Sau khi quyết định cuối tuần này sẽ đi suối nước nóng, Quý Minh Châu đã hớn hở chọn cho mình một bộ quần áo trượt tuyết.
Thật ra tại chỗ đó họ cũng cho thuê, nhưng cô luôn thích tự chuẩn bị nên điều này cũng không khó hiểu.
Những ngày nay quay cuồng trong công việc với lịch trình dày đặc, Quý Minh Châu gần như quên mất cảm giác được nghỉ ngơi và thư giãn.
Đương nhiên những ngày trước đây ở trong Bách Duyệt thì...!không tính, cả ngày chỉ nằm rồi đi dạo, mặc dù hiện tại cô cũng không quá mệt mỏi, nhưng vẫn là hai trải nghiệm khác nhau.
Nói đến việc sắp đặt, Quý Minh Châu vẫn nên gọi điện cho Quý Thiếu Ngôn.
Ông cũng cân nhắc về cô rất lâu, nếu muốn sau này gia nhập vào Quý thị để hỗ trợ ông, thì giai đoạn trước đó khẳng định là không thể có được một kỳ nghỉ ba ngày hai đêm dài như vậy.
Quý Minh Châu cảm ơn ông vài ba câu rồi lại nịnh nọt mấy lời khiến ông phổng cả mũi.
Sau khi chọn được một bộ quần áo trượt tuyết, Quý Minh Châu liền dành thời gian đi đến chỗ spa hồi trước, chính là cái chỗ có cái tên không được nghiêm túc cho lắm —— Hoàng Thượng Giai Hoàng.
Lần trước cô đến cùng Liên Đường, lần này đến là để hẹn đối tác.
Thực ra Quý Minh Châu vẫn chưa chính thức quảng bá trên Weibo, toàn bộ video đều đăng ở các nền tảng khác, vậy mà cô cũng vẫn có rất nhiều fan.
Lúc đó không ít nhãn hiệu muốn tìm đến để hợp tác, nhìn chung toàn bộ các content như âm nhạc, làm đẹp, mukbang,...!đều có những hình thức hợp tác riêng với công ty quảng cáo hay nhãn hàng, cách thể hiện trong video như thế nào là tùy thuộc vào phong cách riêng của từng blogger.
Trước đây Quý Minh Châu nhất định không nhận bất kỳ quảng cáo nào, hợp tác thì càng không.
Đó không phải là quy tắc riêng của cô, mà chỉ tự nhiên muốn làm vậy.
Trong số đó có một lý do là cô không quan tâm nhiều đến việc kiếm tiền từ lượt view, và cũng có lý do khác là đối tác không thu hút được cô.
Với sự nổi tiếng ngày càng gia tăng và lượng fan hâm mộ đông đảo, sau đó đã có một số đối tác mà Quý Minh Châu khá yêu thích tìm đến.
Quý Minh Châu lựa chọn rất ngẫu nhiên, cô không có đội ngũ cũng như rất ít như đọc tin nhắn riêng, email công việc hai ba ngày mới vào một lần để xem qua một lượt.
Để được cô chú ý đến đúng là mò kim dưới đáy bể, chưa kể đến trường hợp tin nhắn bị bỏ qua xong rồi còn đích thân trả lời nữa.
Lần này Quý Minh Châu liên hệ với một đối tác liên quan đến việc trồng cây xanh trong nhà, đọc bản kế hoạch của bên kia mới thấy nội dung thật sự rất thú vị và mới lạ.
Đã quá nhiều content lặp đi lặp lại cùng một khuôn, có thể lọt vào mắt Quý Minh Châu thì chỉ một khả năng là content này quá đáng yêu hoặc chưa ai làm bao giờ.
Đôi khi, cô cũng muốn gửi gắm những điều muốn bày tỏ đến công chúng và người hâm mộ thông qua những video của mình.
Có thể lúc đầu cô chỉ nghĩ đến việc quay video hàng ngày, nhưng khi mối quan tâm lớn dần thì sẽ muốn khai thác nhiều hơn.
