Quý Minh Châu nhìn người trước mặt, cô dựa vào trí nhớ ít ỏi của mình, "Trợ lý Ưng?"
Người kia đáp lại, "Vâng, Quý tiểu thư, chủ tịch Giang nhờ tôi xuống đón cô."
Suy đoán trong lòng Quý Minh Châu là sự thật, hóa ra người đứng ra can thiệp với tổng giám đốc ngày hôm đó là anh ta.
Nói cẩn thận thì, trước lần gặp gỡ đó, cô mới thấy trợ lý Ưng một lần.
Lần đầu cô và Giang Tịch gặp mặt sau khi về nước, Giang Tịch vừa từ Giang thị tới, lúc đó có lẽ rất bận nên trợ lý cũng đi theo.
Tạm thời gạt vấn đề này sang một bên, cô chợt nghĩ tới một thứ khác ——
Quý Minh Châu đột nhiên nhớ đến ngày hôm đó lúc cô đi ra khỏi khách sạn, thay vì vòng qua tầng hầm, cô lại đi thẳng ra ngoài sảnh, hẹn Liên Đường đến spa.
Sau đó Giang Tịch gọi điện rồi hỏi cô đang ở đâu.
Lúc đó cô cũng hỏi anh có phải đang ở Hoa An Đình Thành không, nhưng Giang Tịch phủ nhận, cô cũng không nghi ngờ gì nên không hỏi lại.
Bây giờ nhớ lại, hình như là cô nghĩ sai rồi.
Cho nên lúc đó, Giang Tịch chối đây đẩy xong còn giận dỗi cúp điện thoại của cô?!
"Quý tiểu thư, mời cô đi qua bên này."
Quý Minh Châu vốn đang trầm tư, bỗng nhiên bị tiếng của trợ lý cắt ngang, cô đáp lại rồi đi theo.
...!
Tập đoàn Giang thị có vị trí ở giữa khu thương vụ* trong trung tâm thành phố Ngân Thành, nằm tại mặt đường lớn.
Quý Minh Châu chưa đến Giang thị bao giờ, cô được trợ lý dẫn theo, đi qua quầy lễ tân, trực tiếp tiến vào thang máy lên tầng cao nhất.
*Khu thương vụ là khu tập hợp các công ty làm ăn.
Ngay khi hai người vừa bước vào, mấy cô gái ở quầy lễ tân đã xúm lại bàn tán xì xào.
"Này, vừa nãy trợ lý Ưng đi cùng ai thế?"
"Tôi không nhìn rõ, nhưng mà nhìn qua qua cũng thấy xinh rồi."
"Là người muốn phỏng vấn chúng ta à?"
"Không phải, nữ MC kia làm sao mà so được, cóc ghẻ còn đòi sánh với thiên nga."
Mấy cô gái ở lễ tân cứ thế buôn từ chuyện này sang chuyện kia, dù sao thì từ trước đến nay Giang thị cũng rất là yên bình, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy một người phụ nữ đi vào thang máy lên tầng cao nhất.
Phòng làm việc của Giang Tịch và một số trợ lý ở trên tầng cao nhất, phòng họp ở tầng dưới nên bình thường không có chuyện gì thì chẳng ai đi lên đó cả.
Sau khi bàn tán, không biết là ai nói đến hôn ước giữa nhà họ Giang với nhà họ Quý, mà Quý Minh Châu vừa mới đi ngang qua nên câu chuyện này chỉ trong nháy mắt đã truyền khắp công ty.
Thang máy từ từ đi lên cao, Quý Minh Châu nhìn chằm chằm vào những con số không ngừng leo thang, chậm rãi hỏi, "Trợ lý Ưng, anh đã đến Hoa An Đình Thành bao giờ chưa?"
Trợ lý Ưng gật đầu, "Tôi đến rồi, lần trước chủ tịch Giang bảo tôi mang một số văn kiện tới, rồi vào trong bàn bạc vài hợp đồng."
Nghe đến đây, mọi thứ như đã rõ ràng.
Quý Minh Châu nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên cảm thấy Giang Tịch thật là đủ chó.
Nói cách khác, hôm đó anh có hợp đồng cần đàm phán ở Hoa An Đình Thành, tranh thủ chờ cô dự tiệc xong, rồi trợ lý Ưng tiện đường tới đưa văn kiện nên vào giúp cô một tay?
Nhớ lại tiếng gió và tiếng còi xe lúc đó, hẳn là Giang Tịch đã chờ cô rất lâu dưới hầm để xe.
Cho nên người để anh leo cây, là cô.
Sau khi đấu tranh tư tưởng, Quý Minh Châu nhìn bức tường thang máy màu trắng bạc với một cảm giác không thể giải thích được trong lòng.
