Hôn Nhẹ Vào Nắng Mai


Cứ ngỡ chim sẽ không gặp cá, nào ngờ lại thành oan gia ngõ hẹp.

Con bướm đêm tuyệt đẹp nhưng cô độc lại chẳng ngờ một ngày nó có thể gặp đúng bông hoa mùa xuân thuộc về mình.

(2
Triết Vũ hoảng hốt khi thấy người con gái trước mặt, cô nàng với mái tóc hồng và chiếc váy mỏng bị chặn lại bởi mấy tên côn đồ trong hẽm nhỏ.

Tưởng chừng sẽ không bao giờ gặp lại người đặt cho cậu ta cái biệt danh "chồn hôi" dở tệ đó, nào ngờ lại gặp lại cô trong hoản cảnh éo le này.

Giảng viên- Sinh Viên.

4
Sao....Sao lại là anh???Tôi hỏi cô mới đúng? Sao cô lại là giảng viên ở đây chứ????? (D)Anh!...!Anh làm gì thì làm, không được ngủ trong giờ của...!Tôi, anh biết chưa?Cô quản tôi được chắc?!Không quản được anh? Vậy thì tôi sẽ tự có cách khiến anh ngoan ngoãn nghe lời tôi!!Sợi dây tơ hồng trên ngón út của họ, có vẻ như đã rút ngắn khoảng cách của cặp đôi này đến cực hạng, để họ một lần nữa gặp lại nhau.
Năm nay chắc hẳn là 1 năm đại học đầy sóng gió!
"Thời thanh xuân của mỗi cậu thiếu niên chắc hẳn sẽ có một cô nàng tóc đuôi ngựa khiến trái tim bé nhỏ ấy đập thình thịch!
Lục An Hy là cô nàng buộc tóc đuôi ngựa đẹp nhất tôi từng thấy! Màu mắt tím trong trẻo tựa màu hoa diên vĩ, mái tóc vàng hạt dẻ như mang cả nắng hạ vào tim.

Cô ấy đơn điệu nhưng lại năng động cuốn hút tôi đến kì lạ.

Cứ muốn mãi nhìn ngắm cô ấy, nhìn góc nghiên xinh đẹp ấy cũng đã đủ khiến tôi cười hạnh phúc cả ngày.

Lúc đó chỉ có thể lén lút nhìn trộm cô nhóc, bây giờ không biết từ khi nào lại có thể nhìn cô ấy một cách công khai y như rằng đã là chủ sở hữu."
Bận suy tư, cậu chàng trong giờ học cứ nhìn chằm chằm vào An Hy khiến cô không tài nào tập trung nghe giảng viên thuyết trình được.

Tai ngại đến nổi đỏ ửng, cô vội quay mặt đi, tay đẩy cái bản mặt hồ ly của tên này ra rồi phàn nàn:

Cậu..Cậu đừng có nhìn tớ nữa!!! Không tập trung nghe giảng được là tớ không hiểu bài đâu đó!!!Vậy sau giờ học...Tớ ngồi đây giảng cho cậu đến khi nào cậu hiểu bài thì thôi~Tống Lưu Viễn chống cằm nghiên đầu, nói với cách đầy bình thản.

Gương mặt cùng nụ cười yêu nghiệt ấy của cậu cứ khiến tâm tình thiếu nữ thêm phần rối bời.

Cậu ta quá đẹp, quá quỷ quyệt, không tính từ nào có thể miêu tả hết vẻ ngoài lẫn tính cách của con hồ ly nghìn đuôi này.
Hôm nay là sinh nhật Từ Ân, Quân Dật nhờ An Hy và Lưu Viễn giúp cậu ta tặng hoa bất ngờ cho cô ấy, lúc hai cô cậu đang đi dạo bên ngoài sân vận động của trường, Lưu Viễn chở An Hy bằng con xe đạp, tay cô nhóc đang cầm một bó hoa cúc họa mi rất dễ thương, được Quân Dật tỉ mỉ thắt một dây ruy băng màu hồng nhạt.
Đạp đến gần hai người họ, Hàn thiếu gia giơ tay ra dấu để An Hy lén truyền nhẹ bó hoa vào bàn tay của cậu chàng.

Ai mà ngờ Lưu Viền lại chơi ác, cậu ta cố đạp quá khiến Quân Dật không tài nào lấy được bó hoa mà đứng ngơ tại chỗ.

