Hôn Nhẹ Vào Nắng Mai


Tuy ở nhà ma, không khí âm u đáng sợ nhưng những thứ đó chả ăn thua gì với Lưu Viễn, khi cô nhóc ngốc nghếch đó đã chiếm hết chỗ trong tâm tư của cậu.
Cậu ấy chạy nhanh đến nỗi không kịp thở, mồ hôi hột cứ thế ướt đẫm lưng, thấm qua cả áo
- Chết tiệt!!! đáng lẽ ra mình nên nhận ra sớm hơn mới đúng!
Từ Ân chạy theo sau cậu ra khỏi nhà ma, vừa chạy vừa vẫy tay chào tạm biệt những con ma đang ngơ mặt ra vì không hiểu chuyện gì.
Những con ma há hốc miệng kinh ngạc, thì thầm vào tai nhau:
Ủa! hai người này có thật là đi nhà ma không vậy !! đi nhà ma mà y như đi chạy marathong ấy!!!!Nhìn cô bé đó đi kìa! cô ấy không sợ chúng ta.

còn vẫy tay chào chúng ta kìa! dễ thương quá! CĐưa tay vẫy vẫy lại với Từ Ân, hai mắt có hai hình trái tim to tướng.
Ở phía cửa nhà ma bên trái, Quân Dật vẫn luôn nghĩ An Hy luôn đằng sau cậu ta, vui vẻ mà hét lớn: (
- An Hy!! chúng ta sắp ra khỏi đây rồi!
Không thấy hồi đáp gì, cậu ta quay đầu về phía sau, tìm kiếm.

Bắt đầu thấy có dự cảm chẳng lành, câu ta thầm nghĩ:
- Sao....sao không thấy cô nhóc đó đâu nữa...!nãy giờ chỉ một mình mình nói.! Chết rồi!! An Hy cô nhóc đó chạy đi đâu mất rồi!!
Lưu Viễn!! cậu ta..cậu ta xé nát mình ra mất!
Lưu Viễn chạy một mạch ra khỏi nhà ma, lưng áo của cậu mồ hôi rất nhiều, nhìn như vừa mới tắm xong, trán ướt đẫm, tay run lên vì tức giận, vừa sợ hãi, sợ rằng cô gái vừa mới bước ra từ địa ngục ấy lại một lần nữa rời xa cậu.
Nhìn thấy Quân Dật đang hoang mang, cậu hét lớn về phía cậu ta:
Hàn Quân Dật! tên khốn nhà cậu!! An Hy đâu! cậu ấy đâu rồi!!Tôi!.tôi!!...An..Hy...Quân Dật lắp bắp, vì cậu cũng không biết An Hy bây giờ đang ở đâu, không biết giải thích thế nào, dáng vẻ của cậu ta giống như một chú cún con đang hối lồi.
Lưu Viễn bước đến, nắm lấy cổ áo Quân Dật, mặt tối sầm lại, ánh mắt như có luồng sát khí, tay cậu run lên, dường như đã muốn đấm chết tên ngốc này.
- Chết tiệt!! nếu...!nếu cậu ấy có mệnh hệ gì!! tôi...tôi sẽ giết..giết chết tên khốn cậu!!!

Vừa dứt lời, Lưu Viễn đã lao về phía cửa ra bên trái nhà ma, cậu tìm xung quanh, vừa hỏi thăm, vừa hét lớn gọi tên cô ấy, nhà ma dường như không có ánh sáng để cậu có thể nhìn thấy cô, điều đó càng khiến cậu bất an, bây giờ trong đầu cậu đã trống rỗng, không còn suy nghĩ được gì ngoài việc tìm An Hy, chân cậu bước càng vội vã, ánh mắt đã trở nên thất thần, có lẽ vì quá sợ mất đi người con gái ấy.
Cậu gọi tên An Hy đến khàn cả cổ, mồ hôi pha lần sự lo lắng, càng vào sâu, cậu hét tên cô càng lớn hơn:
- Tiểu Hy!....!An Hy à!! cậu đâu rồi, mau trả lời tớ đi!!! làm ơn xin cậu đấy!! đừng làm tớ sợ..tiểu Hy!! mau lên tiếng đi!
Chạy được một lúc, cuối cùng cũng tìm thấy An Hy, cô nhóc ngồi gục xuống, hai tay ôm gối.

