Edit: Phương Uyên, wattpad @phuongguyen
"Có guốc gỗ..." Quý Minh Châu nhắc nhở anh.
"Chẳng lẽ em muốn anh bế quay lại chỗ vừa nãy?"
"A?"
Giang Tịch hất cằm về phía bể suối nước nóng, "Guốc gỗ ở đó."
Anh không đợi Quý Minh Châu trả lời, ngắn gọn mà trả lời.
"Giẫm lên anh rồi đi vào hoặc bế em qua đó đi guốc, chọn một cái."
Nhưng mà...
Điều này làm cô muốn trả lời rằng làm sao mà chọn được!
Hai người vừa mới còn... còn như thế!
Quý Minh Châu bị anh ôm lấy eo, lúc này mới hơi ngước mắt lên len lén nhìn khóe miệng Giang Tịch.
Có vết son nhàn nhạt.
Sáng nay cô thoa son nước màu đỏ cho có tinh thần, là màu đỏ nữ tính hơi pha với hồng đào.
Dịu dàng và trẻ trung.
Cứ như vậy nhẹ in trên khóe môi Giang Tịch.
"Chọn được chưa?" Giang Tịch bình tĩnh nói, cắt ngang sự phân tâm của Quý Minh Châu.
.... Chọn?
Cô không muốn chọn cái nào cả.
Quý Minh Châu hiện tại chỉ cảm thấy môi mình như đang bỏng rát vì ăn phải ớt Ấn Độ.
Cô hoàn toàn không thể trả lời một cách bình thường.
Quý Minh Châu, lấy lại tinh thần nào!
Cô thầm cổ vũ bản thân, "Tự em đi qua cũng được, vừa nãy không cẩn thận mới trượt chân thôi."
Tuy nhiên lời vừa nói ra miệng, Quý Minh Châu lại hối hận.
Bởi vì ngâm mình dưới suối nước nóng quá lâu, sau lại bị choáng váng một lúc, lúc này giọng nói của cô nhỏ nhẹ đến mức có thể véo ra nước, giống như đang tán tỉnh.
Cái kiểu ——
Liếc, mắt, đưa, tình!
Tại sao từ này lại xuất hiện trong đầu cô đầu tiên?
Quý Minh Châu vừa dứt lời không lâu, cô cảm thấy cánh tay đang ôm eo mình hơi dùng sức, đầu gối cũng bị người nhấc lên.
Một giây sau, Giang Tịch đã bế cô lên một cách dễ dàng.
Anh căn bản không cho cô cơ hội để phản ứng.
Quý Minh Châu đột nhiên lơ lửng trên không, hai cánh tay nhỏ vô thức ôm lấy cổ Giang Tịch.
"Giang Tịch." Cô nhìn khuôn mặt anh tuấn trước mắt, rồi gọi một tiếng.
Giang Tịch khẽ liếc cô một cái, sau đó không chút lưu tình sải bước đi về phía phòng thay đồ.
Vì là phòng đơn nên không cần lo lắng về những người khác. Có một cái ghế dài ở chỗ thay quần áo, sau khi Giang Tịch đặt cô xuống liền lùi lại.
Ánh mắt cô rơi xuống quần áo Giang Tịch đang mặc trên người, dừng một lúc, còn chưa kịp mở miệng, Giang Tịch đã tự mình bước ra ngoài.
Lời nói của Quý Minh Châu cứ mắc lại trong cổ họng, không nói không được mà nói cũng không xong.
Cô muốn bảo... hình như cô làm ướt hết quần áo Giang Tịch rồi, trên chiếc áo phông màu xám nhạt có vài vết nước, khá rõ ràng.
Chỉ là anh lại xoay người đi mất, đương nhiên không thể nghe được lời nhắc nhở của cô.
Quý Minh Châu hừ một tiếng, bắt đầu tháo dây áo đang buộc trên cổ xuống.
Đó là kiểu sợi dây vòng qua vai rồi quấn quanh cổ, để đi tắm suối nước nóng, cô đã chọn kiểu áo nổi bật nhất để tôn lên vóc dáng của mình.
