Xe vừa dừng, An Hy đã gấp gáp chạy thật nhanh vào sảnh rồi cố gắng tìm kiếm bóng dáng của người cô yêu trong hàng ngàn hành khách tại sân bay.
Cô nàng trên tay vẫn cầm theo lá thư ấy, mắt ngó ngang ngó dọc khắp phía mong có thể nhìn thấy mái tóc màu xanh đen đặc trưng của Lưu Viễn.
Chạy mãi chạy mãi cô vẫn chẳng thế nào tìm thấy cậu, An Hy chính thức gục ngã, tay cầm chặt bức thư của cậu mà đập vào lồng ngực thở dốc.
Đầu óc rồi bời và tràn ngập sợ hãi, mắt cô tối sầm lại dường như chẳng thể nhìn thấy gì nữa.
Qua bên đó nhớ giữ sức khỏe nhé con, không được làm việc quá sức đâu đấy!Tiểu Viễn nhà chúng ta vốn rất thông minh mà, chắc sẽ hòa nhập sớm thôi.Viễn Viễn à...Chúng ta..Sẽ nhớ con lắm..Mọi người ôm lấy cậu vỗ nhẹ lưng, dặn dò đủ điều, mẹ Lưu Viễn nước mắt cứ rơi không dứt mà ôm lấy con trai.
Một người phụ nữ mạnh mẽ như bà ấy khi đến cảnh xa con không ngờ lại mềm yếu đến vậy.
Con sẽ về sớm thôi mà! Mọi người không cần phải lo cho con đâu...Mẹ à, cũng phải giữ gìn sức khỏe nhé!...!Dì Phương chú Tấn cũng phải khỏe mạnh đấy nhé! Giúp con....!Gửi lời hỏi thăm đến An Hy ạ..Được được!! Con mau đi đi..Chúng ta chờ con về!Vậy...Con đi nhé!...Cậu cúi người rồi định quay đầu bước vào cửa chờ, nhưng đôi chân và con tim không hiểu sao cứ nán lại.
Lưu Viễn chần chừ, nhìn ra phía xa kia mong ngóng bóng dáng nho nhỏ ấy, một chút hy vọng cuối cùng lóe lên ở ánh mắt.
Nhưng rồi cậu chàng lại thất vọng, cô ấy vẫn không hề xuất hiện.
Lưu Viễn tưởng chừng như tuyệt vọng, chân gần như đã có quyết định rời đi thì từ đằng xa một giọng nói quen thuộc vang vọng vào tai cậu.
- Lưu Viễn!!!! Chờ tớ một chút!!!!...
Cậu mừng rỡ quay đầu, cô gái ấy, người cậu yêu đang đứng ở phía xa kia thở dốc với gương mặt ửng đỏ cùng những giọt nước mắt đọng lại trên đôi má mềm mại tựa bánh mochi.
Mọi người nhìn thấy cô cũng chợt mừng rỡ, chỉ đứng nhìn từ xa để lại không gian riêng cho họ.
Ổi trời! Cuối cùng con bé cũng đến rồi!!An Hy tới rồi! Dật Dật à cậu ấy tới kịp lúc rồi!!!An Hy dù đang rất mệt nhưng vẫn cố chạy hết tốc lực lao đến phía cậu trai rồi ôm cậu chặt nhất có thể.
Dụi đầu vào lồng ngực ấy rồi khóc nấc lên.
(
Hức...Hức...Tên ngốc!! Tên ngu ngốc nhà cậu...Sao lại cứ khiến tớ lo lắng đến vậy hả!? Cậu sao lại không nói gì cho tớ mà đã đi rồi...Ai cho cậu đi..Tớ không cho phép cậu đi..Tiểu Hy à.Đừng khóc nào..Đừng khóc nữa nào..Ngoan, là lỗi của tớ, lỗi của tớ hết! Tớ xin lỗi cậu..
Tiểu Hy à nín nín nhé! Cậu muốn mắng tớ, phạt tớ thế nào tớ cũng chịu.