Vậy việc anh trực tiếp cúp điện thoại như thế, chắc là không muốn nói cho cô biết.
Nhưng mà —— sau bữa tiệc Trăng rằm nhà họ Tống, lần đầu tiên anh mời cô cùng đi về Bách Duyệt, thế mà hẹn cho sướng cái mồm, rồi bỏ rơi người ta.
Con vịt Sally trong phòng kia vẫn đáng bị ăn đấm.
Không bao lâu sau thang máy đã lên đến tầng cao nhất, trợ lý Ưng bước ra ngoài trước, giới thiệu ba người trợ lý đắc lực với Quý Minh Châu, mỗi người đều được phân công một công việc riêng, ai làm việc người nấy, tất cả đều để hỗ trợ Giang Tịch.
"Chủ tịch Giang vẫn đang họp, Quý tiểu thư cứ ngồi ở đây trước đi, tôi cần ra ngoài giải quyết một số thứ, nếu có việc gì thì cứ gọi cho tôi." Trợ lý Ưng nói xong, chỉ vào chiếc ghế sofa trong phòng làm việc của Giang Tịch.
"Không sao, anh cứ đi đi."
Quý Minh Châu thản nhiên đáp lại, đợi đến khi người đi rồi, cô mới ngồi xuống ghế sofa, chống một tay lên mặt, bắt đầu chán nản chơi điện thoại.
Cô mới mua rất nhiều vật liệu để chuẩn bị cho video mới, Quý Minh Châu còn lập hẳn một tài khoản riêng để đặt đồ, cô rất thích mấy thứ ít người dùng này, chờ đến video tiếp theo thì sẽ sử dụng chúng.
Cô vào app chỉnh sửa video thử mấy cái hiệu ứng nhưng thấy hơi chán nên quyết định đi xem xung quanh phòng làm việc của Giang Tịch.
Mặc dù tại trung tâm thành phố thì đất đai rất đắt đỏ, nhưng hiển nhiên đây không phải là một vấn đề lớn đối với tập đoàn Giang thị.
Phòng làm việc ở tầng cao nhất này chiếm một vị trí vô cùng đắc địa, diện tích cũng lớn, view cực kỳ đẹp.
Phong cách bày trí đơn giản với tông màu chủ đạo là trắng, đen và xám tạo nên bầu không khí thoáng mát và sạch sẽ cho căn phòng.
Có thể thấy nội thất trong phòng cũng khá là xa xỉ.
Ví dụ như đồ sứ đặt trên tủ sách, bàn trà trước ghế sofa làm bằng gỗ lê*, thảm dưới sàn thì mềm mại, bước lên không phát ra một tiếng động, bàn làm việc ở bên kia thì được làm bằng gỗ mun*.
Nhìn qua cửa kính là có thể nhìn thấy cả Ngân Thành nhộn nhịp.
Một buổi chiều đông, ánh nắng ấm áp chiếu vào phòng, lan tỏa lên khuôn mặt Quý Minh Châu.
Cô vừa ăn cơm với Quý Thiếu Ngôn vào buổi trưa, căng da bụng chùng da mắt, thời tiết dễ chịu như vậy làm cô thấy buồn ngủ.
Quý Minh Châu nghĩ Giang Tịch họp chắc cũng lâu, cô liền đi đến sofa, mặc kệ tất cả mà nằm xuống.
Sau đó từ từ nhắm mắt lại.
...!
Không biết đã qua bao lâu, như là bị tiếng mở cửa với nhiều tiếng ồn khác làm phiền, Quý Minh Châu từ từ tỉnh dậy.
Cô vừa mở mắt ra, ánh mắt trực tiếp nhìn thẳng vào bóng dáng phía đối diện.
Giang Tịch đang ngồi trên sofa, mắt nhìn xuống điện thoại đang cầm trên tay, lướt lướt.
Dường như anh đã nhận ra cô đang nhìn mình, từ từ ngước mắt lên.
"Dậy rồi?"
"Ừ..."
Giọng Quý Minh Châu hơi ngái ngủ, cô vén mái tóc xoăn đang xõa trước mặt ra sau vai.
"Anh họp xong rồi sao không gọi tôi dậy?"
Quý Minh Châu ngồi thẳng dậy nhìn về phía Giang Tịch, không biết anh đã họp xong từ khi nào.
"Tôi muốn xem cô định ngủ đến bao giờ."
Giang Tịch bình tĩnh đáp, sau đó lại tiếp tục xem điện thoại trên tay.
Quý Minh Châu chửi thầm trong lòng, không thèm để ý đến anh.
Sở trường của người này chính là làm tất cả mọi thứ mà không phát ra một tiếng động, lần nào cũng khiến cô sợ muốn rớt tim, không biết có nên bảo anh đi thử vai Ninja Rùa không.
