Hạ Vũ Yến bị Lục Nghệ Văn nhốt lại.
Hắn giam cầm cô trong biệt thự, không cho phép cô ra khỏi cửa, không cho phép cô liên lạc với bất kì ai, càng không cho cô biết tình hình của Tổng Tiến Hải.
Đứa con trong bụng Hạ Vũ Yến dần lớn lên, những triệu chứng của thai kì đầu cũng đã thể hiện rõ rệt ra ngoài, suốt ngày cô không ăn được cơm, buồn nôn muốn ói.
Người hầu chăm sóc cô trong nhà cảm thấy có vấn đề, hỏi riêng Hạ Vũ Yến có phải cô có thai rồi không?
Hạ Vũ Yến không dám thừa nhận, chỉ lẩn tránh nói do dạ dày không tốt.
Từ lúc đó, Hạ Vũ Yến càng không dám bước ra khỏi cửa thậm chí cơm cũng không dám xuống dưới dùng.
Khó khăn lắm mới chống chọi được qua thời kì thai nghén.
Bụng dưới cũng bắt đầu to lên, những cử động của thai càng ngày càng rõ.
Đứa con trong bụng giờ đã bốn tháng rồi.
Cô phải mặc quần áo rộng để che bụng lại.
Cũng không biết Lục Nghệ Văn dạo này bận việc gì, hắn chưa từng qua tìm cô.
Hạ Vũ Yến cũng mừng rỡ, tốt nhất đến khi sinh đứa bé ra người đàn ông độc ác đó cũng đừng qua tìm cô nữa.
Nhưng ông trời vẫn rất tàn nhẫn, đúng ngay buổi sáng thứ hai ấy, Lục Nghệ Văn đạp tung cửa phòng cô ra.
Hạ Vũ Yến hốt hoảng ngồi dậy.
"Sao...!Sao anh lại ở đây?"
Lục Nghệ Văn đứng tại cửa phòng, ánh mắt lạnh như băng nhìn Hạ Vũ Yến.
"Tiểu Vân về rồi, cũng đến lúc đi chuộc tội."
Hạ Vũ Yến ớn lạnh sống lưng, cương cứng hết toàn thân.
Lục Nghệ Văn không có tính nhẫn nại, bước lên mấy bước nắm lấy cổ tay Hạ Vũ Yến, lôi cô ra khỏi phòng.
"Hạ Vũ Yến, tôi kêu cô tới trước mắt Tiểu Vân để nhận tội và xin lỗi cô ấy.
Bây giờ là lúc cô nên trả giá cho những việc làm đê tiên của cô rồi đó."
"Trả giá? Trả giá gì?" Hạ Vũ Yến cảm nhận được nguy hiểm, theo bản năng cô vùng vẫy.
Lục Nghệ Văn cười lạnh không giải thích gì thêm, lôi Hạ Vũ Yến xuống lầu.
Hạ Vũ Yến còn chưa kịp mang giày, lảo đảo đi xuống lầu.
Bị Lục Nghệ Văn đẩy vào xe một cách thô bạo.
Đoạn đường lắc lư khiến bụng dưới của cô đau đớn âm ỉ.
Ánh mắt sắc bén của Lục Nghệ Văn quét qua người cô.
"Sao? Lại diễn cảnh đau bụng?"
Hạ Vũ Yến sợ hắn biết được mình mang thai, cố tình nghiêm mặt lại mặc dù bụng dưới rất đau.
Xoay đầu nhìn về bên cửa sổ, không nói lời nào.
Đến nơi, Lục Nghệ Văn lôi Hạ Vũ Yến từ trong xe ra.
Trước mắt cô là một căn biệt thự tinh tế và sang trọng.
Người đang sống trong đó chính là Phạm Tiểu Vân.
Phạm Tiểu Vân đang ngồi trên xe lăn, nước da màu trắng tuyết, thân hình gầy gò, những sợi tóc đen rủ xuống khuôn mặt, bộ dạng tiều tụy đáng thương vô cùng.
Lục Nghệ Văn bắt cô quỳ xuống nhận tội của mình.
Phạm Tiểu Vân nhìn thấy cô, biểu cảm chuyển sang phẫn nộ và kinh ngạc.
"Em không muốn nhìn thấy cô ta! Nghệ Văn anh hãy đuổi cô ta đi, em muốn nhìn thấy cô ta."
Lục dịu dàng ôm lấy Phạm Tiểu Vân vào lòng nhẹ nhàng an ủi.
"Không sao đâu, cô ta không thể nào làm hại em nữa đâu.
Anh dẫn cô ta đến là để chuộc tội."
Phạm Tiểu Vân khóc lóc, thân hình gầy gò đó cứ gắng hết sức núp vào trong lòng Lục Nghệ Văn.
"Cô ta hủy hoại cả cuộc đời của em, cô ta khiến em trở thành bộ dạng người không ra người ma không ra ma, em phải bắt cô ta nợ máu phải trả bằng máu! Cho cô ta nếm thử toàn bộ nỗi nhục nhã mà lúc trước em đã chịu."
Có nghĩa là cô ta cũng muốn ba người đàn ông đến làm nhục Hạ Vũ Yến.
Mặt Hạ Vũ Yến trở nên trắng bệch không còn chút máu, nhanh chóng nói.
"Phạm Tiểu Vân chuyện lúc trước thật sự không phải do tôi sắp đặt, hà cớ gì tôi phải tính kế hãm hại cô?"
Đôi mắt đẫm lệ của Phạm Tiểu Vân nhìn Hạ Vũ Yến, mở miệng nói.
"Vì tôi sắp lấy Nghệ Văn mà cô cũng yêu anh ấy, chỉ khi tôi biến mất cô mới có thể bước lên ở cạnh Nghệ Văn.
Bây giờ không phải hai người đã kết hôn rồi sao? Nghệ Văn em muốn cô ta nợ máu phải trả bằng máu, anh đồng ý không?"
Cô ta nhìn Lục Nghệ Văn khuôn mặt độc ác mà cũng đáng thương.
Lục Nghệ Văn khẽ lướt qua cô mấy giây nhanh chóng thu ánh mắt về phía Phạm Tiểu Vân.
"Anh đồng ý."
Trái tim Hạ Vũ Yến đau đớn dữ dội, không còn chút sức lực nào, cô ngã xuống sàn nhà.
Ý của Lục Nghệ Văn là muốn sắp xếp người đến làm nhục cô sao?.