Quan Thượng Thần Phong đặt Lục Nhan nằm xuống hàng ghế sau, bản thân cũng nhanh chóng ổn định trên ghế lái.
Hắn liếc nhìn cô qua tấm gương chiếu trên đỉnh đầu, ghét bỏ tặc lưỡi:
- Xấu chết đi được.
Người đàn ông gạt cần khởi động, đạp ga một cái sau đó lái xe đi.
Chiếc xe đắt tiền cứ thế khuất bóng trong làn sương đêm lạnh.
Sau một đoạn đường dài tưởng chừng như vô hạn, chiếc xe đen bóng loáng cuối cùng cũng đã dừng trước khuôn viên biệt thự Tứ Tuân.
Quan Thượng Thần Phong tắt máy đi, mở cửa xe bước xuống.
Hắn xoay người, mở cửa xe ghế sau ra, bế xốc Lục Nhan ra ngoài, mặt mày nhăn nhó.
- Suốt ngày chỉ ngủ.
"Cạch."
Cánh cửa gỗ bật mở, Quan Thượng Thần Phong đánh mắt nhìn vào căn nhà tối đen, ánh mắt có phần dè chừng.
Nhưng chỉ hơn hai phút sau, hắn lại trở về dáng vẻ bình thường.
Hắn không mở đèn mà trực tiếp bước vào bên trong, hướng đến phòng ngủ riêng.
Cánh cửa vừa mở ra, Quan Thượng Thần Phong đã không chút nhân nhượng ném mạnh thân thể của Lục Nhan xuống giường.
Trong cơn mê, cô gái chỉ kịp nhận thấy cơ thể mỏi nhức.
Lục Nhan mơ hồ mở mắt chỉ thấy xung quanh tối om, cô có chút sợ hãi.
- Đây...!Quan Thượng Thần Phong...!anh đâu rồi?
Người đàn ông không trả lời lại, hắn chỉ đơn thuần bước đến gần Lục Nhan, lạnh nhạt hỏi han:
- Hay thật nhỉ?
Nghe thấy giọng nói của người đàn ông, cô gái mười bảy tuổi có nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Nhưng câu hỏi kia của hắn khiến cô không khỏi để tâm.
- Hay gì chứ? Quan Thượng Thần Phong, anh mở đèn lên được chứ? Ở đây tối quá...
Người đàn ông hừ lạnh một cái, đôi mắt ánh lên tia chán ghét nhè nhẹ.
Hắn từ từ gỡ chiếc cà vạt màu đen trên cổ ra, từ tốn cất tiếng:
- Đêm hôm trước còn làm loạn với tôi, đêm hôm sau đã có thể cùng người đàn ông khác dự tiệc? Chưa kể đó còn là bạn thân tôi.
Lục Nhan, hoá ra tâm tư của thiếu nữ mười bảy tuổi lại khó lường đến thế.
Đúng là khiến tôi một phen bất ngờ.
Lục Nhan không biết Quan Thượng Thần Phong đang ở đâu, cô chỉ có thể phán đoán dựa vào âm thanh mình nghe.
Cô chần chừ một lúc lâu, sau mới quay đầu ra phía đằng sau, chối bỏ lời của người đàn ông:
- Không phải như anh nghĩ mà...!Việc tôi đi dự tiệc cùng Dạ Ảnh quả thật là đúng.
Nhưng tôi chưa bao giờ làm điều gì quá giới hạn cả.
Người đàn ông hừ lạnh một cái.
Chính là cái dáng vẻ này, dáng vẻ này của Lục Nhan khiến hắn vô cùng chán ghét.
- Cô nói làm sao để tôi tin đây?
- Tôi...
Lục Nhan đột nhiên im miệng.
Cô nên nói gì đây? Bảo Jenny và Dạ Ảnh làm chứng ư? Không.
Như thế sẽ chỉ càng làm cho mối quan hệ của ba người họ càng đi vào rạn nứt.
Thấy cô im lặng không nói gì, Quan Thượng Thần Phong đành nói tiếp:
- Thôi được rồi, tạm bỏ qua chuyện này đi.
Vậy cô tiếp tục nói xem, vụ việc của đêm qua thực sự là thế nào? Tôi rất muốn nghe cô tường thuật lại toàn bộ đấy.
Còn không, tôi đành phải tin vào ý kiến của bản thân vậy.
Hai chữ "thực sự" được Quan Thượng Thần Phong ngân ra dài và tràn đầy ý mỉa mai.
Lục Nhan cụp mí mắt xuống, lấy hết can đảm tiếp lời người đàn ông:
- Không, Quan Thượng Thần Phong, anh sai rồi.
Đêm hôm đó tôi quả thật đã lén uống rượu của anh.
Nhưng mà, tất cả đều là vì anh bị sốt!
Lời này vừa lọt vào tai, người đàn ông nghiêm nghị đã cất lên tiếng cười ngặt nghẽo.
Hắn ta từ từ nói ra một câu nói đầy mỉa mai:
- Vậy ý cô là tôi bị sốt, cô uống rượu là vì giúp tôi hạ sốt sao?
Lục Nhan tưởng rằng hắn ta đã hiểu nên không tránh khỏi thở phào.
- Thật mừng vì anh hiểu cho tôi.
Nhưng vừa dứt câu, Lục Nhan đã cảm thấy từ trước mắt vụt lấy thứ gì đó.
Cô gái chưa kịp hoảng hốt đã thấy phần cổ như bị bóp nghẹn, quanh tai văng vẳng lên âm giọng trầm khàn của Quan Thượng Thần Phong:
- Cô thật sự nghĩ rằng tôi sẽ nói như vậy sao?
Lục Nhan hít vào một hơi, thầm nuốt nước bọt:
- Ý...!ý anh là gì?
Quan Thượng Thần Phong buông cổ của cô ra, cười lên thật giòn giã:
- Cô nghĩ tôi là đứa trẻ một tuổi chưa có nhận thức rõ ràng sao? Lục Nhan à, ít ra khi bịa lí do, cô cũng nên làm nó chân thực một chút!
- Lời tôi nói là sự thật! Hoàn toàn là sự thật!
Người đàn ông ngưng cười.
Hắn ta ném cho Lục Nhan một cái nhìn lạnh buốt, tra khảo:
- Vậy sự thật của cô là thế nào? Tôi bị sốt mà đùng một cái đã nằm trên giường, người sặc mùi rượu, quần áo trên người không có lại còn có thêm mấy vết đỏ trên cổ.
Cô nói xem tôi nên tin cô như thế nào!
Lục Nhan cũng không vừa, cô từ trước đến giờ đều rất ghét bị buộc tội quá đáng.
Cô gái không kìm nổi thêm cơn tức nghẹn mà bất giác nói:
- Tôi không có nói dối mà.
Đêm hôm ây anh thậm chí còn gọi tên chị Liên Tấu.
Chỉ mới nghe thấy tên người kia, cả thân thể của Quan Thượng Thần Phong đã cứng đờ.
Đôi mắt đen của người đàn ông thoáng chốc như nổi lên tia máu.
Hắn ta nghiến chặt răng, lao đến bóp mạnh vào bả vai của cô gái, gằn giọng:
- Lục Nhan, cô vừa nói cái gì!
Lúc bấy giờ, Lục Nhan mới chợt nhận ra bản thân đã lỡ lời.
Cô vội vàng trả lời:
- Không...!tôi...
- Chết tiệt!
Chẳng để cô dứt câu người đàn ông đã nhanh như cắt vật cô xuống giường.
Hắn mạnh bạo đưa tay đến, một nắm mạnh mẽ xé toạc bộ váy trên người cô.
- Cô đã sai lầm rồi đấy.
Lục Nhan rơi vào hoảng loạn.
Cô vung tay lên, tát mạnh vào má trái của người đàn ông, run rẩy:
- Anh đi ra đi!
Quan Thượng Thần Phong cảm thấy khoé miệng xuất hiện mùi vị tanh ngọt ấm nóng.
Hắn đưa tay lên, quẹt đi vết máu.
- Cô...!thật đáng chết.
Hắn vươn tay ra túm lấy cái cà vạt cũ.
Người đàn ông đè lên thân mình của cô gái, mạnh mẽ buộc miệng cô lại.
Lục Nhan sợ đến mức muốn ngất.
Cô khốc nấc lên, tiếng nấc thảm thương vô cùng:
- Tha ch...cho tôi...
- Muộn rồi!
Cơ thể người đàn ông nhanh chóng trườn đến ma sát mạnh vào da thịt mềm mại của cô gái.
Chiếc lưỡi dẻo lả lướt triền miên, mỗi nơi nó đi qua đều để lại một dấu ấn khắc hoạ.
- Đau...!hức...!tha cho tôi...
Lục Nhan gần như hét lên.
Nhưng chiếc cà vạt trước miệng đã chặn đi phần lớn âm thanh nọ, khiến giọng nói của cô trở nên nỉ non đầy câu dẫn.
Yết hầu của người đàn ông nhấp nhô lên xuống không ngừng.
Quan Thượng Thần Phong khẽ chửi thề một câu.
Sau đó, hắn mạnh bạo giật phăng chiếc quần lót màu xanh nhạt của cô ra, vứt mạnh xuống đất.
- Không! Không được! Quan Thượng Thần Phong! Anh mau tỉnh lại ngay đi! Không được như vậy!
Lục Nhan hoảng đến cả thân đều run rẩy không ngừng.
Cô cố gắng bỏ trốn nhưng vô hiệu, cả thân thể đều bị Quan Thượng Thần Phong tóm lại.
- Cô muốn bỏ trốn sao?
Hắn ta đen mặt hỏi.
Lục Nhan sợ hãi cố gắng chạy ra nhưng không hề có tác dụng.
Cô chỉ có thể ngồi đó, liên tục cầu xin hắn ta:
- Quan Thượng Thần Phong...!làm ơn tha cho tôi!