Quý Minh Châu như ngửi thấy mùi thơm xung quanh, liên tục hít hà trong không khí, sau đó vô tình cụp mắt xuống, dừng một chút.
Trên bàn trà để đầy đồ ăn nhẹ.
Mặc dù đã nhiều năm không ăn, nhưng Quý Minh Châu chỉ cần nhìn thoáng qua cũng nhận ra, trên bàn toàn là đồ của tiệm trà An Viên cô với Liên Đường thích ăn nhất hồi cấp ba.
Bởi vì lượng bánh bán ra một ngày có giới hạn, nên phải đặt trước, năm đó Quý Minh Châu toàn vòi vĩnh Quý Thiếu Ngôn đi mua, lần nào cũng được ăn.
"Anh mua cho tôi à?"
Quý Minh Châu nghi ngờ nhìn Giang Tịch, nhưng người kia đã từ từ đứng dậy, cởi áo khoác để sang một bên rồi chỉnh lại khuy măng sét đang cài trên áo.
Nghe thấy cô hỏi vậy, Giang Tịch đáp lại, "Trợ lý Ưng."
Quý Minh Châu hơi nhăn mày lại, trầm ngâm nhìn anh, cô chỉ cảm thấy trợ lý của Giang Tịch thật là thần kỳ, lại biết được cả sở thích của cô, anh còn đặt được nhiều bánh như vậy đem đến nữa.
Giang Tịch đi từ trong phòng nghỉ ra rồi đi thẳng tới bàn làm việc.
Mà Quý Minh Châu thì ngồi đây thưởng thức trà bánh, không ai động chạm đến ai là tốt nhất.
Nhất thời chỉ có âm thanh của tiếng kim đồng hồ thạch anh đang chuyển động trong phòng.
Một lúc sau, điện thoại với máy tính của Giang Tịch đều vang lên tiếng chuông cùng một lúc.
Giang Tịch nghe máy, giọng của trợ lý Ưng truyền tới.
Mặc dù âm thanh không lớn nhưng người ngồi trong phòng đều nghe được rõ.
"Chủ tịch Giang, cô MC họ Triệu dẫn người từ phòng họp lên đây, họ nói muốn được phỏng vấn và trò chuyện với anh."
Hôm nay nhà họ Triệu mới đến đây bàn chuyện làm ăn, giờ lại còn dẫn cả Triệu Lan lên đây.
"Đang ở đâu."
"Họ đang ngồi bên ngoài, tôi nghe anh bảo nếu chưa đồng ý thì không được vào, nên tôi đang ngăn họ ngoài cửa, chờ chỉ thị của anh."
Quý Minh Châu vừa ăn trưa với Quý Thiếu Ngôn rồi tới đây, cô cũng chỉ ăn được mấy miếng bánh rồi lại không muốn ăn nữa.
Trong lúc Giang Tịch với trợ lý Ưng nói chuyện với nhau, cô ngồi đó tô son.
Kể từ lần xem được quảng cáo của Triệu Lan trên Weibo, những ngày sau đó cô cũng đọc hết tin tức và bài báo về việc này.
Giống như là nếu không giành được cuộc phỏng vấn này thì sẽ không bỏ qua.
Hôm nay còn dẫn người đến tận cửa, ý tứ rõ rành rành.
Mặc dù cô không quen Triệu Lan, một câu cũng chưa từng nói, nhưng mà động thái này của nhà họ Triệu đúng là dư thừa.
Nghĩ đến đây, cô cầm chặt thỏi son trong tay, chậm rãi đi về phía Giang Tịch.
Vòng qua bàn làm việc, Quý Minh Châu trực tiếp cúi người xích lại gần.
Giang Tịch thâm trầm nhìn cô, trong tầm mắt thấy được eo thon của cô nàng, thân thể mềm mại, hương hoa hồng dần dần lan tỏa ra không khí theo động tác cúi người, vì hai người gần gũi mà cứ thoang thoảng xung quanh.
Đôi môi đỏ mọng của cô tiến lại gần cổ Giang Tịch, giống như vô tình mà thở nhẹ bên tai anh.
Yết hầu Giang Tịch khẽ lên xuống, lập tức ra lệnh cho đầu dây bên kia, "Không ai được phép vào."
Vừa dứt lời, anh liền tắt máy.
Cô đang ngồi trên mép ghế của anh, thỏi son cầm trên tay được dát bằng vàng ròng, tạo thành sự tương phản rõ rệt với áo sơ mi trắng của Giang Tịch.
Quý Minh Châu chỉ chỉ thỏi son vào cổ áo anh, cong môi, "Chủ tịch Giang, cho tôi mượn cổ áo của anh nhé?".