Hôn Nhẹ Vào Nắng Mai


Hải Văn run rẩy vì khí thế áp đảo đó của An Hy, An Hy tiến đến phía cậu ta cậu ta lại lùi thêm vài bước.

An Hy kêu ngạo nói:
- Đến diện mạo của Quách Từ Ân thế nào, dáng người ra sao cũng không biết.

Vậy mà đòi đổ tội cho cậu ấy ăn trộm tiền của cậu sao.

Thật ngu xuẩn.

Khi nào muốn đổ tội cho ai thì lên kế hoạch đàng hoàng một chút.
- Cậu....Cậu không phải Quách Từ Ân sao???? Không phải thì là ai chứ??
Cậu ta bắt đầu hoang mang, bây giờ chả thể nào phân biệt Từ Ân rốt cuộc là ai nữa rồi!
- Cậu đã từng nghe qua cái tên "Lục An Hy" bao giờ chưa?
- Sao chứ! Cái tên đó ai chả biết.

Cô gái đáng sợ nhất nhóm "nàng cáo" chứ gì??
- Tôi không phải Từ Ân mà là Lục An Hy.

Từ Ân là bạn tôi.

Nếu cậu bắt nạt cậu ấy tôi sẽ không để yên đâu.
- Hahahahaaaha cậu chọc cười tôi sao? Định lừa trẻ con hay gì hahhahaa.

Dù cậu có nói vậy thì tôi cũng không sợ đâu.

Nằm mơ đi!

Hải Văn lên giọng.
Bỗng giáo viên Thẩm đến hét lớn về phía hai cô cậu:
- Lục An Hy nhanh vào học thôi em đứng đó làm gì thế??
Mặt Hải Văn đột nhiên tái xanh đi hẳn, miệng lắp bắp nói không lên lời, chân cũng run rẩy.
- Cái...!C..cái gì??? Lục..A..An..Hyy á.

Cô ơi cô nhầm người phải không cậu ta sao có thể?
- Học sinh của tôi sao tôi có thể nhầm lẫn được, cậu mau về lớp đi!
- Chào nhé bạn học Hải Văn.

Rất vui được BIẾT MẶT CẬU đó!
An Hy nở nụ cười nham hiểm với vẻ mặt ngây thơ vô tội.

Hải Văn thấy được nụ cười ấy, danh tiếng ấy liền cảm thấy sợ hãi cắn móng tay run run.
- Chết rồi ! chết chắc mình rồi...Đụng phải người không nên đụng vào rồi..
Bạn của cậu ta Hưng Uất đi ngang qua, vỗ vai Hải Văn.

Cười bất lực.
- Haizz cái tên đần này, tôi nghĩ cậu sẽ không sống yên ổn năm 12 này đâu.

Ai mà chả biết An Hy cô ấy đáng sợ thế nào chứ.

Yên tâm đi tôi cầu nguyện cho cậu.
Trong khi đó ba người kia xem kịch hay của An Hy với vẻ ngưỡng mộ.
Quân Dật nghĩ thầm: "không ngờ cậu ta lại ra mặt giúp Từ Ân.

bắt đầu cảm thấy cậu ta cũng không hẳn xấu."
Từ Ân nghĩ thầm ngưỡng mộ: "An Hy cậu ấy....là một thiên sứ"
- Lưu Viễn nghĩ thầm rồi cười nhẹ: "không ngờ cục bông mít ướt tiểu Hy lại ngầu bá cháy như vậy.

Không ngờ cô ấy là sói đội lốt cừu cơ đấy.

Thật khiến người ta tò mò."
Hết tiết học nấu ăn cũng là lúc tan trường.

An Hy và Lưu Viễn đi bộ cùng nhau về nhà, mặc dù từ lúc lẽo đẽo theo tên Quân Dật ấy An Hy đã không còn đi bộ về nhà cùng Lưu Viễn nữa.

Bây giờ có lẽ nên bù đắp cho cậu ấy rồi.
- Từ lúc cậu thích tên ngốc đó chúng ta không còn về chung như này nữa nhỉ?
- Đúng ha....Lưu Viễn à...Ùm kể từ bây giờ tớ sẽ cùng đi học cùng tan học với cậu nhé.

Như hồi ta còn bé ấy.

Cậu đồng ý chứ?
- Đồng ý!!
Cậu thiếu niên ấy trả lời nhanh đến nỗi không kịp suy nghĩ.