(3)
- A! aaa Viễn Viễn quá..Quá đạp quá rồi!!!! Hoa chưa tới tay mà!!!
An Hy tay đập đập vào lưng cậu trai, quay đầu lui sau lo lắng cho bó hoa tội nghiệp của Quân Dật, cậu bạn Lưu Viễn cười như được mùa liền hăng say mà đạp nhanh hơn khiến Quân Dật hụt hẫn không tài nào chạy đuổi kịp chiếc xe đạp đáng ghét đó.
Êy êy!!!!! Các cậu đạp quá rồi!!! Tôi đứng đây kia mà!! Mau quay lại đây! Tống Lưu Viễn!!!!!Bố nói gì thế???! Con không nghe rõ!!! Nói to hơn đi!!!! 2Tên mưu mô này vì để trả thù vụ cậu ta cá cược thua Quân Dật và phải gọi cậu ấy là bố nên đã chơi ác khiến ông
"bố" đáng thương không có cơ hội tặng hoa cho người yêu của ổng! (
Cậu có ngon thì đuổi theo tôi đi!!! Bố yêu ~~Đậu má! Tên yêu nghiệt nhà cậu có chịu đứng lại không thì bảo!!! Chờ tôi bắt được cậu thì Tống Lưu Viễn cậu chết chắc!!!Thời thanh xuân tươi đẹp này của họ cứ êm đềm trải qua như vậy, cho đến một ngày....
Bố nói gì cơ!!!!??Xin lỗi con ...Nhưng đây là lựa chọn tốt nhất bố có thể nghĩ ra lúc này...Không thể nào...Không thể...Như vậy được...Lưu Viễn nghe xong cuộc điện thoại liền bủn rủn tay chân mà ngồi phịch xuống sàn.

Đôi bàn tay của cậu không ngừng run rẩy, đôi mắt ánh xanh tựa màu trời sao liền trở nên đỏ hoe mà gục xuống khóc nức nở, chuyện gì đã khiến một cậu thiếu niên mạnh mẽ như vậy trở nên yếu đuối đến thế?
Cơ thể Lưu Viễn dường như chả còn chút sức lực nào, nước mắt lăn dài trên má, đầu óc cậu rối bời không thể nào thông suốt, tâm trí toàn hình bóng và kí ức của cậu và cô ấy.

Con hồ ly mệt mỏi nằm lăn ra sàn, cậu co người lại như sợ hãi, như trốn tránh sự thật khốc liệt.
- Viễn Viễn!!!! Cậu...Cậu sao thế? Sao lại nằm ở đây thế này?
An Hy gọi cho cậu không bắt máy, thường ngày chỉ cần cô gọi đến thì đã nghe thấy giọng Lưu Viễn nhưng bây giờ máy đã lỡ hơn chục cuộc, lo lắng chạy đến nhà cậu, cô mở cửa nhà Lưu Viễn, thấy cậu ấy nằm co ro trên sàn cô hốt hoảng đỡ cậu ngồi dậy.


Cậu trai nhìn cô, đôi mắt ấy như chứa đựng cả biến khơi với nhiều tâm sự.

Nhìn thấy cô gái trước mặt, cậu òa khóc rồi ôm lấy cô như một đứa trẻ mà dụi đầu vào người An Hy như để trút hết nổi lòng.

Cậu sợ quá...Sợ đến nổi đôi bàn tay ấy không tài nào không giữ chặt lấy cô.
Hy Hy...Hức...Hức tớ....Tớ...Nhớ cậu...Không muốn rời xa cậu đâu...!Hức...Hức..Cậu làm sao? Ai bắt nạt Viễn Viễn của tớ à? Ngoan tớ ở đây rồi, ở đây với cậu.

Không bao giờ rời xa cậu nửa bước! Nào Nào ngoan nhé không khóc nữa!Bàn tay run rẩy của nam sinh này ôm lấy chiếc đầu nhỏ của An Hy rồi khóc nấc lên, càng an ủi cậu càng khóc, khóc vô cùng uất ức vô cùng đáng thương.

Cô nhóc chỉ biết im lặng, vỗ nhè nhẹ vào tấm lưng tuy vững chãi ấy nhưng lại yếu đuối trước mặt cô.

Dường như cậu đang có một bí mật vô cùng lớn, một bí mật khiến cả tinh thần lẫn thể xác cậu mất hết ý chí!
"Chẳng bao giờ muốn rời xa cô ấy!"
Sau khi Lưu Viễn khóc mệt rồi ngủ thiếp đi, An Hy tay xoa nhẹ lên mái tóc ấy.

Nhìn cậu mà lòng chua xót, không biết Lưu Viễn đã gặp phải chuyện gì..

Lại khiến cậu khóc không ngớt như vậy? Một cảm giác bất an truyền nhanh đến lồng ngực, An Hy đau nhói ôm lấy tim rồi thở dốc.

Chưa bao giờ cô có cảm giác đau đớn như lúc này.
Sau một hồi điều chỉnh tâm trạng An Hy chợt vô thức nhìn vào bức ảnh được đặt ngay cạnh tủ giường Lưu Viễn.
Trên đó là cô, mặc trên mình bộ đồ tốt nghiệp vào hôm các cô cậu tốt nghiệp cấp 3.

Đây là bức ảnh cậu chụp lén
An Hy rồi bị cô bắt gặp, cũng chính khoảnh khắc ấy nụ cười rực rỡ tựa nắng của cô đã được cậu cất gọn trong chính bức ảnh này.


(
Chú ý một chút, khắp phòng của tên nam nhân này chất đầy ảnh kỉ niệm của hai người.

Mọi góc nhỏ của căn phòng đều có hình bóng của An Hy.

