Quý Minh Châu nghe được những lời này của Giang Tịch liền đơ người ra.
Ai muốn chơi mấy trò đó với anh ta chứ!
Quý Minh Châu quay cả người sang, "Giang Tịch, anh cố tình đấy à?"
Vẻ mặt Giang Tịch vẫn bình tĩnh, nhưng lại hất cằm về cái điện thoại để trên bàn của cô.
Ý tứ cũng rất rõ ràng, cô là người khởi xướng.
"Trưa nay ở dưới bàn...!là do tôi không cẩn thận." Quý Minh Châu dừng lại giữa chừng, sau đó hắng giọng và bắt đầu tự biện hộ.
"Anh có hiểu không cẩn thận là như nào không, là chân tôi đang đung đưa thì vô tình đá phải chân anh." Cô chăm chú nhìn anh, ánh mắt rất thành thật.
Thành thật đến nỗi cô cũng phải tự tin bản thân.
Giang Tịch gật đầu, dời tầm mắt, cúi đầu nói, "Xem ra là cô không cẩn thận thật."
Dù sao thì cũng đập một phát mạnh như thế.
Quý Minh Châu đồng ý, không e ngại một chút nào, cô mỉm cười, đổi giọng, "Đương nhiên ~ Giang thiếu gia thật hiểu chuyện."
Giang Tịch liếc cô một cái, không nói thêm câu nào.
Quý Minh Châu đã quen với một Giang Tịch như vậy, càng ngày càng thấy chán, lướt điện thoại một hồi thì cũng nghe thấy tiếng bước chân từ cầu thang.
Mẹ Giang đang từng bước đi theo sau bố Giang.
Giang Vũ Thành năm nay đã hơn bốn mươi, khuôn mặt điềm đạm.
Trái ngược với kiểu người "vạn hoa không cành"* như Quý Thiếu Ngôn, Giang Vũ Thành điềm tĩnh và tự chủ, mọi việc đều yêu cầu sự chính xác hoàn hảo, ông không bị vấy bẩn bởi các thói hư tật xấu của những người giàu có và quyền lực.
*Vạn hoa không cành: Ý là đào hoa nhưng không hoa nào với được.
Đương nhiên, đây là ấn tượng của Quý Minh Châu đối với ông trước khi biết được cái vụ việc kia.
Trước khi Giang Vũ Thành đi đến, Quý Minh Châu vừa định đứng dậy chào hỏi đã bị ông xua tay.
"Hôm nay Minh Châu đến đây à?" Ông từ tốn nói, lịch sự hỏi.
"Vâng thưa bác, hôm nay rảnh nên cháu với Giang Tịch qua thăm ạ." Quý Minh Châu nhìn về phía mẹ Giang, "Bác gái hôm nay cũng qua Bách Duyệt gặp bọn cháu."
Giang Vũ Thành đáp một tiếng, ánh mắt nhìn về hướng mẹ Giang, "Mạn Tây, bảo đầu bếp làm thêm mấy món đi."
Lâm Mạn Tây nhẹ gật đầu, đi đến bên cạnh Quý Minh Châu hỏi cô thích ăn gì, "Minh Châu, con có muốn ăn món gì không, để bác bảo với đầu bếp."
"Bác gái, không cần đâu ạ, buổi tối con ăn ít."
Mấy ngày nay cảm giác thèm ăn của Quý Minh Châu không tăng mà còn giảm, đầu óc cũng choáng váng, tóm lại là cả người hơi mệt.
"Vậy để bác bảo đầu bếp nấu thêm vài món thôi, mọi người cứ nói chuyện đi." Lâm Mạn Tây nói xong thì đi vào bếp.
Bàn ăn lại chìm vào im lặng, một lúc sau Giang Vũ Thành mới lên tiếng, "Công ty sao rồi?"
Giang Tịch nghe vậy, mí mắt cũng không nhấc lên, đơn giản trả lời, "Vẫn ổn."
Trước khi Giang Tịch về nước, Giang Vũ Thành đã trao toàn bộ quyền hành trong công ty cho anh, mặc dù có áp lực từ nhà họ Lâm, nhưng may thay mọi thứ đã ổn thỏa đâu vào đó.
Lâm Mạn Tây rất nhanh liền quay lại, trong lúc đó các món ăn lần lượt được đưa lên.