Lưu Viễn đã vui đến mức trái tim đập nhanh hơn bình thường.
Cả hai đi nhưng chả ai nói lời nào, khung cảnh của thành phố lúc mặt trời lặng thật ấm áp, thật rực rỡ.

Dòng người vẫn tấp nập, nhộn nhịp nhưng dường như thời gian của 2 người họ đang ngưng đọng.

Họ đều muốn con đường về nhà xa hơn một chút.

Thì có thể đi cùng cậu ấy lâu hơn rồi.
Đi ngang một quán bán vòng tay nhỏ.

An Hy cầm tay Lưu Viễn chạy lại quán một cách ngây thơ không hề biết cậu ta đang hạnh phúc đến đỏ cả mặt.

Bà cụ bán vòng cười với An Hy:
- Các cháu xem vòng sao? Vòng may mắn đấy, nhiều loại lắm cháu chọn đi cô bé.
An Hy ghé sát tai bà cụ nói nhỏ:
- Bà ơi, bà lấy cho cháu 2 cái vòng cầu tình yêu được không? Là vòng cặp á bà.

Cháu muốn đeo cùng cậu ấy ạ.
Bà cụ cười hiểu ý cô nhóc, đem ra một chiếc hộp nhỏ.
- Đây là vòng "may mắn" đấy chàng trai!
Bà cụ nói dối để Lưu Viễn đỡ ngại, để cậu ấy không phát hiện ra cô bạn mà cậu ấy tưởng chừng chỉ mua chiếc vòng tay bình thường lại thành ra là vòng tình yêu.
- Bà ơi đẹp thật đấy ạ!
Hai chiếc vòng mang 2 màu khác nhau, vòng của nữ là màu vàng kim có hình mặt trời còn của nam là mặt trăng và có màu xanh đen.
Nếu để 2 chiếc vòng gần nhau, hiệu ứng nam châm sẽ ghép mặt trăng và mặt trời lại với nhau "mặt trăng ôm mặt trời" mang nghĩa nam sẽ bảo vệ nữ như mặt trăng bảo vệ mặt trời vậy.

Và nó đã được cầu phúc.
- Bà ơi bao nhiêu thế cháu mua nó ạ.
- Haha thôi bà không lấy tiền đâu, coi như mở hàng, ta tặng cháu đấy! Với lại tình yêu thì sao lại dùng tiền mua được chứ!
Bà cụ nói nhỏ với An Hy.
- Chúc cháu sớm có được cậu ấy nhé!
- Cháu cảm ơn bà nhiều lắm!

Cô cười nhẹ mặt đỏ bừng.

Lưu Viễn kéo nhẹ mép áo cô, tò mò hỏi:
- Cậu chọn xong rồi sao? Mua được gì chưa?
An Hy mở trong hộp ra, cầm lấy tay Lưu Viễn đeo lên cho cậu ấy và nói:
- Đeo cái vòng này vào thì là người của tớ rồi biết chưa.

Cậu đeo cho tớ nữa.
- Được tớ đeo giúp cậu!
Mặt cậu ta đỏ bừng đeo vòng cho An Hy.
Lưu Viễn vẫn không hiểu được câu nói của An Hy.

Vì cậu ấy cứ nghĩ An Hy sẽ chẳng bao giờ thích cậu, và cậu chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn ngắm cô, sẽ chẳng bao giờ có cơ hội chạm vào trái tim cô ấy.
An Hy nắm lấy bàn tay Lưu Viễn đưa lên phía mặt trời lặng, hai hình mặt trăng và mặt trời dính vào nhau được ánh nắng chiều rọi vào tỏa sáng rất đẹp.

Dường như thượng đế cũng âm thầm chúc phúc cho họ.
- An Hy nghĩ thầm: "người có nhìn thấy không, thượng đế.

Bây giờ con có cơ hội đánh dấu vào lãnh thổ của con rồi ! mong người có thể chúc phúc cho con.
☆GÓC TƯƠNG TÁC :
Nếu mọi người là Lưu Viễn bước tiếp theo các bạn sẽ làm gì ?
A ) ôm chầm lấy An Hy thật chặt
B ) hôn vào má cô ấy
C ) hạnh phúc quá làm gì được nữa
D ) đứng yên mặc sức cô ấy trêu ghẹo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận