Hôn Nhẹ Vào Nắng Mai


Lưu Viễn bước vào nhà, tâm trạng của cậu bây giờ thật phức tạp, cả đống hỗn độn trong đầu, vừa bỏ cặp xuống bàn, tiềng mẹ vang lên trong bếp:
- Tiểu Viễn về rồi sao? Nhanh rửa tay ăn cơm nè!
Đã lâu không gặp mẹ, nghe thấy tiếng bà ấy cậu không kìm được xúc động, vội vã chạy xuống bếp, như một đứa trẻ mà lao vào lòng mẹ, trong bếp một người phụ nữ có mái tóc nâu nhẹ, dáng người nhỏ nhắn, mang một chiếc tạp dề hình con gà.

D
Mẹ Nga ôm lấy cậu con trai, vỗ về cậu.

Giọng bà vẫn ấm áp như vậy:
- Con trai của mẹ, vất vả cho con rồi! Tiểu Viễn của mẹ giỏi lắm!! giỏi lắm!!
Cậu ngại ngùng gãi đầu, ánh mắt không dám nhìn vào thẳng vào mắt mẹ:
Con.con lớn rồi! đừng khen con như trẻ con như vậy chứ!!hahaa đúng nhỉ! Lưu Viễn của mẹ lớn thật rồi! còn biết yêu nữa đấy!Bà xoa nhẹ mái tóc màu xanh đen tựa trời đêm của cậu con trai, cười trêu đùa, nghe thấy thế hai má Lưu Viễn chợt ửng đỏ
Mẹ còn biết đối tượng con thích nữa đấy nhé ô hô hôSao..sao mẹ biết được chứ!!??Bí mật của các bậc phụ huynh! trẻ con không nên biết!!bà nháy mắt cười trêu ghẹo, ai ngờ các bậc phụ huynh lại tò mò về chuyện tình cảm của hai cô cậu như vậy.

Mẹ cậu mới từ sân bay về liền hẹn ba mẹ An Hy đi cà ghê hóng chuyện hai đứa.
Mẹ Nga nhìn cậu con trai của mình rồi cười hạnh phúc, trong đầu của bà bây giờ chỉ có hình ảnh hai nhà giành giật ăm cháu.

(
Tiểu Viễn! mẹ nói cái này nhé! nếu con dâu của mẹ không phải Tiểu Hy, mẹ sẽ không cho con cưới cô gái nào khác đâu!! (1Mẹ à!!HahaSau khi ăn cơm xong, Lưu Viễn cầm điện thoại ngay, mở vào tin nhắn của cô ấy "viên đường nhỏ"
Nhưng thật sự chả dám nhắn gì, sợ làm phiền An Hy.

Sau đó lại tắt máy rồi thở dài thườn thượt.

Nằm dài trên giường, tay gác trán đầu cứ mãi nghĩ về cô gái ngốc ấy.

Tiếng tin nhắn phá tan bầu không khí tĩnh lặng trong phòng Lưu Viễn.

Cậu mở lên xem mà không suy nghĩ, hai dòng tin nhắn cũng khiến cậu cười ngốc.

"Viên đường nhỏ"
"Tin nhắn"
Đại ca~Cậu ngủ chưa thế? Chưa!Thật sự muốn nhắn nhiều cho lag máy cô ấy, nhưng cũng phải thật ngầu.

Tớ...tớ không ngủ được! nhắm mắt lại thấy nhiều "cái đó" lắm, tớ sợ không ngủ đượcTại sao lúc đó cậu không nói cho tớ biết mà cứ chịu đựng một mình vậy chứ?! Lúc đó tớ lo lắm đấy, suýt nữa giết chết tên Quân Dật đó rồi!Viễn Viễn à tớ sai rồi sai rồi!!..

đừng giận mà T_THaiz không giận nổi cậu đấy, lần sau nếu không thích gì, sợ gì, ghét gì, thì phải nói cho tớ biết hiểu chưa tiểu cô NƯƠng?Tuân lệnh đại ca~.Có muốn đi dạo không?? Cậu nhìn ra cửa sổ điThấy dòng tin nhắn của cậu ấy, An Hy chợt cảm thấy ấm áp.

Biết cô sợ ma không ngủ được, vậy nên cậu rủ cô đi dạo để xóa căng thẳng, tuy chỉ là một dòng tin nhắn ngắn gọn đơn giản nhưng lại chứa đầy sự quan tâm của cậu dành cho cô
An Hy nhìn ra cửa sổ, thấy Lưu Viễn đã đứng dưới nhà tay vẫy vẫy về phía cô, An Hy vội mở chạy xuống lầu, môi không giấu được nụ cười.

- Cậu đợi tớ có lâu không?
Trên tay cậu ấy là một chiếc khăn quàng cổ màu hồng nhạt, chiếc khăn được đan bằng len mềm do chính tay Lưu Viễn ngồi cả mấy tiếng đồng hồ để đan tặng An hy, tuy có chút vụng về nhưng lại chứa đầy tình cảm.