Vừa ngồi xuống bà đã thấy không khí trên bàn ăn hơi yên tĩnh, liền mở miệng hỏi, "Sao mà không nói câu nào vậy?"
Giang Vũ Thành nhìn bà, "A Mặc hôm nay không đến à?"
Nghe đến đây, giọng điệu Lâm Mạn Tây nhạt đi.
"Ông hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai, ông nghĩ A Tịch với Minh Châu là tự đến đây à? Nếu hôm nay tôi không qua gặp hai đứa này thì chẳng biết lúc nào chúng nó mới chịu về nhà."
"Tôi chỉ hỏi thôi." Vừa nói, Giang Vũ Thành vừa liếc qua Giang Tịch, "A Tịch, nếu sau này anh con muốn đến công ty, thì nhớ phải giúp nó."
Lâm Mạn Tây nghe vậy, đập đũa xuống, vừa định nói thì đã bị Giang Tịch ngắt lời.
"Anh không muốn thì con giúp kiểu gì."
Giang Mặc không muốn ở đây, mấy năm gần đây anh đi làm nhiếp ảnh, coi như đã bước nửa bước vào giới giải trí.
Anh đối xử với mọi người cũng khá lạnh lùng, ngoại hình và tính cách gần giống với Giang Tịch.
Nhưng mà ——
Giang Vũ Thành nói là "Anh của con", thực ra đó chỉ là anh cùng cha khác mẹ với Giang Tịch.
Giang Mặc là con của Giang Vũ Thành với mối tình đầu của ông, khi anh mới mười mấy tuổi thì mẹ qua đời, lúc này mới về nhận tổ quy tông*, nhiều năm trước đó, cả nhà họ Giang đều không biết đến sự tồn tại của Giang Mặc, mà bởi vì giấu lâu như thế nên khi mọi chuyện được tiết lộ thì mới náo động hết cả lên.
*Về nhận họ hàng
Xét về tuổi tác, Giang Mặc chỉ lớn hơn Giang Tịch vài tuổi, lúc Giang Vũ Thành và Lâm Mạn Tây kết hôn cũng đã vài năm sau khi Giang Mặc ra đời, không một ai biết chuyện đó nên cũng không thể lên án được.
Về sau, sự quan tâm quá mức của Giang Vũ Thành dành cho đứa bé này khiến Lâm Mạn Tây đau đớn tột cùng.
Làm sao có thể nói là không để ý, trong khi mấy năm nay bà vẫn đang trải qua một cuộc sống yên ổn như vậy.
May thay, bà vẫn còn một đứa con trai, Giang Tịch tuy lạnh lùng nhưng luôn hiếu thảo và tôn trọng người mẹ này, tình cảm giữa mẹ và con trai hòa thuận hơn giữa bố và con trai.
Nhưng dù cho Giang Vũ Thành có cố gắng thế nào, Giang Mặc cũng không thể hòa nhập vào nhà họ Giang.
Tính anh cũng không thích thị phi, nên mấy năm nay vẫn cứ đường ai nấy đi, tự mình sống yên ổn.
"Nó không muốn?" Giang Vũ Thành thở dài, chậm rãi nói, "Con...!nếu có thời gian thì đi khuyên anh mấy câu."
Giang Tịch im lặng, Lâm Mạn Tây cũng không lên tiếng, lạnh lùng nhìn xung quanh.
Quý Minh Châu tránh sang một bên, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim*, lặng lẽ nghe, cũng không định nói chuyện.
*Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim: một thành ngữ của Trung Quốc, chỉ sự ngại ngùng.
Đây có thể coi như là chuyện riêng tư trong gia đình.
Dù đã từng chứng kiến cảnh tượng thế này hồi cấp ba, nhưng đây là lần đầu tiên cô lắng nghe mọi chuyện kĩ càng như vậy.
Bữa ăn diễn ra rất chậm, sau đó cũng chỉ nói thêm vài câu, mặc dù trên bàn ăn không ít người, nhưng từ đầu đến cuối mọi người đều không có cảm xúc gì.
Giang Tịch không biểu lộ ra trên mặt, nhưng Quý Minh Châu có thể thấy được là anh đang không vui.
Cô khẽ liếc anh, Giang Tịch không hề động đậy, giống như là bị hóa đá, nghiêm nghị ngồi đó.
Sau khi ăn tối xong, Giang Vũ Thành nhìn hai người họ, "Để bác bảo người dọn phòng cho hai đứa, đêm nay ở lại đây đi."
Giang Tịch đứng lên, ra hiệu cho Quý Minh Châu, sau đó từ chối, "Không cần, hôm nay bọn con về."
Lâm Mạn Tây đang loay hoay dọn đĩa hoa quả, nghe vậy bà ngạc nhiên, "Hả? Không phải bảo là đêm nay ở lại à? Sao lại đột ngột đi về?"
Ý trong lời nói của Lâm Mạn Tây không khó hiểu, động tác của Giang Vũ Thành dừng lại, ông nhìn thẳng vào Giang Tịch, "Sao lại không ở lại nữa?"
"Có việc." Giang Tịch nhanh chóng đáp lại, giọng điệu lạnh lùng.
Nghe vậy, mặt Giang Vũ Thành trầm xuống.
"Con không muốn ở cái nhà này nữa?"
"Con còn nhiều việc phải làm, bố có muốn xem qua từng cái một không?"
Giang Tịch nheo mắt, khoác áo lên, tiện thể cầm cái túi nhỏ Quý Minh Châu vừa để trên ghế sofa, định dẫn cô đi luôn.
Câu nói này đầy sự uy hiếp, hiện tại Giang Tịch đang nắm trong tay cả tập đoàn Giang thị, mọi chuyện đều do anh quản, vẻ mặt của Giang Vũ Thành tái mét, hồi lâu cũng không đáp lại.
"Bây giờ thật sự định đi sao? Bên ngoài trời đang mưa, mùa đông đường trơn lại còn lạnh như thế, muộn rồi con vẫn muốn về à?" Lâm Mạn Tây cũng lo lắng, vội vàng đi tới.
"Mạn Tây, cứ để nó đi, nó mà còn coi tôi là bố thì cũng không tức giận với mấy lời nói vừa rồi của tôi." Sắc mặt Giang Vũ Thành trầm xuống, "Mày mà bằng một nửa thằng anh mày, thì ——"
Giang Mặc cứ thế bị gọi hồn, người không xuất hiện mà được nhắc đến suốt.
Quý Minh Châu chỉ cảm thấy cơn choáng váng vừa rồi càng vây chặt lấy cô, níu mãi không buông.
Trong sự hỗn loạn, từng thước phim lướt qua trong tâm trí cô hết khung hình này đến khung hình khác.
Hình ảnh đầu tiên hiện lên là hồi còn học cấp ba, Giang Tịch đứng ở trong phòng giáo viên, bóng lưng thẳng tắp như cây tùng, bên cạnh là Giang Mặc, trông hai người rất giống nhau.
Lâm Mạn Tây ở bên cúi đầu, không biết đang nói chuyện gì với giáo viên, dáng người gầy gò, khuôn mặt lạnh lùng.
Khung cảnh lại chuyển tiếp, đó là bữa tiệc sinh nhật ở trong sân nhà họ Giang, chim chóc líu lo, nửa khuôn mặt của Giang Tịch bị che khuất trong bóng tối, anh cứ như vậy cúi đầu nhìn cô bằng ánh mắt bình tĩnh.
Rõ ràng là chuyện xảy ra đã lâu, nhưng bây giờ lại hiện lên.
Nghe thấy giọng nói của Giang Vũ Thành, Quý Minh Châu bình tĩnh lại ngắt lời ông.
"Không phải đâu bác."
Vừa nãy Giang Tịch muốn kéo cô đi nên cổ tay cô bị nắm chặt.
Lúc này Quý Minh Châu mới gỡ tay ra, nắm lấy tay anh.
"Giang Tịch bảo muốn về vì mấy hôm nay cháu hơi mệt, hơn nữa cháu bị lạ giường thì ngủ không ngon nên anh ấy mới muốn đưa cháu về Bách Duyệt, không phải vì lý do khác đâu ạ." Quý Minh Châu vừa nói vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, "Nhưng mà bây giờ trời đang mưa rồi, ở đâu cũng như nhau, tối nay bọn cháu ngủ ở đây ạ."
Vẻ xấu hổ trên mặt Giang Vũ Thành hiện ra hết, ông còn chưa kịp nổi cáu thì đã bị câu nói nhẹ tênh của Quý Minh Châu làm nghẹn họng.
Tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.