Người đàn ông không đáp lại, có thể là không nghe thấy hoặc là hắn cố gắng vờ như không nghe.
Người đàn ông mạnh mẽ túm chặt lấy cô, vật nhào ra giường.
- Cô mau im miệng.
Dứt câu, người đàn ông mạnh bạo tiến đến mà không hề cho người con gái cơ hội làm quen với việc kia.
Đồng tử nâu nhạt của cô mở to hết mức.
Cái cảm giác đau đớn ấy như muốn xé toạc thân thể của cô.
Quá đau.
Thực sự quá đau!
Lục Nhan hét lên nhưng tiếng thảm thiết nhưng đều vô tác dụng.
Thậm chí, việc hét lớn còn khiến cổ họng cô trở nên đau buốt, khản đặc đến không phát ra thành lời.
Quan Thượng Thần Phong luân động không ngừng, từ trán hắn rỉ xuống mấy giọt mồ hôi, rơi thẳng xuống da thịt của cô gái nhỏ.
Trong cơn khoái lạc không ngừng gọi tên người con gái khác:
- Liên Tấu, Tấu Tấu...!Tiểu Tấu của anh...
Lục Nhìn nhìn người kia, muốn đẩy hắn ra chạy thoát, lại cũng muốn la lên kêu cứu nhưng đều không thực hiện.
Cô thật sự đã quá mệt, sự dày vò thể xác khiến cô như phát điên.
Trong nhà bây giờ cũng đã chẳng còn ai, kêu cứu cũng sẽ trở thành vô hiệu.
Cô chỉ có thể dùng chút sức lực cuối cùng mà lẩm bẩm:
- Tỉnh lại đi Quan Thượng Thần Phong...!Tôi không phải là Liên Tấu...
Những lời yếu ớt kia Lục Nhan nói rất nhỏ, chỉ là không ngờ Quan Thượng Thần Phong vẫn nghe thấy.
Hắn ta như mất đi lí trí, điên cuồng ra vào mạnh bạo.
- Im miệng!
Thiếu nữ như bị rút đi hết sức lực, bơ phờ mạc cho người kia làm càn tùy ý.
Từ đuôi mắt đỏ hoe của cô rỉ ra một dòng nước mặn chát.
Một đêm dài, dây dưa mãi không buông.
*
Sáng hôm sau, Lục Nhan mơ mơ màng mang mở mắt.
Cô nhìn xuống dưới đất, phát hiện mảnh vải rách của váy dạ hội vung vãi khắp nơi.
Lục Nhan thở dài một hơi.
rồi quấn chăn vào người, muốn ngồi dậy tiến đến nhặt gọn mảnh váy vãi.
Nhưng đúng lúc ấy, cô gái mới nhận ra cả cơ thể đều trở nên đau nhức, đến chuyển động cũng có phần khó khăn.
- Đau quá...
Lục Nhan khẽ kêu lên.
Mà tiếng động này cũng đã đánh động đến người đàn ông ngồi thưởng thức rượu ngoài ban công.
Hắn ta liếc mắt vào bên trong, nhàn nhạt hỏi:
- Tỉnh rồi sao?
Lục Nhan giật mình cái thót.
Cô quay ra bên ngoài, không dám đối diện thẳng với người đàn ông mà chỉ đáp nhẹ:
- Ừm...!Hôm nay anh không lên công ty sao?
Quan Thượng Thần Phong bước vào trong phòng, từ tốn ngồi vào bộ sô pha ở gần giường.
- Sao? Cô mong tôi đi làm đến vậy sao? Là do...!cô muốn đến nhà của Dạ Ảnh?
Lục Nhan bị lời này của Quan Thượng Thần Phong làm cho bất lực.
Cô biết bây giờ dù bản thân có nói gì đi chăng nữa thì trong mắt hắn ta, tất cả đều là càng xoá càng đen.
- Không...!chỉ là bình thường tôi ít khi thấy anh ở nhà nên có chút không quen.
- Tôi cần ở nhà, chỉ riêng hôm nay thôi.
Vì tôi có chuyện quan trọng cần xử lí.
Lục Nhan lơ mơ nhìn người đàn ông, lòng nổi lên tò mò:
- Anh có chuyện gì sao?
Quan Thượng Thần Phong không đáp lại ngay.
Anh chỉ lẳng lặng nhấp vào một ngụm rượu chát, đánh mắt về phía cái bàn bên cạnh giường ngủ.
Mãi mới nói:
- Ở đó.
Theo tầm mắt của người đàn ông, Lục Nhan quay người tìm kiếm lại phát hiện ở đó có một viên thuốc lạ và một ly nước lọc.
Cô nhìn viên thuốc hồi lâu rồi quay sang chất vấn:
- Quan Thượng Thần Phong, rốt cuộc anh đưa tôi cái gì đây?
Đối mặt với biểu cảm hơi có phần căng thẳng của Lục Nhan, Quan Thượng Thần Phong chỉ chậm rãi lắc ly rượu trong tay, mỉm cười.
- Uống đi, là thuốc tránh thai.