Cô cuối gầm mặt, khóc thút thít, miệng lẩm bẩm:
- Hức.! hức! đáng sợ quá! nhà ma....!đáng sợ quá!....Lưu Viễn! mau..mau đến đây nhanh đi huhuuuhu
Đôi chân run rẩy của cậu dừng lại, tay ôm lấy ngực mình rồi thở phào nhẹ nhõm.

Một tiếng rõ dài.
- Cuối cùng...tớ cũng tìm thấy cô nhóc mít ướt nhà cậu rồi.thật may quá!
Chưa đợi cô ngẩn đầu lên, cậu ấy đã ôm chầm lấy An Hy.

Tay run run, mắt ửng đỏ có vẻ như sắp khóc đến nơi rồi vậy.

Không phải do cậu yếu đuối, mà vì sự lo lắng của cậu dành cho cô nhóc này thật sự nhiều quá, nhiều đến nỗi khi tìm thấy được cô, mọi sự lo lắng của cậu đã vì thế mà hóa thành nước mắt.
- Nhóc con! cậu có biết tớ lo lắm không hả! có biết tớ sợ lắm không hả!
Thấy Lưu Viễn, An Hy như thấy được ánh sáng, cô khóc ngày một lớn hơn, nước mắt, nước mũi tèm nhem hết áo cậu ấy, như trút được uất ức, An Hy khóc y hệt một đứa trẻ.

Lưu Viễn, xoa xoa đầu cô, nhỏ giọng an ủi:

- Ngoan..ngoan nào! có tớ ở đây rồi, ở đây với cậu rồi! xin lỗi.xin lỗi vì đã không nhận ra sớm hơn, chắc cậu sợ lắm phải không? Là lỗi của tớ! đừng khóc nữa nào..
"Trong một mối quan hệ, chả ai hoàn hảo và không một ai luôn tốt, sẽ có đôi lúc chúng ta lơ đếnh, hoặc đôi lúc chúng ta thờ ơ với đối phương.

Và thật khó để quan tâm một người, đơn phương một người lại càng khó.

Đến cả bản thân cậu vẫn chưa hiểu rõ, thì sao có thể hiểu người con gái ấy? (3"
Nhưng chỉ cần cậu ấy thích cô, thì dù có khó đến đâu, tìm hiểu tâm tư của cô ấy mệt mỏi thế nào.

Cậu ấy nhất định sẽ không từ bỏ.
Luôn nghĩ mình hiểu rõ cậu ấy, biết hết về cậu ấy nhưng việc An Hy sợ ma và bóng tối cậu không hề nhận ra.
Cũng nhờ điều đó, cậu mới biết khi thích một người, hiểu rõ cô ấy thôi chưa đủ.

Mà những thứ tuy chỉ là nhỏ nhặt nhất của cô ấy cũng phải quan tâm.

C°)
Chả ai đủ tinh tế để nhận ra những điểm nhỏ nhặt như vậy, và cậu cũng không phải hoàng tử trong truyện cổ tích.
Nhưng vì cậu ấy thích cô, thế nên luôn nổ lực, luôn cố gắng để người con gái mà cậu ấy yêu luôn cảm thấy hạnh phúc."
An Hy quàng tay vòng qua cổ cậu, đầu tựa vào vai, bàn tay lớn của Lưu Viễn đặt lên xoa nhẹ đầu cô.


An Hy vừa nức vừa nói nhỏ:
Lưu Viễn.

hức..hức..tớ sợ lắm...sợ lắm, tớ sợ ma sợ cả bóng tối nữa!! nhà ma..hức đáng sợ quá!!Tiểu Hy sợ lắm đúng không? giờ ổn rồi! ổn rồi!Hức...tớ.yếu đuối lắm nhỉ?..Trẻ con lắm đúng không?Cô từ từ buông tay khỏi cổ Lưu Viễn, mặt cúi xuống, miệng mếu máo.

