"Rầm!!!" Tiếng cánh cửa bị đạp văng ra.
Động tác của tất cả mọi người đều ngưng động lại.
Người phản ứng nhanh nhất chính là người đàn ông áo đen, hắn dời con dao ra khỏi cổ Hạ Vũ Yến, nhưng vẫn vô tình cắt trúng làng da của cô, một ít máu rỉ ra.
Người đàn ông đó rút dao lại nhìn ra phía cửa.
Hạ Vũ Yến cũng không quan tâm gì đến vết thương của mình, thò đầu ra phía sau của người đàn ông ấy.
Nhưng chỉ nhìn một lần, thì cô liền cứng đờ người lại tựa như như bị điện giật vậy.
Lục Nghệ Văn sao?
Sao hắn ta lại ở đây?
Điều mà cô nghĩ đến lúc này là mong muốn con dao có thể hạ xuống một cách nhanh chóng thì tốt quá.
Cô thà chết chứ không muốn gặp lại Lục Nghệ Văn.
Lục Nghệ Văn đứng ngược ánh sáng tại cửa, sắc mặt lạnh lùng, ánh sáng mặt trời kéo bóng anh rất dài, anh vốn đã rất cao, lại có khí thế ngạo mạn trên người, khiến người khác nhìn vào liền thuận phục dưới chân anh.
Người đàn ông nắm chặt lấy con dao trong tay nói: "Cô ta là vợ của cậu sao?"
Lục Nghệ Văn im lặng, chỉ bước chầm chậm về phía trước, hướng về phía họ.
Người đàn ông đó nhìn thấy khí thế lừng lẫy của Lục Nghệ Văn liền lùi về phía sau theo phản xạ, nhưng vẫn chắn ngay trước thân người của Hạ Vũ Yến.
Lục Nghệ Văn lên tiếng: "Giao cô ấy cho tôi."
Người đàn ông nói: "Đã nhận tiền rồi thì phải làm cho xong việc, xin thứ lỗi cho tôi không thể làm theo yêu cầu của ngài."
Ánh mắt của Lục Nghệ Văn đột nhiên dừng trên người Hạ Vũ Yến.
Cô dường như đã đầy đặn hơn trước, có vẻ dễ nhìn hơn.
Anh nhìn thấy cái bụng nhô lên của cô và vết thương trên làn da trắng trẻo với dòng máu đang rỉ ra kia thì sắc mặt anh có vẻ như không kìm chế được nữa.
Anh nghiêm mặt theo phản ứng nhưng đồng thời sự oai nghiêm trên người tỏ ra một cách bất chấp.
Được lắm, cô mới rời khỏi anh bao lâu chứ, ngay sau đã có con với Tống Tiến Hải.
Lục Nghệ Văn thậm chí muốn đoạt lấy con dao của người đàn ông đó mà kết liễu người đàn bà kia trong một giây.
Hạ Vũ Yến cảm nhận được ánh mắt cháy bỏng và và phức tạp kia, bất chợt co thân người lại, bảo vệ cái bụng của mình.
Thật sự cô đã cảm nhận được sự đáng sợ.
Ba đứa con của cô đều chết trong tay anh, đây có lẽ là đứa con cuối cùng của cô rồi.
Nếu anh còn muốn bắt cô về hạnh hạ sau đó phá mất đứa con này, thì thà rằng trực tiếp đâm chết cô và đứa bé, cô chết cùng đứa bé sẽ tốt hơn.
Lục Nghệ Văn nhìn thấy động tác bảo vệ bụng của cô ánh mắt liền tối sầm lại.
Anh di chuyển ánh mắt lên người đàn ông nói: "Tôi không muốn nói nhiều, giao cô ấy cho tôi, tôi sẽ tha mạng cho các người."
"Cậu là ai? Cậu tưởng những lời mà cậu nói thì chúng tôi nhất định phải nghe sao?" Người đàn ông không lên tiếng gì cả, nhưng những người kế bên đã nhốn nhào hẳn lên.
"Các người còn chưa xứng để biết được tên tôi.