Ngay khi Quý Minh Châu vừa cởi nút buông áo xuống, thì cửa phòng thay đồ lại bị mở ra.
Giang Tịch không thèm chào hỏi gì, trực tiếp bước vào.
Quý Minh Châu "Này...!" một tiếng, vội vàng dùng khuỷu tay che đi phần ngực bị lộ ra.
"Anh vào mà không biết gõ cửa à."
Suýt nữa thì Châu tiết không giữ được!
Giang Tịch hờ hững liếc nhìn cô, chỉ khi ánh mắt rơi xuống thì động tác mới dừng lại.
Nhưng anh cũng không dừng lại quá lâu, trên tay cầm đôi guốc mà Quý Minh Châu chưa mang trước đó, đặt chúng xuống đất.
"Đi dép."
"À... nhưng mà... quần áo của anh ướt rồi." Quý Minh Châu chỉ vào áo phông của anh, ân cần nhắc nhở, "Hình như là... bị đồ của em thấm vào."
"Ừ."
Giang Tịch rũ mắt xuống, trả lời xong liền quay người đi ra ngoài.
Quý Minh Châu nhìn theo bóng lưng của anh, cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên, bàn chân trắng nõn và mềm mại của cô mới xỏ vào đôi guốc gỗ.
Vừa rồi cô còn tưởng Giang Tịch đi khỏi đó luôn.
Không ngờ anh còn giúp cô lấy dép.
Quý Minh Châu xỏ guốc vào, sau đó mới từ từ cởi bộ quần áo mỏng trên người ra, đi về phía phòng tắm.
Xong xuôi hết mọi thứ cũng đã là nửa tiếng sau.
Cô chậm rãi mở cửa bước ra, phát hiện Giang Tịch vẫn chưa đi.
Anh quay lưng về phía cô, bộ dáng chỉnh tề, thẳng lưng đứng bên cửa sổ, nhìn khung cảnh sân nhỏ bên ngoài.
Quý Minh Châu tò mò, nhìn theo hướng anh đang nhìn, trong sân nhỏ chỉ có một cái cây và bầu trời trắng xóa, còn lại không có gì khác.
Cô vừa định nỏi nhỏ một câu "Cái này có gì hay mà nhìn", thì chợt nhận ra tầm mắt của Giang Tịch không nhìn vào đó.
Ánh mắt Giang Tịch rũ xuống, như đang lơ đãng.
Một tay anh chống lên cằm, rồi khẽ di chuyển ngón trỏ đi lên, vuốt nhẹ lên môi mình.
"Này." Quý Minh Châu hướng về phía anh gọi, "Em xong rồi, bây giờ về phòng nhé?"
...
Thời gian sau đó, Quý Minh Châu tranh thủ đi lên tầng cao nhất để làm một bộ móng tay rồi chăm sóc da mặt, đây đều là dịch vụ dành cho khách VIP, không dùng thì phí.
Đến khi tinh thần sảng khoái, cô mới về phòng nghỉ ngơi, từ xế chiều đến tối cũng không đi ra ngoài.
Trời đã về đêm, tấm rèm màu xanh đậm bên cửa sổ buông xuống.
Giang Tịch vẫn đang làm việc trong phòng khách, Quý Minh Châu ngồi đối diện với anh, nhưng không phải trên ghế mà bắt chéo chân lại ngồi dưới tấm thảm mềm mại, bắt đầu sắp xếp thiết bị để chuẩn bị ngày mai quay video.
Không biết qua bao lâu, Quý Minh Châu dường như nghĩ tới điều gì đó, liền mở miệng hỏi anh, "Em mới nhớ chỗ suối nước nóng này có một nhà máy rượu vang, vậy nhà máy đâu?"
Tiếng gõ bàn phím của Giang Tịch dừng lại, ngước mắt lên nhìn cô, "Nhà máy rượu ở chỗ khác."
"Nghĩa là thật sự có?" Đôi mắt của Quý Minh Châu sáng lên, lấp lánh dưới ánh đèn vàng trong phòng.