Thấy cô nhóc nhà mình mếu máo như vậy, cậu lấy tay ôm nhẹ đầu cô, cụng vào trán cậu.

Thì thầm nói:
- Ngốc ạ! Ở cạnh tớ cậu không cần phải trưởng thành, không cần phải cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, cũng chả cần che giấu sự yếu đuối.

Cứ làm chính cậu, cứ làm thứ cậu thích.

Trẻ con mãi vậy cũng được.
Tớ không ngại làm "bảo mẫu" chăm trẻ đâu.

(6°
Nghe được câu nói ấm áp ấy phát ra từ khuôn miệng người con trai cô thích, trái tim không ngừng đập, không ngừng gào thét.

Đôi má chợt ửng đỏ, An Hy lắp bắp: ()
Cậu..cậu nói thật sao? Không được trêu tớ mít ướt đấy!Haha..ùm! nhất định.Thấy khung cảnh ngọt ngào của hai người họ, những con ma thì thầm to nhỏ, cũng muốn đình chỉ để xem phim ngôn tình.

Luôn miệng khen ngợi tình cảm đẹp của đôi nam nữ: (
- Trời ơi! làm việc cả ngày, bây giờ còn được xem phim ngôn tình miễn phí đấy! đáng yêu ghê!! tôi cũng muốn có bạn trai~

Một con ma tóc dài thò đầu ra giữa hai con ma đang mơ mộng kìa, nói một câu rất chi là duyên dáng:
- Đây gọi là phát cơm chó đấy hai bà nội!
Lưu Viễn đứng dậy, phũi phũi đầu gối đã dính bụi của mình, câu giơ tay về phía An Hy, nói nhẹ:
- Tiểu Heo! đứng dậy được không?
An Hy nắm tay cậu, cố gắng đứng lên nhưng có lẽ do ngồi quá lâu, chân đã không còn cảm giác, bàn chân tê cứng cả lên rồi.

Thấy thế cậu ngồi cúi người xuống.
- Nào! tiểu cô nương lên đây tớ cõng cậu về nhé!
An Hy được thanh mai trúc mã của mình cõng ra khỏi nhà ma, cô nép đầu vào bờ vai rộng ấy như một chú thỏ con yếu đuối, đôi vai của cậu ấy ấm áp khiến cô thiếp đi lúc nào không hay.
- um..um..

Lưng của cậu ấm quá!...
Thỏ con của tớ hôm nay cậu đã chịu thiệt nhiều rồi! ngủ ngon nhé!Từ xa Từ Ân và Quân Dật chạy đến bên Lưu Viễn, hỏi thăm cô gái nhỏ yếu bóng vía An Hy.
Sao rồi! An Hy! cậu ấy ổn chứ?Ừm ổn rồi! chỉ hơi hoản sợ thôi, bây giờ cậu ấy ngủ rồi.Thật may quá! thật may vì cậu ấy không sao!Quân Dật áy náy, gãi đầu cậu ta cười ngượng, rồi thở ra một tiếng rõ dài
Xin lỗi! đáng lẽ tôi phải chú ý cô ấy hơn....Tôi chú ý cô ấy được rồi! không cần cậu lo!..may mà cô ấy không sao, nếu An Hy xảy ra chuyện gì tôi sẽ giết chết cậu!!
Về đến nhà An Hy, ông anh hai Triết Vũ chạy ra đón, miệng lẩm bẩm trách móc:
- Sao giờ mới về thế! trễ quá rồi đấy! Biết anh mày lo không hả?!
Ôm lấy cô nhóc đang ngủ ngon lành, bế vào nhà.

Triết Vũ quay đầu lại nhìn Lưu Viễn, giọng nói tuy lạnh lùng nhưng lại pha lẫn sự quan tâm:
Cõng nó chắc đau lưng lắm nhỉ!?Không! không sao hết ạ! anh yên tâm! (Triết Vũ lạnh lùng đóng cửa nhà, để lại Lưu Viễn đứng trơ ra, cậu đứng dựa vào cửa nhà An Hy, tay gác lên trán thở dài:
- Haizz! nếu hôm nay can đảm hơn một chút! có lẽ đã tỏ tình được với cô ấy rồi!..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận