Anh không hề chê bộ dạng dơ bẩn của cô, anh bế cô lên thật dễ dàng, tựa như cô chưa từng mang thai vậy.
Điều không thể phủ nhận là trong khoảng khắc bế cô lên, trong tim anh dường như đã thật sự được lấp đầy, không còn có cảm giác trống rỗng nữa.
"Lục Nghệ Văn." Cô bỗng giật mình, muốn vùng vẫy ra khỏi vòng tay của anh.
"Cô nhúc nhích làm gì?" Lục Nghệ Văn nhíu mày lại: "Tôi đưa cô đi bệnh viện."
Người phụ nữ này, chẳng thể yên tĩnh ở bên anh được sao?
"Anh đưa tôi đi bệnh viện làm gì?" Đầu óc Hạ Vũ Yến căng thẳng hẳn lên.
Chẳng lẽ anh muốn...!
"Cô nhìn xem bộ dạng của cô đi." Lục Nghệ Văn nói.
Hạ Vũ Yếu lúc này mới nhớ đến nguyên người của mình không có chỗ nào nguyên vẹn cả.
Cô ừ một tiếng, cũng không muốn phải nói nhiều với anh, cô cũng đã biết được kết cục không mấy tốt đẹp khi phản kháng lại anh, nên cô dứt khoát nhắm tịt mắt lại không nói gì nữa.
Chỉ là nằm trong vòng tay của Lục Nghệ Văn, thật sự không thoải mái chút nào.
Hạ Vũ Yến căng thẳng nhíu mày lại.
Lục Nghệ Văn nhìn thấy đôi chân mày nhíu lại và thân hình cưng đơ của cô, lửa giận càng dâng lên nhiều hơn.
Sao cô lại có bộ dạng bán sống bán chết như thế này? Gặp anh khiến cô không vui đến vậy sao?
Hạ Vũ Yến đang nhắm tịt mắt kia không biết được suy nghĩ của Lục Nghệ Văn, cũng nhìn không thấy biểu hiệu của anh, chỉ cảm thấy nhiệt độ bên người dường như đã hạ xuống mấy độ.
Lục Nghệ Văn bế cô lên xe, sau khi chốt đai an toàn thì từ từ phóng xe đi.
Chỉ là tốc độ lần này chậm hơn trước rất nhiều, anh lái xe một cách đàng hoàng.
Trong không gian chật hẹp đó, cả hai người đều im lặng.
Trong kho...!
Người đàn ông cất tấm danh thiếp vào trong túi, nói với người kế bên: "Dìu hắn lên, chúng ta đi bệnh viện."
"Đại ca, sao anh lại phải sợ hắn chứ?"
"Lai lịch của hắn là gì?" Người kế bên hỏi.
"Hắn họ Lục." Người đàn ông bình thản nói, có chút thất thần khi nhìn vào con dao trong tay.
"Họ Lục có gì đáng sợ chứ..." Người kế bên cười mỉa mai, sau đó đột nhiên khựng lại nhìn hắn như không thể nào tin được: "Chắc không phải họ Lục mà em nghĩ đến đâu đúng không?"
"Cậu nói xem?" Người đàn ông liếc hắn một cái, đưa con dao cho hắn, rời khỏi nhà kho trước tiên.
Người kế bên nín lặng trong một khắc, không dám hé thêm một lời nào nữa, dìu tên đồng bọn đang nằm trên đất kia đi theo bước chân của hắn.
Đùa à, Lục Nghệ Văn, ai mà dám đụng đến hắn được chứ?
Bọn chúng còn muốn sống lâu thêm mấy năm nữa cơ !
"Làn da sơ sát nhẹ, có chút trật tay..." Bác sĩ nghiêm túc tiến hành kiểm tra cho Hạ Vũ Yến: "Đừng lo, kết quả kiểm tra của đứa bé phải đợi lát nữa."
Hạ Vũ Yến gật đầu.
"Vậy nếu như không có chuyện gì nữa thì hãy về phòng bệnh trước đi." Bác sĩ nói: "Ông xã hãy chăm sóc tốt cho cô ấy."
Lục Nghệ Văn ừ một tiếng rồi dẫn Hạ Vũ Yến về phòng bệnh.
"Thân hình cô cũng không tồi đấy, xem ra Tống Tiến Hải chăm sóc cô chu đáo nhỉ?"
Anh nhíu mày nhìn cô, ánh mắt di chuyển xuống bụng cô, ánh mắt tối mờ lại.
Anh im một hồi lâu, cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng: "Tốc độ của hai người cũng khá nhanh đấy, mới rời xa tôi không bao lâu, liền bám dính lấy hắn, cô thà chết cũng phải chạy trốn khỏi tôi ư?"
Hạ Vũ Yến hoàn toàn không muốn trả lời nhữnh câu hỏi này của anh, liền chớp chớp mắt, nằm lại chuẩn bị nghỉ ngơi.
"Cô mở mắt ra cho tôi." Bị phớt lờ đi nhiều lần như vậy, khiến lửa giận của anh bùng cháy: "Cô phải biết rằng, những lúc cô chịu khổ thì không biết Tống Tiến Hải đang sung sướng ở đâu rồi."
"Anh ấy muốn sung sướng thì cũng tùy anh ấy." Cô không thèm quan tâm nói: "Chỉ cần anh ấy vui là được."
"Hạ Vũ Yến, cô điên rồi sao?" Anh nhíu chặt mày: "Đây chính là người mà cô thà nhảy lầu cũng phải ở bên hắn sao? Cô cảm thấy có đáng phải như vậy không?"
"Đáng, anh không cần phải bận tâm." Hạ Vũ Yến nói.
"Hạ Vũ Yến, tôi thật quá xem thường cô rồi." Anh lạnh lùng cười nói: "Dù cho sức khỏe cô có bị sao đi nữa, cũng vùng vẫy sinh con cho hắn hay sao?"
Hạ Vũ Yến cười nói: "Tôi thích."
"Được, được lắm." Anh bị kinh ngạc bởi bộ dạng thản nhiên của cô, nhịn không được vỗ tay, nụ cười tràn đầy chế giễu.
Anh tìm kiếm cô lâu như vậy cũng không hề bỏ cuộc, luôn luôn tự khuyên chính mình là cô vẫn còn sống, khó khăn lắm mới có thể gặp nhau, nhưng cô lại có thái độ như vậy.
Anh đâu thể nào không tức giận được? Điều này dường như đang chế giễu sự tìm kiếm của anh trong thời gian này chỉ là một chuyện nực cười mà thôi.
Ánh mắt của Lục Nghệ Văn di chuyển xuống bụng Hạ Vũ Yến , ánh mắt sắc bén tực như dao vậy.
Hạ Vũ Yến bị cái nhìn của anh làm cho run sợ, cô co rút người ôm bụng lại.
"Quý giá đến thế ư?" Anh trầm giọng nói: "Thật có chút không tin được, cô xảy thai nhiều lần như vậy, lại có thể có thai được nữa sao?"
"Việc xảy thai của tôi là do ai làm?" Cô đột ngột lạnh lùng nói, cô nhìn vào ánh mắt của hắn, sự đau đớn và lạnh lùng trong ánh mắt ấy đâm xuyên vào đôi mắt của anh.
Anh cười: "Cũng đâu thế nào trách tôi được, là do cô không nghe lời.
Nếu cô không làm những chuyện như thế, thì tôi đã không đối xử với cô như vậy rồi."
Bỗng chốc hắn lại nói: "Chắc lại phải khiến cô thất vọng nữa rồi, lần này tôi cũng dự định sẽ phá đi đứa con hoang trong bụng của cô.".