"Ừ, rượu trong khách sạn đều lấy từ chỗ này, ở đó có một hầm sưu tập rượu, bình thường không mở cửa cho người ngoài vào." Giang Tịch dừng một chút, sau đó nói thêm, "Hầm rượu này không phải của ông chủ ở đây."
"Vậy của ai?"
Quý Minh Châu nổi lên hứng thú, không nói đến những chuyện khác, cô biết chủ chỗ này là người Thổ Nhĩ Kỳ.
"Cũng không phải của ai cả, xem như là một dự án hợp tác đầu tư với người ở Thân Thành."
"Ủa, không phải anh nói là Giang thị có cổ phẩn ở đây à, sao lại liên quan đến người ở Thân Thành nữa?"
Quý Minh Châu chớp mắt mấy cái.
"Anh nói vậy là muốn cho em biết." Giang Tịch yên lặng nhìn về phía cô, "Hiện tại em không được uống rượu. Ngày mai còn phải đến sân đỗ trực thăng, bây giờ uống thì mai đi làm sao được?"
Đột nhiên bị vạch trần, Quý Minh Châu không nén được giận.
Cô cho rằng mình nói qua nói lại, còn cố tình có ẩn ý như vậy thì Giang Tịch sẽ hiểu.
Kết quả đây!
Tên cẩu nam nhân này như đã thành tinh, không vạch trần cô thì không phải là người đúng không, anh không hiểu được cái gọi là tâm tư, khát khao mãnh liệt của một cô gái nhỏ sao?
"Ở Bách Duyệt còn nhiều rượu quý hơn thế nhiều."
"Em biết mà, nhưng người ta vẫn nói hoa nhà không thơm bằng hoa dại*. Hoa này á, bên ngoài rất thơm nha."
*Hoa nhà không thơm bằng hoa dại: Ý là có mới nới cũ, thường nói về tình cảm vợ chồng. Nghĩa là vợ ở nhà không tốt bằng những người phụ nữ bên ngoài.
Khóe miệng Giang Tịch dường như hơi câu lên, nhưng trong nháy mắt liền biến mất, nhanh đến mức khiến người khác nghĩ rằng anh thật sự không dao động tí nào.
"Bên ngoài thơm?" Anh chậm rãi lặp lại lời của Quý Minh Châu.
Giọng nói của Giang Tịch rất bình tĩnh, như là đang thảo luận một chuyện rất bình thường, "Nhưng em vừa mới cắn môi anh, còn cắn rất nhiệt tình."
"..."
Cái gì mà cắn môi anh?!
Lại còn cắn rất nhiệt tình?"
"Em vô tình đập vào!" Quý Minh Châu nhảy dựng lên, đống thiết bị quay phim đắt tiền bên cạnh bị ném sang một bên.
"Em nghĩ thế nào cũng được." Giang Tịch cụp mắt xuống, thản nhiên nói, "Dù sao khóe môi anh cũng bị em phá."
...
Quý Minh Châu không biết Giang Tịch nghĩ kiểu gì mà nói được câu khóe môi bị phá này.
Chắc một phần một nghìn micromet da mặt của anh mới bị phá á!
Da mặt người này có thể dày hơn nữa không!
Cô nhìn kiểu gì cũng thấy mặt anh không bị tổn hại chỗ nào, vẫn lạnh như ngọc, còn nguyên vẹn.
Quý Minh Châu thiếu điều lợi dụng lúc anh ngủ buổi đêm, rọi đèn pin, kiểm tra kĩ càng, nhân tiện lấy chứng cứ chứng minh mình vô tội.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại ——
Môi của Giang Tịch, cô chỉ chạm vào một bên.
Không hôn, không mút, không cắn.
Cũng không đưa lưỡi ra hôn sâu.
Cô còn chưa lợi dụng được một xíu nào đã bị buộc tội làm khóe môi người ta đau.
Lần sau còn đụng vào nữa, cô sẽ cho anh mãn nguyện, biến cái môi của anh giống như một cây xúc xích mà cắn!
