"Tôi không cảm thấy nó là con hoang, bởi vì nó có tình yêu thương của ba mẹ, sao là con hoang được?" Cô cười chế giễu nói: "Nếu như vậy thì anh cứu tôi về đây để làm gì? Đây có khác gì khiến tôi chết đi đâu?"
"Hay là..." Cô nhìn chằm chằm vào anh: "Anh cảm thấy tôi chết trong tay anh thì anh sẽ cảm thấy thoải mái hơn sao?"
Cơ thể anh bất giác run lên, sau đó liền thể hiện bộ dạng không hề quan tâm: "Hai chúng ta còn chưa ly hôn, cô liền có con với người đàn ông khác, vậy đứa con trong bụng cô không phải con hoang thì là gì?"
Hạ Vũ Yến không hề quan tâm đến anh, từ từ nhắm mắt lại.
Anh nhìn thấy bộ dạng bỏ mặc hết tất cả của cô, trong lòng anh chỉ cảm thấy bực tức, ngoài ra còn có một cảm giác không cách nào diễn tả được trong lòng.
Anh nhíu mày lại, không nói gì thêm, xoay người ra khỏi phòng bệnh.
Anh vừa mới rời khỏi, thì cô liền mở mắt ra, ngước đầu nhìn về phía cửa, quả nhiên nhìn thấy thân người đen khẳng khiêu của hắn chiếu lên phía cửa kín mờ của phòng bệnh.
Dù đoán bằng đầu ngón chân cô cũng biết hắn muốn làm gì.
Lại sắp giở trò nhốt cô lại để hành hạ, Hạ Vũ Yến nhoẻn miệng cười một cách chế giễu , sau đó lại nhắm mắt lại.
Sống và chết thì sao chứ? Cô đã không còn quan tâm đến nữa rồi.
Lục Nghệ Văn ngồi trước bàn làm việc, cầm văn bản trên tay nhưng không lọt chữ nào vào đầu cả.
Hạ Vũ Yến thay đổi rồi.
Thay đổi đến nổi anh cũng không nhận ra được.
Hạ Vũ Yến trước kia mỗi lần nhìn thấy anh liền rất kích động, sẽ nở nụ cười rất ngọt ngào đó đã không còn nữa.
Có lẽ anh đã nhìn nhầm cô ngay từ đầu.
Tưởng rằng người đàn bà có khuôn mặt như vậy sẽ không có tâm địa xấu xa nào cả.
Nhưng người đàn bà có khuôn mặt như vậy, bởi vì lòng ghen tị, phái người tập thể hãm hại Tiểu Vân, khiến Tiểu Vân mang thai, Tiểu Vân đau đớn tột cùng, sau khi xảy thai liền bị báo rằng cô sẽ vĩnh viễn không cách nào mang thai được nữa, việc này tựa như là nhẹ như cọng rơm cuối cùng nhưng có thể làm Tiểu Vân sụp đổ.
Thế nên Tiểu Vân đã tự sát, may là phát hiện kịp thời, mạng sống của Tiểu Vân được cứu lại, nhưng đôi chân ấy của cô đã bị tàn phế.
Tiểu Vân trước kia là một cô gái rất yêu thích nhảy múa.
Đôi chân đã tàn phế, muốn chết cũng không thể nào chết được, nhưng sống thì lại quá đau khổ, Tiểu Vân thật sự đã rất kiên cường mới có thể vượt qua được.
Cho nên anh rất hiểu cho Tiểu Vân.
Là một người con gái nhưng cô ấy không thể mang thai, một người con gái yêu thích nhảy múa, nhưng đôi chân của cô ấy đã tàn phế.
Hầu như cắt hết tất cả hi vọng sống còn của cô ấy.
Anh xót xa cho Tiểu Vân lắm.
Mỗi khi nhìn thấy Tiểu Vân, thì hắn liền nghĩ đến khuôn mặt đau khổ của cô, mối hận trong lòng đối với Hạ Vũ Yến liền gia tăng thêm một phần.
Nhưng người đàn bà như vậy, lại điên đảo trong tim anh không cách nào yên ổn được.
