Hôn Nhân Trọng Sinh Cao Một Trượng

Đồng Hàn Thành thừa dịp đó lại cho thêm một ngón tay, cô nuốt thật chặt ngón tay của anh, gần như hai ngón tay đã không thể nhúc nhích, anh sợ vật cực bự của anh sẽ phá nát cô. Nhẹ nhàng rút ra, lại chậm rãi đẩy mạnh vào, cũng tại chỗ sâu của cô trằn trọc chuyển động. Vừa rồi cô còn chưa trở lại bình thường, thân thể nhỏ bé vẫn như trước không nhịn được mà run rẩy.

Trong nháy mắt, cảm giác mãnh liệt như vậy tựa hồ như muốn bao phủ cả người cô. Bây giờ cô còn chưa có phục hồi, nhưng lại có thêm một dị vật tiến vào trong thân thể của cô, mang đến cho cô khoái cảm kỳ lạ. Cô nhạy cảm kêu nhỏ ra tiếng, mông cô cũng theo tay anh mà có chút chuyển động. Nhận thấy phản ứng thật nhỏ của cô, anh lại càng tăng thêm sức, tăng thêm độ sâu, thậm chí va chạm cũng ngày tăng nhanh.

Trình Cốc Tâm thở sâu, bụng dưới co rút liên tục, mãi cho đến khi cô tận hưởng trọn vẹn khoái cảm mà lần thứ hai mang tới, thân thể hơi căng chặt, ngăn lại sự rung chuyển ngón tay của anh. Đồng Hàn Thành liền cười tươi lên, thưởng thức vẻ mặt mê loạn của cô sau hai lần cao triều, rốt cuộc thì cũng đã lần thứ hai rồi.

Anh quỳ ngồi ở giữa hai chân cô, tận lực mở lớn hai chân ở một góc độ nào đó, đỡ lấy dục vọng mà mình vẫn luôn kiềm nén, cái đầu thô to đứng vững ở trước địa phương đang không ngừng co rút của cô, cảm giác được xúc cảm dính dính và mềm mại, anh thở dài thật sâu, chậm rãi di chuyển cặp mông rắn chắc của mình, để cái vật khổng lồ của mình dính cái vật thể lỏng trong suốt kia.

Rốt cuộc Đồng Hàn Thành chờ đợi không được, anh dùng hai ngón tay chống đỡ điểm đỏ bừng của cô, chống đỡ vật mà anh vẫn cố kiềm nén mà cũng sắp điên cuồng, phần eo dùng lực, bắt đầu tiến vào bên trong.

Trình Cốc Tâm mê mang nằm ở trên giường, bây giờ ý thức và thân thể của cô cũng không phải do cô điều khiển nữa. Nhưng cũng có thể mờ mờ ảo ảo cảm nhận có một cỗ áp lực và bành trướng đang đặt ở bên dưới cô, vừa cứng lại vừa nóng, hơn nữa còn rất to lớn. Ngay sau đó có một cảm giác xé rách xông thẳng lên thần kinh của cô, làm cho cô không nhịn được mà mở miệng hét chói tai, rụt lui về phía sau. Nhưng khi Đồng Hàn Thành nhìn thấy cô có ý muốn tránh né, thì liền bắt được eo nhỏ của cô. Anh biết là cô rất đau, nhưng cửa ải này cô nhất định phải trải qua, giờ nếu muốn anh lui ra đó là chuyện không thể nào.

Cúi người ngậm chặt lấy điểm đỏ nhỏ ở trước ngực cô, lúc thì dùng lưỡi liếm, khi thì dùng răng cắn chặt. Còn ở bên kia thì bị bàn tay to bao phủ, đỉnh đầu bị ma xát, di chuyển vân vê, mãi đến khi chỗ đó của cô cứng lên, làm cho cô dần quên đi cảm giác không dễ chịu. Thấy đúng thời cơ, anh nhanh chóng chọc thủng chướng ngại vật, đâm thẳng vào chỗ sâu nhất của cô, rồi không dám nhúc nhích nữa.


Cảm giác đau đớn mãnh liệt hoàn toàn che phủ khoái cảm của Trình Cốc Tâm, cô muốn hét chói tai nhưng lại không có khí lực, nước mắt trong suốt chảy từ khóe mắt. Đồng Hàn Thành cúi người hôn nhẹ lên, hai tay vẫn không ngừng vuốt ve thân thể của cô. Cảm giác ở trong thân thể của cô thật sự rất sảng khoái, chỗ đó gắt gao cắn lấy anh, nhưng giờ anh hi vọng mình có thể di chuyển.

Chẳng qua cảm giác xé rách chỉ có chút thôi, dưới sự vuốt ve của Đồng Hàn Thành, Trình Cốc Tâm dần cảm thấy không còn đau buốt nữa. Mà trong cơ thể cũng dần xuất hiện cảm giác ngứa ngáy tê dại, cô không tự giác nâng mông mình lên. Đồng Hàn Thành thử rút vật to lớn của mình ra, rồi di chuyển ma xát trong thân thể cô. Mà sự co rút tự nhiên của cô cũng mang đến trở ngại lớn hơn cùng khoái cảm to lớn, anh thở hổn hển, vì cô sắp mang đến cho anh sự kích thích của cao triều.

Càng về sau, anh lại càng va chạm mãnh liệt hơn, nặng nề bày tỏ dục vọng của anh. Một lần lại một lần, va chạm ngày càng mạnh, bản thân anh không còn tự điều khiển được nữa. Cô vẫn luôn chìm nổi giữa cao triều, mỗi lần cô muốn hạ xuống lại bị anh đánh tiếp lên đỉnh cao.

Không biết qua bao lâu, một hồi đánh sâu của anh cuối cùng cũng đẩy hết toàn bộ vào chỗ sâu nhất của cô, lưng của anh đột nhiên phình ra, phun hết toàn bộ dục vọng của mình. Cô bị cỗ nhiệt lưu nóng bỏng này kích thích toàn thân phát run, thở dốc, khóc thúc thít, khây khỏa làm toàn thân cô tê dại, cuối cùng cũng ngất xỉu.

Đồng Hàn Thành ghé lên thân thể mềm mại của cô thở dốc, phóng ra toàn bộ dục vọng của mình làm cho tinh thần của anh rất sảng khoái. Đợi sau khi khí lực của mình dần khôi phục, anh mới ôm lấy Trình Cốc Tâm đang ngủ mê man vào phòng tắm.

Buổi sáng hôm sau kèm theo tiếng chuông đồng hồ báo thức tỉnh lại, Trình Cốc Tâm cảm thấy đầu mình đau kịch liệt, toàn thân thì đau đớn, ngay cả sức lực nâng một ngón tay lên cũng không có. Đầu óc cô bắt đầu hoạt động, cô nhớ bản thân mình uống rất nhiều rượu, sau đó thì chắc là uống say rồi. Nhưng tại sao thân thể của cô lại như vậy, chẳng lẽ tối qua cô say rượu rồi đánh nhau với người ta? Đối với cô chuyện này chưa từng xảy ra nên hơi hoài nghi, nhưng đột nhiên cô lại cảm thấy phía dưới của cô đau rất kịch liệt. Thần kinh của cô lập tức báo động, một loạt những hình ảnh không tốt hiện lên trong đầu.


Cô kéo nhẹ đùi phải, nhưng cơn đau ở phía dưới lại càng kịch liệt, lúc này cô không thể nào bình tĩnh để suy nghĩ. Sử dụng sức lực toàn thân, rốt cuộc cô cũng có thể ngồi dậy. Đột nhiên xốc mền lên, một vết màu đỏ nhìn thấy mà ghê người như nhắc nhở cô—lần đầu tiên của cô đã mất. Mà người đã tạo ra chuyện này chỉ có duy nhất một người đó chính là--Đồng Hàn Thành, cô dùng chút sức lực nhỏ để suy nghĩ, càng thêm chắc chắn chuyện này do anh làm.

Xong rồi, Trình Cốc Tâm cảm thấy bản thân mình xong thật rồi. Cô chưa từng nghĩ tới Đồng Hàn Thành lại là mặt người dạ thú như vậy, trước kia cô luôn bị vẻ ngoài lịch sự của anh che mờ mắt. Cô nằm xuống giường lần nữa, trong đầu trống rỗng.

Bọn họ sống chung từ khi kết hôn cho đến tối hôm qua, Đồng Hàn Thành vẫn luôn khách khí, quy củ, chưa từng vượt qua một chút xíu nào. Thì ra tất cả chỉ là giả bộ, chỉ vì mục đích này. Quả nhiên, đàn ông đều là động vật giống nhau. Lần đầu tiên của cô đã mất, mặc dù thân thể này không phải của cô, nhưng từ khi cô sống lại, nó đã trở thành một phần của cô. Nếu như là trước đây, cô đã mất lần đầu tiên của mình thì trong lòng sẽ dễ chịu hơn. Nhưng bây giờ, cô cảm thấy mình rất có lỗi với Trình Cốc Tâm trước kia, cũng rất có lỗi với Dung Hủy San trước kia. Dù nói như thế nào, đây đều là kích thích trên hai phương diện thân thể và tình cảm của cô. Là cô không bảo vệ tốt bản thân mình, để Đồng Hàn Thành thừa dịp phá nó.

Sau này phải làm sao bây giờ, dù nói thế nào, lần đầu tiên đối với cô rất quan trọng. Cô vẫn luôn hi vọng, đợi đến khi cô tìm được hạnh phúc đích thực của mình, thì giao lại thân thể trọn vẹn này cho nửa kia của mình. Mặc dù ở thời đại này đã coi chuyện đó không còn quan trọng nữa, nhưng cô cũng không chấp nhận, vì trong lòng cô vẫn luôn giữ lại tư tưởng truyền thống nhất.

Cô tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, nghiêng đầu. Đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, tối qua Đồng Hàn Thành ngủ trên giường này sao. Tin tức này bỗng làm cô mở to mắt ra, cố gắng tìm chút dấu vết trên cái gối kia. Nếp nhăn rất nhạt, hơi lõm xuống, đệm chăn rất hỗn loạn, tất cả mọi thứ đều nói chuyện đó chính là sự thật. Đột nhiên ánh mắt nhìn lên tủ đầu giường, một tờ giấy trắng hấp dẫn ánh mắt của cô.

Cô vô lực giơ tay lên, dùng sức cầm nói qua, trên đó rõ ràng là nét chữ của Đồng Hàn Thành lưu lại, “Anh phải đi tập huấn sớm, mọi chuyện chờ anh về thì nói sau. Hôm nay anh lấy lý do em uống say nên đã xin nghỉ cho em, đợi chút nữa anh bảo Khưu Nhĩ đưa đồ ăn qua cho em.”


Sau khi Trình Cốc Tâm đọc xong, hận không được nghĩ muốn xé mảnh giấy nát vụn, nhưng tới chút sức lực đó cũng không có. Trong lòng muốn mắng chửi Đồng Hàn Thành, nhưng cô lại buồn ngủ hơn.

Sau khi huấn luyện kết thúc, Đồng Hàn Thành lập tức chạy ngay về ký túc xá. Chuyện xảy ra ngày hôm qua anh cảm thấy mình cần phải nói chuyện với Trình Cốc Tâm, bất kể là nhìn từ góc độ nào, sau khi trải qua chuyện này, quan hệ của hai người coi như là đã vượt rào. Đến phút cuối cùng, anh không kiềm chế được mình, mặc dù một phần là do rượu phát tác, nhưng không thể không thừa nhận, ý thức của anh cũng đã có ảnh hưởng, quả thật anh đã giậu đổ bìm leo. Nhưng anh cũng không cảm thấy hối hận, mùi vị của cô quả thật rất ngọt. Hơn nữa chuyện cũng đã xảy ra, anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm tới cùng.

Đẩy cửa ra, trong phòng rất yên tĩnh, đồ ăn sáng mà Khưu Nhĩ đưa tới vào sáng nay vẫn nằm yên ở trên bàn. Cô còn chưa dậy sao, có phải chuyện tối qua đã làm cô quá mệt? Xem ra anh thật sự đã làm cô rất mệt, chỉ lo phóng túng dục vọng mà mình đã kiềm nén bấy lâu, càng về sau thì càng quên đó chính là lần đầu tiên của cô. Muốn cho cô nghỉ ngơi thêm chút nữa, Đồng Hàn Thành ngồi xuống chờ ở bên ngoài, chuẩn bị chờ cô tỉnh dậy.

Nhưng đã hai tiếng trôi qua, mắt thấy cũng gần trưa rồi. Đồng Hàn Thành nhìn đồng hồ một chút, dù muốn cô nghỉ ngơi, nhưng cũng không thể để bụng đói được, tối qua bọn họ vận động kịch liệt như vậy, đã làm tiêu hao rất nhiều sức lực. Anh đoán tối qua chắc cô cũng không có ăn được bao nhiêu, trong bụng chỉ toàn là rượu. Sáng lại không ăn sáng, chẳng lẽ cô không đói bụng sao?

Đồng Hàn Thành ý thức được có chút không thích hợp, anh nhất định phải đánh thức Trình Cốc Tâm dậy, cho dù cô có mệt thì cũng phải ăn rồi mới ngủ tiếp. Gõ cửa, trong phòng không có tiếng động, Đồng Hàn Thành cũng không cố nữa, vặn cửa ra.

Còn Trình Cốc Tâm thì mở mắt to đen láy ra nhìn trần nhà đến ngẩn người, mặc dù trước đó cô vừa ngủ, nhưng lại tự mình thiếp đi rồi tỉnh. Toàn thân vô lực nên không muốn nhúc nhích, dù bụng cô sớm đã kêu lên. Còn một chuyện nữa, chuyện mà Đồng Hàn Thành đã an bài cô thấy không cam, cô dựa vào cái gì mà phải nghe anh. Ngay cả ý muốn cam chịu một chút cũng không có, lần đầu tiên của cô đã mất rồi. Bây giờ thân đang ở trong hang sói, không có chút khí lực, thì đói chết thôi.

“Em dậy rồi à?”

Mắt của Trình Cốc Tâm cũng không có di chuyển, không quan tâm tới anh.


“Không ăn sáng, em không đói bụng sao?” Cô không quan tâm anh, Đồng Hàn Thành cũng không giận, tiếp tục hỏi.

Trình Cốc Tâm đảo cặp mắt trắng dã, vẫn không thèm để ý tới anh.

Cô làm mặt lạnh, Đồng Hàn Thành cũng không để ý chút nào, “Trước tiên em đứng dậy đi, chuyện hôm qua…chúng ta cần bình tĩnh nói chuyện.”

Trình Cốc Tâm kéo mền, lạnh lùng quăng ra một câu, “Không cần thiết.” Nói nhiều thêm một câu cũng sợ tốn sức.

“Hả? Thật sự không cần sao? Loại chuyện này đối với phụ nữ không phải rất quan trọng sao?” Xem ra nói chuyện mềm mỏng với cô là vô dụng, cô thật sự sẽ không cho mình chút mặt mũi nào.

Những lời này đã làm tính tình của Trình Cốc Tâm bộc phát, bụng cô nghẹn tức giận vẫn chưa có chỗ phát tiết, nhưng lại tuyệt vọng nên không muốn để ý tới ai hết, nhất là Đồng Hàn Thành. Bây giờ cô không muốn giữ bình tĩnh nữa, cô thật sự rất muốn nhảy từ trên giường dậy chỉ tay vào mũi rồi mắng Đồng Hàn Thành, muốn dùng sức thì eo lại đau đến kịch liệt.

Trình Cốc Tâm hít một hơi thật sâu, “Đồng Hàn Thành, rốt cuộc anh muốn gì?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận