anh:
“Em lên thăm mẹ em một chút nhé.”