"Chào cô!"
Thái độ lạnh nhạt, hờ hững của Tống Nhật Thiên Kim khiến đối phương có chút ngượng ngập, bàn tay bày tỏ thiện ý thờ ơ thu về, sâu trong ánh mắt chợt lóe lên tia trào phúng.
Tầm mắt thầm đánh giá Thiên Kim, tuy cô có khuôn mặt mỹ lệ, nhưng vóc dáng này, cả bộ đồ ngủ Pijama quá kín đáo kia thì làm sao khiến chồng mình sa ngã về đêm.
"Nghe bác gái nói, chị nấu ăn rất dở, nhưng sợ chị buồn nên bác với anh Khâm đều mắt nhắm mắt mở nuốt trôi cho qua bữa.
Mấy hôm nay, ngày nào em cũng mang cơm nhà tự nấu cho anh ấy ăn chung hết, thấy thức ăn em nấu ngon nên hôm nay anh Khâm mới bảo em về đây chuẩn bị bữa tiệc nhỏ này."
Câu nói của Lý Ái Duyên khiến động tác cắt rau củ của Thiên Kim chợt dừng lại.
Không phải cô nghĩ thừa, mà họ đã thật sự gắn bó, thân thiết với nhau từ ngày này qua hôm nọ.
Biết đã thành công đả kích tâm trạng của cô, Lý Ái Duyên trưng ra vẻ mặt đắc ý.
Lúc đó, Thiên Kim định quay qua đáp trả, thì Đào Sở Khâm cùng vài người bạn của hắn về tới, nên cô tạm gác lại vấn đề dễ gây tranh cãi này, để bước ra chào hỏi.
"Anh mới về à? Hôm nay đi làm có mệt không?"
Cô bước tới, tay giúp hắn cầm lấy cặp táp, trên môi nở ra nụ cười ngọt ngào, nhưng đổi lại là nét mặt hờ hững từ đối phương.
"Chào bạn anh đi!"
Nghe vậy, Thiên Kim có vài phần gượng gạo, chuyển tầm nhìn sang người thanh niên đi cùng chồng, hòa nhã cúi đầu chào hỏi:
"Chào anh!"
"Chào em! Anh là Tần Đệ, bạn của Sở Khâm, cũng là cấp dưới của cậu ấy!"
"Vâng! Còn em tên Thiên Kim!"
"Thôi được rồi, vào bếp xem tiểu Duyên nấu nướng tới đâu rồi.
Còn em nữa, cũng vào học hỏi thêm đi, sẵn tiện phụ giúp một tay luôn."
Hắn nói chuyện lạnh nhạt, thái độ gia trưởng khiến Thiên Kim cảm thấy ấm ức vô cùng.
Nhưng thấy nhà đang có khách nên đành ngậm bồ hòn làm ngọt, vui vẻ trước, đợi khách về sẽ tính sau.
Rất nhanh sau, bàn ăn thịnh soạn có cả rượu ngon đã bày ra trước mắt.
Mọi người, ai ăn uống cũng trông rất ngon, cười nói càng thoải mái như thể đã thân thiết với nhau tự đời nào.
Chỉ có mỗi Thiên Kim lặng thinh gắp từng hạt cơm nhạt nhẽo cho vào miệng.
"Tiểu Duyên à, phải nói là thức ăn con nấu, món nào cũng ngon hết.
Chả buồn cho con dâu của bác, chuyện bếp núc chẳng giỏi giang tẹo nào."
Đào Liên Sương bất ngờ lên tiếng khen ngợi người ngoài và thẳng thắn dành lời chê bai cho người nhà, khiến Thiên Kim ngượng đến mức không dám ngẩng mặt nhìn ai.
"Dạ, tại bác quá khen thôi! Vả lại cũng nhờ mẹ con khéo dạy nữa ấy chứ.
Trong nhà, tuy có người hầu kẻ hạ, nhưng mà lúc nào mẹ cũng dạy con học đạo nữ công gia chánh để mai sau còn làm dâu cho người ta, nên từ nhỏ đã thành thạo mấy việc này rồi ạ!"