Sau khi bên đối tác gặp Quý Minh Châu, họ cũng đi thẳng vào vấn đề, "Cô Quý, nếu lần hợp tác này cô không cần thù lao, vậy chúng tôi phải làm cách nào để trả ơn cô đây?"
"À cái này không cần thiết." Quý Minh Châu hơi lắc đầu, "Về lượng view thì không cần mua, tôi rất tự tin về khả năng dựng video của mình, ngoại trừ việc hợp tác độc quyền thì tôi không có thêm bất cứ yêu cầu nào khác."
"Được rồi, trước mắt ký hợp đồng độc quyền." Đối tác mỉm cười, "Lần này chúng tôi xem như là dành hết tài nguyên cho cô."
Quý Minh Châu khi mới đăng video lên vẫn luôn đứng top 1 thịnh hành, thỉnh thoảng mấy ngày sau bị chiếm mất vị trí nhưng cũng rất nhanh lại vượt lên trở lại, chưa kể đến những video trước mà cô đã từng đăng cũng được các đối tác chú ý đến vì độ nổi.
"Anh nói vậy làm tôi căng thẳng quá." Quý Minh Châu cười, "Nhưng tôi thực sự rất thích ý tưởng của các anh, kết hợp cây xanh với đồ điện tử cũng rất mới mẻ."
Những năm gần đây, vấn đề về bảo tồn sinh thái xanh đã trở thành xu hướng.
Đa số người thuộc thế hệ cũ đều nhộn nhịp trồng những cây xương rồng, làm vườn rau hoặc đặt chậu cây ở ngoài ban công,...!
Việc bày biện và trang trí trong nhà để sao cho không bị mất đi vẻ hiện đại liền trở thành một ngành công nghiệp nhỏ mới.
Quý Minh Châu rất vui khi đối tác liên hệ với cô, lại còn đưa ra hợp tác độc quyền mà không đòi hỏi gì thêm.
Ý nghĩa của "độc quyền" có nghĩ là họ sẽ tài trợ cho một mình cô —— đây còn là một nhãn hàng mà cô rất thích, hai bên hợp tác với nhau, quả thật không thể tốt hơn.
...!
Trước khi đến cuối tuần, Quý Minh Châu đã sắp xếp xong xuôi lịch trình và nội dung chuẩn bị quay.
Lần này đi chơi ba ngày hai đêm, cô cũng không mang quá nhiều thiết bị, chỉ cầm theo một chiếc máy ảnh, thẻ nhớ cũng không cầm thêm.
Suy cho cùng thì chơi là chính, quay chụp chỉ là phụ.
Trước khi đi Giang Tịch còn phải qua Giang thị một chuyến, Quý Minh Châu chờ anh trở về rồi hai người mới lên đường.
Suối nước nóng nói xa cũng không xa, nói gần cũng không gần, phải mất ít nhất bốn, năm tiếng lái xe.
Lúc đầu Giang Tịch mặc một chiếc áo khoác vest màu xám nhạt, nhưng trong xe bật sưởi nên trên người anh chỉ còn lại chiếc áo sơ mi đen bên trong.
Bởi vì nước da trắng nhợt nhạt nên người càng lộ rõ vẻ lạnh lùng bụi bặm.
Quý Minh Châu ngồi ở ghế phụ, mang theo một cái máy chơi game nhỏ, sau đó mới thấy quãng đường đi này thật nhàm chán nên cô dứt khoát quay sang nhìn chằm chằm Giang Tịch một lúc.
Không được bao lâu, cô lại bật loa lên nghe nhạc, tiện thể giám sát Giang Tịch lái xe.
Nhưng mà ——
Phải nói tâm lý của Giang Tịch cũng coi như vững vàng, bị cô nhìn chăm chú lâu như vậy mà nửa cái ánh mắt cũng không thèm liếc qua, bộ dáng lái xe rất tập trung.
Đi được nửa đường thì gặp một cây xăng, xe chậm rãi dừng lại, có một cửa hàng nhỏ bên cạnh.
Ánh mắt của Quý Minh Châu liền dán vào cây xúc xích nướng đang nằm trên chảo dầu.
Lâu rồi cô không ăn vặt mấy món vỉa hè này, ở nước ngoài gần như là không có, mà về nước ở trung tâm thành phố cũng rất khó kiếm nếu không chịu đi lại xung quanh.
Mùi hương kia quá thơm, suy nghĩ của Quý Minh Châu nhanh chóng bị Giang Tịch phát hiện ra.
"Muốn ăn?"
Trong lúc chờ xe đổ xăng, Giang Tịch nhàn nhạt nhìn qua.
Quý Minh Châu chịu đựng một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu, "Ừ, rất muốn, anh mở cửa xe ra để tôi xuống mua."
Lần này Giang Tịch không ngăn Quý Minh Châu, anh mở cửa xe để cô đi.
Quý Minh Châu mới đầu còn hơi lúng túng, vì ông cụ bán hàng nói nhanh quá cô không hiểu, phải khoa tay múa chân một hồi lâu.
Cũng may cô có vẻ mặt tràn đầy cảm xúc, một cái nhíu mày hay một nụ cười đều thể hiện được tất cả ý nghĩ mà cô muốn biểu đạt, giao tiếp bằng ngôn ngữ cơ thể xong, cuối cùng trong tay cô cũng cầm được hai cây xúc xích quay lại xe.
Khi Quý Minh Châu cầm xúc xích đi về, cô thấy Giang Tịch không biết đã hạ cửa kính xe xuống từ bao giờ, lúc này, mặc dù tầm nhìn bị gương chiếu hậu che khuất nhưng anh vẫn ung dung nhìn tới.
Quý Minh Châu lên xe, cầm một cái đưa cho anh, "Này, cho anh."
Giang Tịch liếc mắt nhìn, sau đó lắc đầu, "Tôi không ăn."
Lòng tốt bị từ chối, Quý Minh Châu mắng thầm trong lòng, quyết định tự mình thưởng thức hai cây xúc xích.
Bộ dáng lúc cô ăn rất tao nhã, nhưng tập trung từng miếng từng miếng nên rất nhanh đã ăn hết.
Bên trong xe ám đầy mùi đồ nướng, càng ngày càng nồng nặc.
Nhân viên cây xăng chạy tới, cúi đầu bên cạnh cửa sổ xe Giang Tịch, báo cho anh rằng xăng đã đầy.
Giang Tịch gật nhẹ đầu, quay người sang nhìn cô, "Ăn xong chưa?"
Vừa dứt lời, tầm mắt của anh cũng dừng lại.
Trên cái que Quý Minh Châu đang cầm trên tay vẫn còn dính một ít nước sốt đang chảy xuống, cô với tay sang lấy giấy nhưng cả hai tay đều đang bận rộn, nên đành ngậm nốt cây xúc xích còn một mẩu trong miệng.
Sau khi nghe Giang Tịch nói, Quý Minh Châu hơi ngước lên, ánh mắt hai người chạm nhau, nhất thời không ai nói được câu nào.
Ánh mắt của Giang Tịch đông cứng lại, rơi trên đôi môi đỏ mọng của cô.
Hai cánh môi đang ngậm lấy cái xúc xích bóng loáng và dầu mỡ, nhưng ánh mắt lại rất ngây thơ, như con nai vàng ngơ ngác.
Anh nhanh chóng thu hồi tầm mắt, vẻ mặt tối sầm lại.
"Ăn nhanh lên, tôi phải lái xe."
...!
Sau khi Quý Minh Châu ăn xong xúc xích, không biết là Giang Tịch vô tình hay cố tình, thế mà lại bật máy lọc không khí lên.
Cô trái lo phải nghĩ, cảm thấy tên khốn này nhất định là cố ý, đã ghét bỏ như thế thì còn cho cô ăn làm gì?!
Ngồi trên xe một hồi, cuối cùng Quý Minh Châu đã đến suối nước nóng, mặc dù bộ dáng vẫn xinh đẹp kiều mị như cũ, nhưng không thèm để ý đến cái người kia.
Cô khoanh tay, cổ nâng lên một đường thẳng, rất giống một con chim khổng tước nhỏ đang bước đi uyển chuyển.