Cậu khóc như vậy xót chết tớ mất...!(1)Không mắng..Hức..Tớ không phạt...Tớ ghét cậu...!Ghét lắm..Ghét đến nổi không thể nào ngừng suy nghĩ về cậu..Lưu Viễn cúi người, lau đi giọt nước mắt óng ánh đang tuông ra không ngớt kia.
Hôn nhẹ lên mí mắt người yêu rồi nói nhỏ:
Tiểu cô nương này ghét tớ đến vậy sao..? Nhưng cậu càng ghét..Tớ lại không hiểu vì sao càng yêu cậu....Nhìn Hy Hy nhà ta như vậy, tớ không nỡ lòng rời đi được mất!...Tớ...Hức...Hức.Tớ..Lưu Viễn à.Tớ nhất định sẽ chờ..Sẽ luôn ở đây chờ cậu về...Vậy nên.Tiểu tử thối LưuViễn ...Phải trở về với tớ có nhớ chưa.?
Tớ hứa! Tớ hứa với tiểu Hy Hy mà...Nào ngoan nghe lời tớ đừng khóc nữa nhé! Phải nhớ giữ gìn sức khỏe có biết không? Cậu mà ốm hay có mệnh hệ gì tớ sẽ không yên tâm làm việc được đâu.
(1Tớ biết rồi mà..Tớ có còn là con nít nữa đâu mà nhắc từng li từng tí một như thế!...Cậu đó..Nhớ phải học tập thật tốt! Phải có thật nhiều tiền, thật thành công rồi mới trở về đấy! Cậu mà về đây không ra gì tớ sẽ mắng chết cậu...!Bên đó có ai bắt nạt..Nhớ phải méc với tớ, tớ sẽ bay qua với cậu ngay và cho tên kia một trận!Lưu Viễn cười nhẹ cưng chiều sự trẻ con của người yêu cậu mà không tài nào nỡ rời xa cô, liệu khi không có cậu bên cạnh cô gái ngốc này có lớn nổi không? Cậu trai ấy cúi xuống, hay tay ôm lấy đôi má ửng đỏ của An Hy rồi trao nụ hôn ngọt ngào đầy lưu luyến.
Nụ hôn sâu thể hiện hết sự nhớ mong và yêu thương dành cho cô gái được gọi là ngoại lệ này.
Nghe tiếng thông báo của nhân viên sân bay, cậu từ từ rời môi cô.
Mật ngọt cũng từ đó mà mất dần, Lưu Viễn nhỏ giọng rồi xoa đầu An Hy.
- Xin tuân lệnh~
Cởi chiếc khăn choàng màu đỏ trên cổ xuống, cậu ân cần quàng vào cổ An Hy một cách đầy chiều chuộng.
- Sang mùa thu, chắc hẳn sẽ có chút se lạnh...Vậy nên tiểu cô nương của tớ nhớ choàng cái khăn này vào nhé! Tớ yêu cậu rất nhiều...
Lưu Viễn vẫn có chút nuối tiết, vẫn chẳng chịu rời đi, cậu ta cố chấp hôn lên trán cô rồi mới nhanh chân chạy về phía cửa soát vé.
Bóng lưng cậu đi xa dần, tay vầy vẫy chào tạm biệt người yêu, lúc cậu thiếu niên ấy rời đi như mang cả cái nắng gắt của mùa hạ đi mất, để lại nơi đây chút cô quạnh và se se lạnh của gió thu.
Dáng người cao ráo ấy dần khuất khỏi tầm mắt của An Hy, cô gái cuối cùng cũng hoàn toàn sụp đổ.
Cố gắng đứng vững trước mặt cậu để Lưu Viễn thấy rằng không có cậu, cô vẫn rất mạnh mẽ.
Nhưng khi cậu rời đi, hàng rào phòng ngự của cô đã biến mất, đau đớn mà ôm lấy chiếc khăn quàng cùng lá thư mà gục xuống đất khóc nức nở.
Đôi mắt gần như đỏ hoe, nước mắt cô trào ra không dứt.
Ôm chặt "đoạn tình cảm màu đỏ", ôm chặt tất cả "tình yêu bằng con chữ" ấy An Hy gục đầu xuống đất òa khóc như một đứa trẻ.
Có lẽ chặng đường phía trước chỉ còn một mình cô sải bước.
