Chưa kịp để Lục Nhan kịp phản ứng lại, người kia đã mạnh bạo hất tay đẩy cô ngã về phía sau.
Cả cơ thể mảnh mai cứ vậy đổ rạp xuống nền gạch, ngã sầm vào các mảnh thủy tinh nhuốm màu rượu đỏ, máu cũng rỉ ra khắp cả cánh tay.
Vết thương cũ chưa kịp đóng vẩy đã lại xuất hiện vết thương mới đè lên, cơn đau đột ngột xuất hiện khiến Lục Nhan đau đến muốn khóc.
Cô ôm chặt phần bả vai nhuốm đỏ của mình, chầm chậm đứng lên, ánh mắt vẫn kiên cường nhìn vào người đàn ông:
- Anh không được phép xúc phạm gia đình tôi!
Người đàn ông kia nghe xong chỉ hừ lạnh một tiếng.
Hắn ta quay lại ngồi lên ghế sô pha, điềm nhiên nói:
- Một người như cô mà lại có mặt này hay sao?
- Anh rốt cuộc là đang nói đến cái gì?
Quan Thượng Thần Phong đối mặt với câu hỏi của thiếu nữ chỉ chầm chậm nhấp một ngụm rượu vang, sau lại lạnh băng trả lời:
- Nếu cô muốn biết, vậy tôi cho cô biết!
Sau câu nói của hắn ta, phần gáy của cô truyền đến một cơn đau nhức mạnh mẽ.
Lục Nhan cảm thấy trước mắt hiện ra một mảng nhiễu loạn rồi rơi vào tối đen, cô cứ vậy mất đi ý thức.
Rất lâu sau đó, Lục Nhan lờ mờ tỉnh dậy đã thấy bản thân nằm ở một căn phòng tối om, hơn nữa, cả chân và tay cô đều bị giam bởi còng xích.
Thiếu nữ hoảng loạn lùi về phía sau, phần lưng chạm vào bức tường lạnh lẽo khiến cô thoáng giật mình.
Đang mải chìm trong suy nghĩ, đột nhiên, từ đâu truyền đến một giọng nói:
- Lục tiểu thư, cô tỉnh rồi?
Từ trong bóng tối, một người đàn ông lịch lãm bước ra.
Anh ta mặc lên mình bộ âu phục màu xanh sẫm, trên tay còn cầm theo một thiết bị điện tử kì lạ to bằng lòng bàn tay.
Lục Nhan cố lùng sục lại đầu óc, sau khi nhớ ra danh tính của người kia thì mới nâng cao cảnh giác, hỏi nhỏ:
- Anh...!rốt cuộc muốn gì ở tôi?
Người đàn ông này là Dạ Ảnh.
Nếu nói Quan Thượng Thần Phong là người đàn ông nổi danh số một thành phố thì người này chính xác là ở vị trí số hai.
Anh ta nổi danh là người "hai mặt", vẻ bề ngoài luôn ân cần, vô hại, nhưng nội tâm bên trong lại vô cùng âm độc, rắn rết bậc nhất.
Dạ Ảnh nghe được câu hỏi của Lục Nhan thì cười lên rất khoái chí.
Anh ta tiến tới gần cô, giơ cao lên thiết bị điện tử kia, cất giọng:
- Phong, cậu xem cô ta cũng thật vô tội đi.
Phong? Vậy người đàn ông bên trong kia chính là Quan Thượng Thần Phong?
Lục Nhan chợt hét lớn:
- Quan Thượng Thần Phong, anh mau thả tôi ra, tôi chưa làm gì có lỗi với anh cả! Tại sao mấy người đều hết lần này đến lần khác cậy mạnh ức hiếp tôi?
Nghe được câu nói của thiếu nữ, từ thiết bị điện tử chầm chậm truyền đến giọng nói cợt nhả của nam nhân:
- Hay cho câu chưa làm gì có lỗi với tôi.
Từ khi cô quyết định làm những việc liên quan đến tôi, dùng mẹ tôi để ép tôi kết hôn, cô đã sai lắm rồi.
Mấy lời này của người đàn ông lọt vào tai của cô khiến đầu óc của cô nhanh chóng trở nên trì trệ.
Lần trước khi đem cô trở về khách sạn, hắn cũng cũng nói cô lấy lòng mẹ hắn để được gả vào nhà họ Quan.
Trên thực tế, đừng nói đến lấy lòng, mẹ hắn là ai, chính cô còn không biết.
Nhưng người đàn ông kia nào có để cho cô giải thích? Hắn ta cất lên giọng trầm ổn, nói với Dạ Ảnh:
- Tiến hành đi.
- Đã rõ!
Dạ Ảnh vui vẻ đáp lại hắn.
Đoạn, anh cẩn thận đặt thiết bị điện tử lên một chiếc ghế đơn gần đó, còn bản thân lại đi đến một kệ tủ, lấy từ trong đó ra một kim tiêm chứa chất lỏng màu tím đục.
Anh cầm theo kim tiêm, tiến đến gần Lục Nhan, đáy mắt hắt lên tia cười:
- Cô Lục, nếu bây giờ cô hối hận mà thừa nhận việc làm của bản thân, có khi Phong sẽ tha cho cô một đường sống.
Lục Nhan nghe vậy có hơi ngớ người, nhưng rất nhanh cô đã lấy lại tinh thần.
Thiếu nữ cảnh giác nhìn vào thứ kim tiêm trong tay nam nhân kia, vẫn dứt khoát từ chối:
- Tôi không làm, tôi không nhận!
Nghe được lời phản kháng của cô, ánh mắt của nam nhân nọ ánh lên tia âm trầm đáng sợ.
Anh lại cười, cười lên một điệu cười kì quái:
- Vậy xin cô lượng thứ.
Nói xong, anh ta trực tiếp bước đến, mạnh mẽ kìm chặt đôi chân đang mãnh liệt giãy giụa của thiếu nữ, anh dứt khoát cắm đầu kim nhọn hoắt vào cổ của cô, nhấn tay truyền vào chất lỏng dị màu.
Sau đó, anh ta thả lỏng cơ thể, buông ra khỏi đôi chân của cô, lùi về sau khoanh tay xem xét.
Lục Nhan sau khi được thả tự do thì sợ hãi đem tay sờ lên trên cổ.
Đến lúc mở tay ra, đập vào mắt cô là thứ chất lỏng màu đỏ kinh dị.
Thiếu nữ sợ hãi lấy tay ôm đầu lùi về sau, trong chốc lát cảm thấy cơ thể trở nên nặng nề khó chịu.
Từ cổ của cô truyền ra cả cơ thể một làn sóng buốt xương, làn sóng va đập vào các tế bào, làm cho chúng co bóp ngày càng mãnh liệt.
Dạ Ảnh đứng ở một bên, tận mắt chứng kiến cô gái mười bảy tuổi ôm đầu đau đớn, biểu cảm của anh ta vậy mà thản nhiên đến lạ.
Anh ta nhìn chằm chằm vào thiết bị điện tử kia, nhàn nhã cất lời:
- Phong, cậu nhìn rõ rồi chứ?
Đáp lại anh ta, Quan Thượng Thần Phong chỉ "Ừ." một tiếng rồi lại liếc nhìn cô gái đang ở cách đó không xa.
Lục Nhan dù đau đớn nhưng vẫn cảm nhận rõ được máu ở cổ đang chảy ra ngày càng một nhiều, cổ họng không biết từ bao giờ cũng đã trở nên đau rát, nghẹn ứ không cất thành tiếng.
Đau, cảm giác này quá đau.
Thậm chí, những lần mẹ kế Trương Kiều dùng roi tẩm nước muối đánh cô, cô cũng không cảm thấy đau như vậy.
Hoặc chí ít, những lúc đó, cơn đau của cô chỉ dừng lại ở mặt thể xác.
Còn lần này, cơn đau như ăn mòn hết tất cả những gì cô có, cả thân thể và tâm trí đều như chỉ còn lại một nửa.
Sự nóng rát khiến tứ chi của thiếu nữ như muốn bong hết ra, da thịt đều muốn đảo lộn, tất cả kinh mạch đều trở nên đau buốt, giống như chỉ cần cử động một chút thôi cũng đủ để chúng đứt rời.
Chẳng mất quá nhiều thời gian, đôi mắt xinh đẹp của cô hằn lên những mạch máu đỏ au, bờ môi mềm cũng bị cắn đến rách toạc ra.
- Thôi được rồi.
Dạ Ảnh cất lời, cất lên câu nói đầu tiên của hắn trong suốt năm phút vừa qua.
Anh ta tiến đến gần Lục Nhan ngồi xuống, khẽ nâng lên ngón tay nam tính, xoa nhẹ chúng vào gò má ửng đỏ của cô, cất giọng lo lắng:
- Ồ không, cô Lục, trông cô mới thật đau đớn làm sao! Chỉ cần cô nói ra sự thật, cô sẽ không phải chịu đau đớn nữa.
Tôi cũng khuyên cô đừng nghĩ đến việc nói dối, nếu không, hậu quả cô tự chịu!
Lục Nhan bây giờ đã đau đến muốn ngất, cô căn bản chẳng để mấy lời kia lọt vào tai.
Thiếu nữ nâng lên mí mắt nặng trịch, yếu ớt đáp:
- Tôi nói lại lần cuối, tôi không làm...
Nhận được câu trả lời phật ý, Dạ Ảnh lạnh lẽo nhíu mày lại.
Anh ta cầm lên thiết bị điện tử nọ, nói với Quan Thượng Thần Phong:
- Có lẽ cô ta không nói dối.
Qua thiết bị điện tử, cả cô và Dạ Ảnh đều chỉ nghe được nam nhân phía bên kia hừ lạnh một cái, sau lại là một dãy tiếp "bíp" dài, biểu thị hắn đã tắt máy.
Dạ Ảnh âm trầm một lát rồi tiến đến bên cái tủ ban nãy, lấy ra một viên thuốc màu xanh nhạt.
Anh ta tiến đến, nhét viên thuốc vào miệng của cô, nói một câu sau đó quay người bỏ đi:
- Nghỉ ngơi một lát đi.