Cậu quàng nó vào cổ An Hy, mắt cậu chạm phải đôi mắt to tròn ánh tím của cô, đôi mắt của người con gái khiến cậu say đắm, say mãi chả thể tỉnh lại được.

Cậu vội quay mặt đi, hai má bây giờ đã đỏ hồng cả rồi.
- Cậu quàng..quàng cái khăn này vào! khuya lạnh lắm đấy!!
- Cảm ơn cậu! kị sĩ của tớ!! (1)
Nụ cười của cô ấy tựa những bông hoa trong đêm được ánh sáng của mặt trăng chiếu rọi, cô dụi mặt vào chiếc khăn quàng cổ mà cảm thán:
- Ấm quá!! có mùi của cậu nữa nè
Lưu Viễn nắm tay An Hy
Nắm tay tớ còn ấm hơn nữa đấy!Đúng ha! ấm hơn thật này! cậu không được buông tay tớ ra đâu đó!Không có chuyện đó đâu, tớ sẽ không bao giờ buông tay cô gái ngốc nhà cậu.

Sẽ không để cậu tuột mất khỏi tay tớ một lần nào nữa.Hai cô cậu cùng đi dạo dọc theo các bậc thang của con hẽm nhỏ, nơi các bông hoa đủ màu sắc hai bên tường nở rộ tỏa hương, pha lẫn với hương hoa là một vị ngọt nhẹ phát ra từ cô gái ấy.
Hương ngọt tựa những chiếc kẹo bông gòn khiến Lưu Viễn rất muốn được nếm thử vị ngọt ấy, cái vị ngọt khiến hai má cậu ửng hồng.

Cậu bất giác mà nhìn vào đôi môi nhỏ nhắn hồng hào của cô ấy.

(1
Ánh đèn điện dường như cũng muốn khiến bầu không khí thêm phần ám muội, thường ngày vẫn phát sáng rất điều đặng, nhưng hôm nay lại chập chờn không rõ lý do.
Nhưng có lẽ Lưu Viễn vẫn không đủ dũng khí làm điều đó.

Sợ lại làm tổn thương cô gái nhỏ này, sợ tình bạn cậu gìn giữ bao lâu này chỉ vì một nụ hôn bồng bột của cậu mà tan vỡ.
Mãi suy tư hai cô cậu không nói được lời nào, mới đó đã đi đến công viên.

Khoảng không bầu trời ở nơi này rộng và đẹp lạ thường.

- Sao đêm nay đẹp thật! như cả ngân hà đang lơ lửng trên bầu trời vậy!!
Cô dang hai tay, mắt nhắm nhẹ, mũi hít vào cái bầu không khí trong lành pha chút lạnh của sương đêm
Um~ không khí trong lành quá!Tiểu Hy cậu có nghe thấy tiếng dế kêu không?A~ tớ nghe thấy rồi! êm đềm quá y hệt một bản nhạc vậy.Thích chứ! Hè này về quê tớ, tớ đưa cậu đi xem, ở quê ban đêm đẹp hơn nơi đây rất nhiềuNghe cậu nói thế mắt cô nhóc sáng rực, cô hớn hở như một đứa trẻ, vội nắm lấy tay Lưu Viễn
- Thật chứ?! thật chứ?! tớ muốn đi, muốn đii! chắc ở đó đẹp lắm! mong mùa hè đến nhanh quá!!
Cậu cưng chiều nhìn cô gái nhỏ nhắn đang vui vẻ An Hy mà phì cười, đưa bàn tay của mình đặt lên đầu cô xoa nhẹ mái tóc mềm mại của An Hy
- Tớ hứa với cậu!
Cô nhón chân, nhíu mày đôi tay nhỏ nắm lấy cổ áo Lưu Viễn mắt nhìn chằm chăm cậu, Lưu Viễn đỏ mặt, không hiểu An Hy định giở trò gì, chân cậu bước lùi vài bước.

An Hy nhìn cậu rồi nói:
Trên mặt cậu dính gì kìa!Dính.!? trên mặt tớ dính gì sao??Dính sự đẹp trai! sao cậu có thể đẹp thế hả? (2Khen người ta với vẻ mặt rất nghiêm túc, vừa ngây thơ vừa ngốc nghếch.

Lưu Viễn nghe thấy bản thân được khen bởi người cậu tương tư với cái vẻ mặt nghiêm túc của cô cậu không thể nào nhịn cười, dùng tay ấn nhẹ vào trán
An Hy
Cậu có cần khen tớ với vẻ mặt nghiêm túc đáng yêu đó không thế? hahaaaBộ tớ nói gì sai sao?Không! không! hahaaaĐừng cười! đừng cười nữa tên ngốc này!!Dùng chiếc chân nấm lùn của mình đá vào chân cậu ta.