Nhung nhớ cậu cũng chỉ có thể chỉ dựa vào chiếc màn hình điện thoại để gửi gắm tình cảm.
đ°
Sân bay vẫn tấp nập, vẫn rộn ràng như vậy nhưng trái ngược với nó sự cô độc và nỗi buồn đã vây kín cơ thể bé nhỏ của An Hy.
Cả nhà chỉ biết ôm lấy cô an ủi.
An Hy gục đầu lên vai ôm lấy cổ bố cô mà òa khóc, nước mắt cứ như không điểm dừng mà tuông rơi.
Hức...Bố ơi con phải làm sao đây...Không có cậu ấy...Tiểu Hy phải làm sao đây hức...hức....Con gái ngoan, nín đi, nín đi nào...Thằng bé nhất định sẽ trở về với con, tới lúc đó con gái yêu của bố phải thật mạnh mẽ và xinh đẹp để Lưu Viễn an tâm có được không nào?Cô không nói gì mà rục vào lòng bố, không có cậu ấy cô vẫn còn gia đình, còn bạn bè bên cạnh nhưng không hiểu sao trái tim như đã bị khoét một lỗ lớn.
Dường như Lưu Viễn đã được cô dành một chỗ đứng vô cùng quan trọng trong tim.
Bên phía Lưu Viễn, khi vừa soát vé xong, cậu đột ngột gục xuống, chân mềm nhũn như không thể tiếp tục bước tiếp.
Phải mất thật lâu cậu mới có chút tỉnh táo đứng dậy.
Nhờ sự giúp đỡ của nhân viên Lưu Viễn mới đi được từng bước khó khăn đến chỗ ngồi của cậu tại máy bay.
Ngồi tại chỗ nhìn ra cửa sổ của máy bay, lòng cậu bỗng chốc nặng trĩu.
Hai tay nắm chặt vào nhau, sờ nhẹ lên chiếc vòng đôi của hai người rồi lập tức sụp đổ.
Lưu Viễn với biệt danh ông hoàng lạnh lùng, chiến thần băng giá, lại gục ngã rồi rơi lệ chỉ vì một chiếc vòng.
Vật định tình của hai cô cậu, thứ đánh dấu cho cái chủ quyền của một tình yêu đã khiến "Hắc long" phải bậc khóc.
Cậu cũng như An Hy cố gắng che đi sự yếu đuối trong tình yêu trước mặt mọi người, nhưng lại không thể giấu hết sự đau lòng trong tiếng nấc.
đ°
"Trình độ che giấu của cặp đôi này quả thật là rất vụng về!"
- Hy Hy à..Hay chúng ta đi ăn chút đồ ngọt cải thiện tâm trạng nhé!
Từ Ân và ba cậu bạn thân vây quanh cô gái với vẻ mặt ỉu xìu ấy để dỗ dành cô, bọn họ làm đủ trò, đủ mọi thể loại nhưng không tài nào khiến An Hy cười dù chỉ là một chút.
Phi Hạo đem ra một bàn đồ ăn ngon, nhưng lại không để ý có bánh quy chocolate ở đó- Vị bánh Lưu Viễn thích ăn.
- Tada~ Tụi này đã rất cố gắng đấy nhé! Nào An Hy à mau ăn đi!
Đúng đúng!! Phi Hạo và tôi đã chuẩn bị rất lâu đó! Cậu nếm thử một chút đồ ngọt bọn này làm xem có hợp khẩu vị không?Nhìn thấy mấy chiếc bánh quy chocolate ấy cô nàng của chúng ta lại đột nhiên bậc khóc, chả thèm nhìn bàn đồ ăn đầy ắp ấy lấy một cái mà đã thẳng thừng bỏ đi, Từ Ân thấy vậy liền chạy theo cô để lại ba ông tướng đứng ngơ ra tại chỗ.
Quân Dật lại mở mồm ra là khia đối phương: ()
Ầu! Cố gắng của các cậu là cố gắng làm con gái người ta khóc đấy à?Cậu im đi!! Cậu thì làm cô ấy cười chắc!Thôi thôi!! Im mẹ hết đi! Mấy thằng phế vật!.