Trước khi tôi ra tay thì hãy biết điều mà nhanh chóng rời khỏi đây." Lục Nghệ Văn nói.
Những người kế bên nghe thấy hắn nói như vậy, liền cười ha hả nói: "Được rồi, để tôi xem xem sự lợi hại của cậu như thế nào."
Người đàn ông nhìn bọn người kế bên bằng ánh mắt cảnh cáo, nhưng họ vẫn không hề nghe theo.
Lục Nghệ Văn không nói nhiều nữa, chỉ gật gật đầu.
Bởi vì chuyện Hạ Vũ Yến khiến hắn cần tìm nơi trút giận, nếu bọn người này đã tự yêu cầu thì cũng đừng trách hắn không khách sáo.
Trong bọn họ còn có một người cao to hơn Lục Nghệ Văn đã đứng ra, to mồm nói: "Vậy thì tôi..."
Còn chưa nói xong hắn đã ra tay trước.
Nhưng một giây sau sự đắc ý trên mặt hắn đã biến mất tăm.
Không một ai nhìn Lục Nghệ Văn ra tay như thế nào cả, nhưng chỉ vỏn vẹn trong mấy phút sau, đích thị là Lục Nghệ Văn đang một mình ngược đãi hắn.
Sắc mặt của người đàn ông càng ngày càng khó coi.
Hắn đã nắm rõ thực lực của Lục Nghệ Văn rồi, thực lực đó họ không có cách nào đối đầu lại được.
Nhưng người đàn ông này rất muốn đem tất cả sự phẫn nộ trút lên việc đánh nhau này.
Với cú đấm cuối cùng, người đàn ông cao to đó liền bay ra xa mấy mét, té ngã trên mặt đất, trên người và khuôn mặt toàn những vết bầm tím và máu me, thê thảm vô cùng.
Lục Nghệ Văn vẫn bộ dạng sạch sẽ chỉnh tề ấy, ngay đến một cọng tóc cũng không hề rối loạn gì cả.
Những người còn lại đều chỉ ngơ ngác nhìn hắn.
Thậm chí ngay cả khi Lục Nghệ Văn kéo Hạ Vũ Yến dưới đất lên thì họ vẫn chưa phản ứng lại được.
Người đàn ông ấy là người phản ứng nhanh nhất trong lúc đó, hắn đang muốn cản trở thì Lục Nghệ Văn đã đưa một tấm danh thiếp: "Có lẽ anh biết được nên làm thế nào."
Người đàn ông nhìn thấy cái tên tinh xảo trên tấm thiếp đó, sắc mặt trắng bệch như giấy ngay lập tức, không nói thêm gì cả.
Đây chính là Lục Nghệ Văn, Lục Nghệ Văn của nhà họ Lục sao?
Sao họ có thể đắc tội nổi được?
Người đàn ông ấy đón nhận danh thiếp bằng sắc mặt khó coi: "Tôi là người có đạo đức nghề nghiệp, không thể tiết lộ được..."
"Tôi cho anh thời gian suy nghĩ." lục Nghệ Văn nói xong liền kéo Hạ Vũ Yến đi về phía trước.
Hoàn toàn không có vẻ dịu dàng gì cả.
Thế nhưng Hạ Vũ Yến trước đó đã bị đánh thuốc mê, toàn thân mất hết sức lực, cộng thêm những sự dọa nạt này, mới đi được có hai bước chân cô liền mềm nhũn ra.
Lục Nghệ Văn cản nhận được có sự cản trở nào đó, nên có chút mất kiên nhẫn nhìn cô: "Làm gì vậy? Tôi cứu cô mà cô còn không muốn đi nữa sao?"
"Không phải, tôi..." Hạ Vũ Yến vốn dĩ không muốn nói chuyện với anh, nhưng cơ thể của cô luôn thành thật hơn trái tim và trí não: "Tôi mỏi chân."
"Hừ, thật phiền phức." Anh nhíu mày lại, nhưng lại đột nhiên xoay người đối diện với cô, còn thả tay cô ra.
Hạ Vũ Yến vừa mới hoàn hồn thì Lục Nghệ Văn đã cúi người xuống bế cô lên.