Lý Ái Duyên nửa khiêm tốn, nửa phô trương, nhưng là ngầm tát nước vào mặt Thiên Kim, nói cô không được dạy bảo tốt nên mới dở tệ như lời mẹ chồng mình nói.
"Vậy nếu em rảnh thì thường xuyên lui tới dạy vợ anh nấu ăn để nâng cao tay nghề, chứ thức ăn cô ấy nấu thật sự rất khó nuốt."
Không những Đào Liên Sương mà Đào Sở Khâm, chồng cô cũng phụ họa vào vài câu cùng phe với mẹ, làm hốc mắt cô bất giác đỏ hoe.
Phụ nữ mang thai, tâm lý đã nhạy cảm thất thường, giờ lại gặp hoàn cảnh tủi nhục này thì thử hỏi sao cô không buồn, không ủy khuất.
"Em thấy hơi mệt, chắc phải về phòng nằm nghỉ một chút.
Mọi người cứ dùng bữa vui vẻ đi nha! Xin phép!"
Không thể chịu đựng tình cảnh này thêm một giây phút nào, nên cô liền diện cớ rời đi.
Mà chồng cô cũng không hề lên tiếng hay đưa mắt quan tâm nhìn vợ mình đang ấm ức thế nào.
Bởi thật tâm trong lòng hắn đâu còn vị trí dành cho cô.
"Mẹ ăn no rồi, ba đứa cứ từ từ ăn đi ha!"
Sau đó, Đào Liên Sương cũng ra ngoài.
Lúc này, Lý Ái Duyên liền cầm theo ly rượu cùng đứng dậy, đi vòng qua vị trí vừa rồi của Thiên Kim, bên cạnh Đào Sở Khâm, phía dưới bàn, dùng chân chạm vào chân hắn ta, gạ gẫm.
"Cô vợ đó của anh quả thực rất hiền.
Bị nói tới như vậy mà vẫn nhẫn nhịn được, cơ mà anh không thấy xót hay sao?"
Đào Sở Khâm nhoẻn cười, đó là nụ cười của một kẻ sở khanh chính hiệu, nhàn nhã cất lời:
"Với một người đã hết giá trị lợi dụng thì còn gì để luyến tiếc nữa chứ."
Nghe hắn nói vậy, Tần Đệ liền nói:
"Dù sao đó cũng là vợ cậu, cô ấy còn đang mang thai, cậu thì công khai đưa tình nhân về nhà như này, lại còn ăn nói không chút kiêng dè như vậy mà không cảm thấy quá đáng sao?"
Đào Sở Khâm dời mắt nhìn sang người bạn của mình, từ tốn hỏi:
"Thấy thương xót cô ta à?"
"Tôi chỉ thấy cậu cư xử hơi quá đáng thôi.
Dù gì người ta cũng đưa hết tài sản cho cậu lập nghiệp, giờ có được thành công, cậu liền muốn quay lưng với người đã hy sinh rất nhiều cho mình.
Như vậy không hay chút nào hết."
Tần Đệ tỏ rõ thái độ bất bình, điều đó đương nhiên khiến kẻ bị trách cứ như Đào Sở Khâm không được vui.
Qua vài giây, hắn liền ngạo nghễ cất lời:
"Tôi chính là như vậy! Cơ mà nếu cậu thấy xót thì cứ tiến tới đi, tôi không ngại tặng vợ mình cho bạn đâu."
"Đào Sở Khâm, cậu..."
Những lời cầm thú của hắn khiến Tần Đệ cũng phải câm nín.
Cậu ta không ngờ mình lại kết giao với một kẻ tồi tệ, bội bạc như Đào Sở Khâm.
Giờ lại còn góp vốn làm ăn, vừa ký hợp đồng lớn, nếu muốn rút lại vốn thì e là không thể, nên đành mắt nhắm mắt mở không để chuyện riêng làm ảnh hưởng việc công.
"Tôi còn có việc cần làm, hai người cứ ăn tiếp đi.
Tôi về.".