Anh không thể nào quên đi Hạ Vũ Yến.
Thậm chí sau khi cô đã chết, tuy rằng rất không thừa nhận, nhưng anh thật sự cảm thấy mất đi một mảnh trong lòng, khó chịu vô cùng.
Tuy nói rằng ngoài chuyện đó ra, cô đích thị không làm qua chuyện gì ác độc, nhưng dù là một chuyện đó thôi, cũng đủ khiến anh căm thù cô tận xương tủy.
Và bây giờ cô đã trở về rồi, cô không hề chết, nhưng vẫn là bộ dạng bỏ mặc tất cả, nhìn thấu cõi trần như thế, khiến trong anh đột nhiên có chút rốt loạn, không biết nên ứng phó thế nào mới là đúng.
Giết cô sao? Hành hạ cô sao? Nhưng nghĩ đến khuôn mặt không hề quan tâm của cô anh liền cảm thấy bất lực, tựa như đánh vào một đống gấu bông vậy.
Lục Nghệ Văn dụi mặt vào lòng bàn tay, thở dài một hơi.
Phạm Tiểu Vân chờ đợi rất lâu cũng không đợi được tin tức từ những người đó.
Cô nóng ruột đẩy chiếc xe lăn xoay khắp nơi, chỉ chán ghét chính mình tại sao lại đi đứng bất tiện như vậy, càng nghĩ càng tức, lòng thù hận đối với Hạ Vũ Yến lại ngày càng dày đặc.
Tại sao cô không thể tự ra tay chứ? Tại sao cô lại không thể đi khi nhìn thấy bộ dạng bị hành hạ của Hạ Vũ Yến chứ?
Trong lúc Phạm Tiểu Vân đang sắp chịu không nổi nữa, thì tin nhắn đột nhiên gửi đến.
Phạm Tiểu Vân nóng ruột mở ra xem : người đó đã được xử lý ổn thỏa.
Phạm Tiểu Vân có chút không hài lòng, nhíu mày lại.
Sao chỉ có vỏn vẹn mấy chữ vậy? Cô lập tức gọi điện qua đó: "Sao lại hời hợt như vậy? Ít nhất cũng phải chụp hình gì đó chứ.
Hoặc báo cáo bằng miệng cho cô ta biết các người giết chết cô ta như thế nào cũng được."
"Thi thế đã xử lý rồi." Người đó nói: "Máu me quá nhiều nên không tiện gửi hình, nhưng có thể tiết lộ một chút cho cô biết."
Nói xong người đàn ông ấy liền nghiêm túc nói cho cô biết toàn bộ quà trình của sự việc.
Phạm Tiểu Vân càng nghe càng hưng phấn, đến phút cuối chỉ cảm thấy hả dạ mà nói: "Được! Làm tốt lắm."
Phạm Tiểu Vân cúp máy một cách đắc ý, thở dài một tiếng.
Cuối cùng đống rắc rối này cũng được giải quyết rồi.
Thế nhưng Hạ Vũ Yến thật phúc lớn mạng lớn, nhảy xuống dưới mà vẫn không chết.
Nhưng không hề gì, cô không tin như vậy mà cô ta còn có thể sống xót được nữa.
Phạm Tiểu Vân nắm chặt tay thành nắm đấm, chỉ là có chút không cam tâm.
Màn hãm hiếp mà cô đã gánh chịu, Hạ Vũ Yến lại chưa hề gặp phải.
Cho nên cô đã rất nhân từ rồi, có phải không?
Hễ nghĩ đến giữa cô và Lục Nghệ Văn không còn bất cứ trở ngại nào nữa thì cô liền cảm thấy toàn thân vui sướng và sảng khoái.
Phạm Tiểu Vân ngâm qua bài hát, đẩy xe lăn ra khỏi cửa.
Cô đi tìm Lục Nghệ Văn.
Tuy rằng không muốn cho anh biết Hạ Vũ Yến chưa chết sau đó lại bị cô phái người giết chết, nhưng cô vẫn rất muốn gặp hắn.
Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng của hắn, thì cô mới có thể an tâm..