Mắt ngấn lệ, cô nắm tay cậu rồi hôn nhẹ lên mu bàn tay, cô thủ thỉ:
- Không ngờ....Cậu lại gieo tình cảm cho tớ nhiều đến thế...!Tớ hứa với cậu, sẽ không bao giờ rời xa cậu đâu! Viễn Viễn của tớ à...Tớ yêu cậu...
Dường như Lưu Viễn đã nghe thấy giọng và lời cô nói, nhưng cố kìm nén mà nhắm chặt mắt.

Cậu ấy chẳng muốn bản thân đứng trước mặt người cậu yêu lại yếu ớt đến thảm hại như thế, mặc dù bây giờ cậu chỉ muốn bật khóc rồi ôm lấy cô nhưng cơ thể lại không nghe theo sự điều khiển của cậu.
Vì nghe được lời hứa đó cậu trai này có vẻ đã mất hết dũng khí...Cô gái cậu yêu hứa sẽ không bao giờ rời xa cậu...Nhưng có lẽ...Cũng chính lời hứa này của An Hy đã khiến Lưu Viễn chẳng còn can đảm nói ra sự thật rằng...
Người sẽ rời xa cô chính là cậu!
Lời hứa đó!
Tớ đã nói rất nhiều lần!
Hứa sẽ luôn ở đây, bên cạnh cậu...!(1)
Dù cho có chuyện gì đi nữa, sẽ luôn là chiếc đuôi nhỏ của cậu...
Sẽ lẽo đẽo theo cậu mọi lúc, là chiếc bóng đi theo cậu mọi nơi..
Nhưng từ khoảnh khắc này...
Tớ cảm thấy...Mình như một tên lừa đảo...
Đứng trước gương, không còn nhận ra bản thân lúc ấy...
Có lẽ tớ...Phải nói rằng...
Tớ...Thất hứa rồi...
Con đường phía trước...Không có tớ..
Cậu có ổn không? Q
Sẽ không khóc chứ..?? Không cô đơn chứ?
Dường như tớ chẳng có chút can đảm nào để nói ra...Chỉ muốn chôn giấu nó tận đáy lòng để cậu không bao giờ biết được...
Không bao giờ biết được..
Một ngày nào đó..

Chúng ta phải nói lời..
Tạm biệt!
Tâm trạng bây giờ rối bời, cứ thấy cô ấy vui vẻ là lòng tôi lại vô cùng đau xót....Tại sao??? Cậu không nói cho An Hy biết...Cho cô ấy biết...Liệu An Hy có chấp nhận được sự thật không?...Có khóc không? Có giận tôi không?..Đi nước ngoài ....Cậu đùa tôi đó à???? Không phải hứa với cô ấy sẽ luôn bên cạnh cổ hay sao?Ha....Phải làm gì đây...Tôi thất...Hứa mất rồi..

CQuân Dật không thể tin vào tai mình, người bạn thân Lưu Viễn của cậu ta phải đi nước ngoài du học.

Quan trọng hơn là cậu bạn ngu ngốc này của cậu ta lại giấu điều quan trọng như vậy với An Hy.

Quân Dật thở dài, nhỏ giọng:
- Cậu định giấu cô ấy đến bao giờ?...Thật sự phải đi sao?
Không..Còn cách nào khác...Tôi chịu cậu thật đấy! Sắp có được An Hy rồi lại thả tay là sao??? Chúng ta cũng đại học năm 4 rồi...!*)Lần này....Hahahaa..Cậu phát điên cái gì thế sao lại cười????Lần này...Chắc phải đánh giấu chủ quyền thật rồi!Cũng đã 4 năm đại học trôi qua...
Thời gian thật sự chẳng chờ đợi ai, cứ trôi đi vô tình như vậy mà không ngó đầu nhìn lại quá khứ.

Bốn cô cậu nay cũng sắp ra trường và có thể tự trưởng thành trên con đường mình chọn.
Hôm nay là bắt đầu vào hè.

Sinh viên cuối cấp có buổi ngoại khóa thực tế tại vùng quê nhàn hạ mang tên Đom Đóm- Quê ngoại của Lưu Viễn.

(3°
- Mọi người đã có mặt đầy đủ cả rồi chứ? Bây giờ cô điểm danh nhé!
Giảng viên Đường Vy Vy đang dẫn đoàn sinh viên năm 4 đi thực tế, bên cạnh cô là một cậu trợ giảng vô cùng đẹp trai.

Nhưng anh ta cũng chỉ được cái mác ưu tú bên ngoài, còn tính cách của tên này chả khác gì một con đại bàng ngoan cố.

Đôi mắt màu xanh trời trong vắt, mái tóc nâu tựa màu gỗ y như một vị thần của cây cối.

Hắn ta là Lục Triết Vũ- Sau 4 năm bây giờ là một bác sĩ ngoại khoa yêu nghiệt! 2
Và đang có một mối tình mập mờ với giảng viên Đường Vy Vy của đại học Bắc Thành!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận