Muốn quay trở lại phòng của hắn một lần nữa thì phải đi rất xa.
Bà quản gia này là cố ý sao, bà ta muốn cảnh cáo cô ta à, rằng trước kia từng là người yêu thật, nhưng bây giờ hắn cũng đã là em rể của cô ta nên tốt nhất không nên quá thân thiết sao?. Bà ta gan lớn thật, giám cảnh cáo cả Cung Uyển Như cô.
Ở trong phòng đi đi lại lại, gương mặt trở nên đen lại. Không cô ta không thể chờ được, nhẹ đặt bàn tay lên bụng mình, cô ta phải nghĩ cách, phải có cách để khiến đứa trẻ này trở thành con của hắn. Có như thế cô ta mới có được tất cả.
Nhẹ bấu vào chiếc bụng còn phẳng lì kia của mình. Gương mặt Cung Uyển Như trở nên âm hiểm hơn. Nghĩ lại thì, trước kia khi cô tính kế đứa em gái của mình gã cho hắn để bỏ trốn cùng tình nhân của mình ra nước ngoài. Rồi lại tạo sự việc giả để trốn tránh điều tra của Mộ Dung Phong.
Ở bên nhân tình hơn một năm, nghe mẹ kể hết tất thảy về cuộc sống của hắn và cô. Cô ta không cam tâm mà nói với tình nhân lên kế hoạch để dành lại vị trí Mộ Dung thiếu phu nhân này.
Nghĩ là làm, nhẹ tiến về của phòng khẽ mở ra rồi nhìn ngõ xung quanh xem tình hình. Mắt thấy hành lang không còn ai, cô ta cởi bỏ đôi giày cao gót để lại vào trong phòng mà rón rén tiến về phía phòng ngủ của hắn.
Phòng của cô ta được sắp xếp là căn phòng ở phía cuối hàng lang, nếu muốn đến được phòng của hắn phải đi qua một ngã rẽ cùng phòng của Âu Dương Minh Dực thì mới tới được.
Vừa rón rén bước đi vừa quan sát xung quanh. Khi đã gần tới cửa phòng của hắn, Cung Uyển Như vui mừng ra mặt. Tiến nhanh về phía cửa, nhẹ đẩy cánh cửa rồi tiến vào bên trong.
Không chần chừ, nhanh chân lột bỏ quần áo của mình rồi tiến lại phía giường mà bò lên. Hai tay lưu loát cởi bỏ quần áo trên người hắn bỏ xuống đất, rồi nằm xuống cạnh hắn mà ôm lấy hắn rồi nhắm mắt.
Bốn giờ sáng, Mộ Dung Phong khẽ cựa mình, cơn đau đầu bủa vây lấy hắn. Khẽ đưa tay lên định xoa xoa đầu thì bị một lực cản lại. Khẽ nhíu mày mà quay sang bên cạnh nhìn xem là vật gì, thì đập ngay vào mắt hắn là gương mặt đang ngủ ngon lành của Cung Uyển Như.
Trên người cô không một mảnh vải, giật mình nhìn lại bản thân mình cũng không có gì che thân. Hắn lập tức bật dậy mà nói lớn:
- Uyển Như, tại sao em lại ở đây?.
Cung Uyển Như lúc này khẽ dụi dụi mắt mà mơ màng mở ra, gương mặt mang chút lưỡng lự mà ngồi dậy ấm úng.
- Em…em…
Hắn mất nình tỉnh mà gằn lên.
- Tôi hỏi em tại sao em lại ở trong phòng của tôi?
- Em không cố ý, lúc đấy…lúc đấy. Em…em đang muốn đi uống nước. Thì…thì bị anh một lực kéo vào phòng.
Cố nặn ra vài giọt nước mắt ra vẻ ấm ức mà đáp lại hắn. Cung Uyển Như tiếp tục lên tiếng.
- Khi anh kéo em vào phòng liền lập tức hôn em ngấu nghiến, tiếp đó…tiếp đó thì đè em ra giường…rồi sau đó…sau đó… Như anh thấy đấy.
Hắn ngơ ngác, hắn làm vậy thật sao. Nhưng tại sao hắn không nhớ gì cả, dù hắn có say cũng không đến mức không có chút kí ức gì về chuyện đó cả. Điều này là không thể.
Đang loay hoay với mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu. Thì tiếng của Cung Uyển Như bên cạnh lại vang lên.
- Em biết, anh và em gái em đã kết hôn, chuyện giữa anh và em như thế này thì không đúng với đạo lý. Vậy nên… Hãy xem như là tai nạn đi, chúng ta hãy quên nó đi, em không muốn giữa em và em gái có bất hòa.
Nói xong, Cung Uyển Như từ từ ngồi dậy rồi bước xuống giường, tiến về phía mớ quần áo dưới đất rồi nhặt đồ của mình lên, trên gương mặt, khẽ nhếch lên một điệu cười gian xảo.