Giang Tịch xuống xe xong liền giao vali và xe cho nhân viên hành lý của khách sạn, sau đó đến quầy lễ tân nhận phòng.
Quý Minh Châu ngồi một mình trong sảnh lớn, buồn bực ngán ngẩm.
Cô dùng tay chống đầu, đảo mắt nhìn về phía Giang Tịch đang đứng cách đó không xa.
Dáng người săn chắc, chân dài vai rộng, cái mông còn...!vểnh lên.
Cô đang say sưa ngắm, bỗng dưng Giang Tịch quay mặt lại, còn dùng ngón tay tự chỉ về phía mình.
Quý Minh Châu lúc đầu không kịp phản ứng, nhưng trong nháy mắt cô đã cầm một cuốn tạp chí lên, im lặng che mặt.
"Đi, đi lên."
Giang Tịch chuẩn bị hết mọi chuyện xong, lúc này mới tới bảo cô cùng đi vào thang máy.
"Anh nói gì ở quầy lễ tân mà lâu vậy."
"Nhận phòng."
Sảnh lớn ở đây được trang trí rất nguy nga và tráng lệ, hầu hết được bày biện với màu sắc vô cùng rực rỡ, dưới chân là sàn đá cẩm thạch tinh xảo của Ý.
Ngay cả bên trong thang máy cũng không có gì ngạc nhiên.
Sau khi vào thang máy, nhìn cánh cửa đang dần đóng lại trước mặt, trong lòng Quý Minh Châu chợt nhớ ra điều gì đó.
"...!Chúng ta ở hai phòng đúng không?"
Giang Tịch vắt áo khoác ở khuỷu tay, mơ hồ liếc cô một cái, "Ừ."
Vừa rồi Quý Minh Châu không đi nhận phòng với anh, những cái thủ tục kia đều là Giang Tịch một mình làm, tình hình cụ thể như nào cô cũng không biết.
Vì vậy đến bây giờ cô mới nhớ đến một vấn đề quan trọng là —— chia phòng.
Khi thang máy chậm rãi lên đến tầng, Quý Minh Châu đi theo Giang Tịch, từng bước từng bước đến cuối đường.
Cô nhìn quanh bốn phía, không một tiếng động, cũng không có một bóng người đi lại.
Mà nơi hai người đang đi tới, từ đầu đến giờ Quý Minh Châu chỉ nhìn thấy một cánh cửa.
Cô nhìn về phía hành lang, hoàn toàn trống rỗng.
Đúng lúc này, có tiếng "lách cách" kèm theo một dây xích tự động rơi xuống.
Quý Minh Châu quay đầu lại, cánh cửa màu nâu sẫm từ từ lộ ra một khe hở.
Giang Tịch nhận lấy tấm thẻ phòng, trực tiếp đặt tay lên nắm cửa, chậm rãi đẩy vào.
Anh bước vào trong nửa bước, liếc mắt nhìn Quý Minh Châu vẫn đang đứng ở ngoài, "Cô không vào à?"
"Tôi cũng vào?" Quý Minh Châu hỏi lại anh.
"...!Không phải là có hai phòng sao?"
Giang Tịch từ chối cho ý kiến, hất cằm về phía căn phòng, "Chẳng lẽ đây không phải?
Nghe anh nói như vậy, linh cảm của Quý Minh Châu trở nên rõ ràng hơn, sau khi nhìn xung quanh bên trong, suy đoán ngay lập tức được xác nhận.
Cô bước vào và xem xét, đúng là có hai phòng...!
Chỉ là bên trong cái phòng tổng thống này, có hai gian nằm sát cạnh nhau.
Cánh cửa hình vòm được thiết kế rất khít, cúi đầu thì không thấy nhưng ngẩng đầu dậy lại thấy.
Hết chương 22.
---------------------------------
【Kịch trường nhỏ 】
Kê Kê: Anh phải lái xe.
Heo Heo: Ừ anh lái đi.
Hai tiếng sau ——
Heo Heo: Lái kiểu gì vậy! QAQ.