Bầu không khí căng thẳng nhanh chóng biến mất.
Ông bình tĩnh lại, "Ừ."
Giang Vũ Thành không đợi lâu, liền đi thẳng lên tầng.
Lâm Mạn Tây thấy hai người bọn họ thực sự qua đêm ở đây, lúc này mới mỉm cười, bước tới chỗ Quý Minh Châu, chìa tay về hướng cô.
Quý Minh Châu hiểu ý, trực tiếp buông bàn tay đang nắm lấy tay Giang Tịch ra, sau đó cầm lấy tay mẹ Giang.
"Minh Châu vẫn là người biết nói chuyện." Lâm Mạn Tây với lấy bàn tay Giang Tịch đang để trong túi áo khoác, đặt lên tay Quý Minh Châu, "Giang Tịch lần nào cũng vậy, chưa nói chuyện đàng hoàng với bố nó bao giờ, lão Giang vốn bất công, phận làm con gái, lại không để ý đến con...!Con nhìn ông ấy xem, giờ mở miệng ra một hai câu đều là Giang Mặc."
Nói đến câu sau, giọng của Lâm Mạn Tây lại lạnh nhạt.
"Nhưng mà ——" Bà dừng một chút, đổi chủ đề, "Mấy ngày nay con khó chịu trong người à?"
"Một chút thôi ạ, con vẫn ổn."
"Bác đi lấy thuốc cho nhé? Có phải bị cảm không?"
"Không cần đâu bác, hồi ở Úc con cũng bị vậy suốt, vẫn khỏe ạ."
"Ừ, vậy để bác đi chuẩn bị phòng cho hai đứa." Lâm Mạn Tây nói xong liền biến mất một cách bí ẩn.
Quý Minh Châu chớp mắt, sau đó nhìn sang Giang Tịch.
Anh rũ mắt xuống, hướng mắt về chỗ hai tay đang nắm lấy, nét mặt khó đoán.
...!
Lâm Mạn Tây nhanh chóng cho người dọn phòng, từ đồ vệ sinh cá chân đến dép lê, áo ngủ đều chuẩn bị đầy đủ.
Quý Minh Châu đi vào phòng liền nhìn xung quanh.
Sạch sẽ gọn gàng, trong không khí có mùi mát lạnh quen thuộc.
Giang Tịch vừa mới bị Lâm Mạn Tây đuổi sang chỗ khác đi tắm, bây giờ chỉ có một mình cô ở đây.
Cô đóng cửa, nhìn ra ngoài cửa sổ, cơn mưa dường như càng ngày càng nặng hạt.
Một ngày như vậy, Quý Minh Châu không khỏi cảm thấy có chút mệt mỏi, bên trong phòng rất ấm áp, cô cởi áo khoác ra, bên trong chỉ mặc một chiếc áo len cashmere, vừa định cởi nốt cái áo này thì cửa từ từ mở ra.
Quý Minh Châu giật mình, kêu lên một tiếng, nhanh chóng kéo áo xuống che đi da thịt vừa bị lộ.
Giang Tịch đứng ngoài cửa, mặc quần áo ở nhà, mái tóc đen nhỏ nước xuống sàn, cứ như vậy nhìn chằm chằm cô.
"Anh qua đây làm gì?" Quý Minh Châu cảnh giác, khoác hai tay vào nhau.
Giang Tịch nhàn nhạt liếc cô một cái, nhắc nhở nói, "Đây là phòng tôi."
Quý Minh Châu:...!
Vừa nãy mẹ Giang dẫn cô đến cũng không bảo đây là phòng của anh!
"Tôi đi tìm bác gái..."
Quý Minh Châu nói xong vắt chân bỏ chạy, nhưng Lâm Mạn Tây như có thần giao cách cảm, không biết từ chỗ nào chui ra.
"Minh Châu, bác quên nói với con.
Lâu lắm rồi không có ai đến đây nên các phòng khác toàn bụi thôi, quét mãi không hết, con ở tạm phòng này đi." Bà vừa nói vừa đẩy Giang Tịch vào trong, mở một nụ cười rất tươi, sau đó còn thân mật đóng cửa phòng lại.
Không còn thừa phòng?
Quý Minh Châu nhìn xuống cái giường bên cạnh cô.
Nên là...!Tối nay cô với Giang Tịch ngủ cùng một giường ư?.