Cậu ấy bỏ tay trái vào túi, tay phải nhéo má cô nhóc, nói nhỏ với cô:
Vào xích đu ngồi đợi tớ, tớ mua kem cho cậu chịu không?Đi nhanh nhé tớ sợ ở một mình....Vậy thì không còn cách nào khác rồi!Cậu cúi người xuống, kéo tay cô ôm vào cổ mình nhấc bổng An Hy lên
- Ê ể..!
Cậu cõng cô đi bộ đến quán "Kem mùa xuân" quán kem vào giờ này vẫn sáng đèn, bước từ xa đã thấy ánh sáng ngọt của quán, mùi kem tươi thoang thoảng trong gió dịu nhẹ và ngọt ngào lạ thường.
Một cậu trai trẻ đang chống cằm lướt điện thoại một cách chán nản, Lưu Viễn ho nhẹ một tiếng làm cậu ta giật mình đánh rơi cả điện thoại.
A! Lưu Viễn! là cậu sao? lâu rồi không gặp ha.

Cô..cô nhóc nào đang trên lưng cậu thế kia?Xin..xin chào!An Hy gãi đầu ngượng ngùng, dụi đầu vào lưng Lưu Viễn, lòng thầm nghĩ:
- Trời ơi!! ngại chết mình mất! sao lại gặp được người quen thế này!! không biết trốn lỗ nào luôn uuhuu
Lưu Viễn cười nhẹ hỏi Tinh Dụ

Công việc thế nào rồi! ổn chứ?Vẫn ổn, nhưng mà...tối rồi mà bắt cóc con gái nhà người ta đi đâu thế?Tinh Dụ nói nhỏ vào tai Lưu Viễn với cái vẻ mặt vừa nghi ngờ vừa trêu chọc y như mấy bà hàng xóm.

Lưu Viễn không phải dạng vừa, cậu khẽ cười, rồi nói nhỏ lại vào đôi tai hóng chuyện của cậu ta.
- Đi.

Ăn.Thịt.! 3
Nghe xong Tinh Dụ mặt đỏ tía tai, lấy tay che đi nụ cười vui sướng thay cho cậu bạn của mình
- U chu choa! tại hạ khâm phục! khâm phục!! làm anh em với cậu bao nhiêu năm, bây giờ mới gặp được "tiểu thịt tươi" nhà cậu đấy nhé! hahaaa
An Hy là người ngoài cuộc chả hiểu hai anh chàng bọn họ đang nói gì, đầu mọc ra vô vàn dấu chấm hỏi to tướng, không ngừng độc thoại nội tâm:
- Họ đang nói gì vui thế nhỉ? Tiểu thịt tươi??...trời ơi mình chả hiểu gì cả??
Cô nhóc không muốn bị ăn bơ, liền dùng hai tay nhéo hai má Lưu Viễn đến đỏ ửng
A.! A..

đau! đau tớ! nhóc con đừng nhéo nữa!!Rồi rồi! hai người các cậu muốn ăn kem gì nào? quán tôi mới ra vị mới đấy! Kem động vật ta da~Tinh Dụ đem ra cả khay kem to, trên đó có vô số hình thù động vật dễ thương, có cả gấu trúc, mèo, thỏ, heo,...nhìn vô cùng đẹp mắt.
Ngon lắm đấy nhá!Cậu thích con nào? Tiếu Hy?Tớ thích con cáo màu cam kia kìa!!Mắt sáng rực, thích thú.

Kiếp trước An Hy chỉ có thể nhìn các cậu nhóc, cô nhóc được bố mẹ mua cho mỗi khi tan học, nhưng cô chưa bao giờ dám mua dù chỉ một cây.

Chưa bao giờ thử cái cảm giác đua đòi mà đứa trẻ 6 tuổi nên có.
Chọn hay lắm! con cáo đó tớ vừa mới làm đấy! có vị cam ngon lắm! Viễn Viễn ông chọn loại nào?Lấy tôi con thỏ màu hồng đó đi!Đây! của hai cậu tổng cộng là 10 tệ nhé, chúc buổi tối vui vẻ! nhớ ghé ủng hộ quán tôi lần nữa đấy!!Biết rồi!!Đợi An Hy và Lưu Viễn đi xa, Tinh Dụ chồm người lên hét lớn về phía họ
- Ê! Lưu Viễn! Ăn "thịt" vui vẻ nhá người anh em!!
Lưu Viễn nghe tên ngốc đó nói như vậy, miệng không nhịn được cười, nhưng trong lòng lại có chút gì đó không vui, cậu nghĩ thầm:
- Tên ngố đó! haha..haiz chả hiểu gì cả! muốn ăn là ăn được sao?....nhưng mà...cũng có lúc lại muốn trở thành cầm thú, không biết thịt của cô ấy có vị như thế nào nhỉ?..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận