Hai thân ảnh, từ bên ngoài tiến vào, vì bên trong khá tối nên vẫn chưa thích nghi được với màn đêm. Đang cố gắng cẩn thận từng bước đi một.
Bỗng bên trong phát ra tiến giày cao gót đang bước về phía hai người cùng tiếng cười quái đản.
- Haha, gọi một mà tới được những hai. Thật là có phúc cho tụi này một công đôi việc mà.
Cung Uyển Như từ phía bên trong bước ra, đi bên cạnh cô ta là hai gã đàn ông cao to lực lưỡng.
- Đúng thật là chị.
Cô nhìn thấy Cung Uyển Như thì không nhanh không chậm trả lời.
- Là tao thì sao. Nhờ mày nên tao mới có ngày hôm nay đấy. Con khốn.
Ả ta vừa hét lên vừa kéo phăng chiếc màn che mặt xuống để lộ vết sẹo dài trên mặt. Sau đó tiếp tục nói.
- Mày nhìn xem, chỉ vì giết mày không thành, mà Mộ Dung Phong hắn đã làm tao ra nông nỗi này. Đến đưa con còn chưa kịp thành hình của tao cũng mất, không những vậy còn bị đám đàn ông hãm hiếp một cách điên loạn rồi vứt vào trong hầm tối. Tận sáu năm, sáu năm đấy mày biết không hả.
Vừa gào hét vừa điên cuồng tay về phía cô và hắn đang đứng cách đấy.
- Đừng đổ lỗi cho người khác. Tất cả là tự cô chuốc lấy thôi.
Hắn che chắn trước cô rồi nhìn thẳng vào ả ta vẻ ghét bỏ nói.
- Chuyện này là sao?
Cô khó hiểu hỏi hắn rồi lại nhìn sang Cung Uyển Như phía đối diện.
- Là sao à. Nếu mày muốn biết như vậy thì không bằng trả lại cho tao gương mặt kia đi, tự tay mà rạch lên mặt một đường rồi tao nói cho mà nghe.
Cung Uyển Như nhìn cô khiêu khích.
- Em đừng nghe ả nói.
Hắn quay sang trấn an cô rồi lại nhìn về phía ả mà quát lớn.
- Chúng tôi đã đến. Hãy mang hai đứa trẻ ra đây. Điều kiện tùy các người đưa ra.
- À. Được thôi. Cho các người toại nguyện vậy.
Nói rồi ả ta phẩy phẩy tay ra hiệu cho thuộc hạ mang theo hai đứa trẻ từ trong bước ra.
Vừa đượ đưa ra đến nơi, nhìn thấy ba mẹ hai đứa trẻ thi nhau giãy giụa. Miệng bị bịt chặt nên chỉ có thể phát ra tiếng “ư…ư”.
- Bảo bối.
Cô nhìn các con thì vội hô lớn, đnag muốn xông lại thì ngay lập tức bị thuộc hạ của đối phương chĩa mũi súng vào hai đứa nhỏ.
- Mày đừng vội thế, nó đằng nào cũng là cháu tao. Tao sẽ không làm hại chúng đâu. Haha…
Ả ta cười lớn rồi tiến về phía hai đứa trẻ mà vuốt ve.
- Các người muốn gì. Làm như thế nào mơi chịu thả con tôi ra.
Cô mất bình tĩnh mà hỏi lại.
- Hưm… Để tao xem…
Cung Uyển Như không trực tiếp nói luôn ý muốn mà muốn chơi trò mèo vờn chuột với cô.
- Các người muốn như thế nào? Nói nhanh đi.
Cô mất bình tĩnh mà quát lên, hai hàng nước mắt đã trực chờ trên mắt.
Nhìn thấy cô cuống cuồng như vậy, ả rất vui. Nhưng vẫn không muốn cho cô đạt được mục đích. Ả nói.
- Bây giờ thế này, mày muốn tao thả đứa nào trước tao sẽ thả. Nhưng với điều kiện là mày phải để thuộc hả của tao bắn mày một phát. Được không.
- Được. Tôi đồng ý hết, chỉ cần các người thả con tôi ra. Các người muốn mạng của tôi cũng được.
Cô nhanh chóng đồng ý điều kiện.
- Không được. Em không được liều như vậy. Nếu muốn bắn thì bắn tôi đi. Dù sao kẻ gây ra cho cô là tôi không phải cô ấy. Chỉ cần các người thả ba mẹ con cô ấy an toàn ra ngoài. Mạng của tôi cho các người.
Hắn lập tức chen ngang lời cô. Rồi lại quay sang nói với đám người Cung Uyển Như.
- Ồ. Được thôi, nếu anh đã muốn cậy tôi không khách khí.
||||| Truyện đề cử: Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương) |||||
Như chỉ chờ câu nói của hắn, ả lập tức đồng ý ngay.