Những chuyện ở kiếp trước quay về, nhưng lần này lại khiến đầu Viên Hân đau như búa bổ. Một số hình ảnh bất ngờ trở nên mờ ảo.
Cô nhẹ nhàng đan tay mình vào tay Thành Luân:
“Nếu anh tỉnh lại, em sẽ cố gắng hết sức cho cuộc hôn nhân này một lần nữa.”
Viên Hân muốn thử lại một lần nữa. Cô phải đối mặt với nỗi sợ hãi. Nếu sự thay đổi của Thành Luân là niềm hi vọng thì cô sẽ nắm chặt cọng cỏ này. Chẳng còn gì để mất được nữa.
Dù Đan Vy có quay về, Viên Hân cũng chẳng còn lo sợ. Hiện tại trong đầu cô, những kí ức của kiếp trước dường như có chút sai lệch. Cô đã cảm nhận được tình yêu của Thành Luân ở kiếp này, đồng nghĩa kiếp trước đã có chuyện gì đó khiến hiểu lầm chồng chất lên nhau.
Mà Đan Vy chính là ẩn số. Lần này, Viên Hân nhất định sẽ giải nó ra, tránh cho bản thân lại bị dắt mũi.
Dường như lời của Tuấn Triết nói có hiệu nghiệm. Lời tha thứ và trao cơ hội cho cả hai của Viên Hân đã tạo thành động lực đánh thức Thành Luân đang nằm trên giường.
Đôi mắt anh hơi run lên, rồi từ từ mở lên. Khung cảnh trước mặt mờ ảo, không rõ ràng. Tuy nhiên bên tai lại nghe thấy giọng nói quen thuộc.
“Anh, anh tỉnh rồi. Để em đi kêu bác sĩ.”
Tuy nhiên khi cô định rời đi thì bàn tay của anh bất chợt siết lại. Ánh mắt anh vẫn vô cùng mông lung nhưng lại mang tầng tầng lớp lớp cảm xúc khác biệt nhìn chằm chằm lấy cô. Đột nhiên, anh kéo mạnh cô xuống và ôm chầm lấy.
Viên Hân không hiểu chuyện gì, chỉ đành cố vươn tay ấn nút đỏ gọi bác sĩ. Cô nghĩ rằng anh vẫn chưa qua được thời kì chấn động nên ở bên an ủi liên tục.
“Không sao rồi. Em ở đây, không đi đâu cả. Em sẽ không rời xa anh đâu.”
Tuy nhiên dường như Thành Luân đã thay đổi. Không phải là dạng trầm tính lạnh nhạt của ban đầu. Cũng không phải dạng nhẹ nhàng cưng chiều mấy ngày qua. Mà ngược lại có chút ngốc nghếch!
Thành Luân cách năm phút sẽ rơi vào trạng thái hoảng loạn, mất tự chủ mà tìm kiếm hình bóng của Viên Hân. Tới khi nhìn thấy cô, anh mếu máo rồi ôm chầm lấy.
“Vợ ơi, anh sợ.”
Viên Hân cũng chẳng biết Thành Luân bị gì. Bác sĩ có chẩn đoán sơ bộ rằng dường như vẫn chưa thoát ra khỏi sang chấn nên đầu óc chưa được tỉnh táo hẳn.
Cô đành dỗ dành anh như một đứa trẻ. Nhằm lúc cảm nhận ánh nhìn chằm chằm của anh, chỉ cần cô quay lại thì sẽ nhận lấy nụ cười tỏa nắng và bộ dáng đòi ôm từ đối phương.
Cảnh tượng này khiến vài người không chịu đựng nổi. Trong số đó có chính cha mẹ ruột của Thành Luân.
“Nó dùng cách này để giữ vợ. Thật đáng khinh thường mà!” Bà Dương nói nhỏ vào tai của ông Dương, thể hiện rõ vẻ hận chẳng dám nhận anh làm con trai.
“Chắc nó phải tuyệt vọng lắm mới chơi cái trò này.” Ông Dương dỗ dành an ủi vợ mình, cũng không quên hùa theo.
Đến ngày thứ ba, bác sĩ kiểm tra lại một lần nữa. Mọi chỉ số và vết thương của Thành Luân đều ổn định, vượt qua thời kỳ nguy hiểm. Còn biểu hiện và trạng thái nũng nịu chẳng ai dám nhìn của anh thì không thể giải thích được. Vì thế, chỉ có thể nhờ người nhà chiếu cố bệnh nhân nhiều hơn.
“Vợ ơi, anh muốn ôm ôm. Nhiều người nhìn anh quá, anh sợ.”
Thành Luân lần nữa giở trò. Anh nép vào lòng của Viên Hân, công khai hưởng thụ được cô yêu thương và nuông chiều. Ông bà Dương liếc mắt một cái, sau đó nhẹ nhàng dặn dò cô nên về nhà nghỉ ngơi. Chuyện ở bệnh viện để cho hộ lý riêng sắp xếp. Tuy nhiên con trai của hai người nào chịu cho việc đó xảy ra.
“Vợ ơi, em đừng bỏ anh…”
Tay của Viên Hân bị Thành Luân nắm chặt, sau đó chân anh còn vòng qua người cô như muốn đu lên trên. Giọng nói còn vang lên khá nức nở như con trai sắp rời xa mẹ mình.
“Mày nhẹ nhàng coi con. Coi chừng làm Viên Hân bị thương.”
Bà Dương lo lắng Thành Luân mạnh bạo sẽ khiến cho thai nhi bị ảnh hưởng. Vì thế muốn đi lại tách anh ra khỏi cô, nhưng cô nhanh chóng trấn an bà, sau đó nhẹ nhàng khuyên nhủ anh:
“Em không có đi đâu hết á. Em ở đây với anh mà. Ngoan nha, đừng động đậy. Cẩn thận vết thương bị hở.”
Chỉ một vài câu của cô, anh lại ngoan ngoãn ngồi yên trên giường với vẻ mặt thỏa mãn. Đợi đến khi ông bà Dương không nhịn nổi mà rời khỏi phòng bệnh thì anh mới thẳng thừng ôm lấy cô ngồi lên đùi mình.
“Á!”
Viên Hân hốt hoảng, sợ đụng phải vết thương của Thành Luân nên không dám động đậy. Còn anh vùi mặt vào hõm cổ cô mà hít hà:
“Cuối cùng cũng được ở riêng với vợ rồi.”
Cô bật cười: “Nhõng nhẽo quá đi.”
“Anh sợ em rời khỏi anh lần nữa.”
Vòng tay của anh bất ngờ siết chặt khiến hai cơ thể dán sát vào nhau. Cô nhẹ nhàng xoa đầu anh, tim chợt đau. Cô không nghĩ tới việc dù tâm trí anh có thay đổi thế nào thì vẫn khắc sâu vào việc cô muốn cùng anh chia tay. Điều này dâng lên sự tội lỗi trong lòng cô.
“Em sẽ không đi nữa. Em hứa đó.”
Nhưng nếu anh không cần cô một lần nữa, cô sẽ sẵn sàng rời đi mà không ngoảnh đầu lại.