Quý Minh Châu nghĩ vậy, lúc dùng bữa sáng, cô đã ăn bốn cái xúc xích một lúc, ăn xong còn cướp của Giang Tịch một cây.
Chỉ là vừa nghĩ tới đôi môi mỏng gợi cảm của Giang Tịch biến thành cái xúc xích, cô lại có cảm giác buồn cười không lý giải được.
Quý Minh Châu tưởng tượng cảnh đó, bật cười ra tiếng.
Giang Tịch rất ít khi thấy cô cười như vậy, anh lập tức ngước lên nhìn, ánh mắt ung dung dò xét qua, như có ý hỏi.
Quý Minh Châu cảm nhận được, lập tức quay về trạng thái kiêu ngạo như một con thiên nga trắng, thu lại nụ cười, liếc nhìn anh một chút.
Hành lý của hai người về Ngân Thành đã được sắp xếp xong, Quý Minh Châu liền nóng lòng lôi kéo Giang Tịch đến sân đáp trực thăng.
Khách du lịch thông thường không được phép mang bất kì thiết bị quay chụp nào vào, nhưng nếu là khách VIP thì có thể chọn chiếc trực thăng xịn nhất và cũng được phục vụ ưu đãi hơn.
Giang Tịch ở đây được coi là một trong những cổ động khá có tiếng nói, cho nên Quý Minh Châu mới kéo anh đi tìm một góc đẹp để quay.
Sau khi được phổ cập một số kiến thức về an toàn khi bay, cả hai đã ký một thỏa thuận đảm bảo, sau đó họ cùng nhau lên trực thăng.
Việc ở lại, kiểm tra, khởi động máy, đợi cho đến đi máy bay trực thăng từ từ bay lên, bắt đầu bay vòng quanh để tuần tra thì đã qua một hồi lâu.
Phi công là người Thổ Nhĩ Kỳ, anh nói được tiếng Trung, tiếng Anh và tiếng Thổ Nhĩ Kỳ, trò chuyện cùng rất thú vị.
Trên đường đi Quý Minh Châu chỉ nói chuyện cùng anh ta, Giang Tịch lặng lẽ ngồi một bên, không nói câu nào.
Nhà máy rượu nằm ở dưới chân núi, đơn giản nói là ngắm cảnh, nhưng thực ra có rất nhiều hạn chế.
Nhưng khi cánh quạt quay, máy bay trực thăng di chuyển lên cao, khung cảnh núi non và mặt đất dưới ánh nắng ấm áp của mùa đông hiện ra không sót một chỗ nào.
Cả khu trượt tuyết trước đây cũng được thu vào tầm mắt.
Phong cảnh đầy tuyết của Thân Thành hiện lên giống như một thế giới màu trắng, hôm trước có tuyết rơi đến giờ vẫn chưa tan, hòa vào khe suối giữa núi, một vùng rộng lớn trắng xóa đẹp đến nao lòng.
Trước khi Quý Minh Châu đi lên, cô đã quay lại quá trình bước vào trực thăng, cấu trúc trong cabin cũng không bỏ sót.
Nhìn qua kính chắn gió, Quý Minh Châu chỉ cảm thấy thật sự rất hạnh phúc vì nó quá đẹp.
Đến lúc phải quay video, Quý Minh Châu mới nhớ đến Giang Tịch, cô đưa tay ra chọc chọc anh, ra hiệu anh đi báo cho phi công một tiếng.
Khí tức của Giang Tịch không hợp với chỗ này, hoàn toàn trái ngược với nó.
Anh thích hợp nhất là ngồi trên ghế chủ tọa trong phòng họp, vẻ mặt lạnh lùng nghe cấp dưới báo cáo.
Nhưng mà, khí thế của lãnh đạo kia cho dù bay lên trên trời cao mấy dặm vẫn không hề phai nhạt, ngược lại càng ngày càng thể hiện rõ.
So với trước đây càng thêm mê hoặc.
Giống như bây giờ, nhìn thấy Quý Minh Châu chọc chọc mình, ánh mắt lạnh lùng của anh mới nhìn lên, "Cuối cùng cũng nhớ đến anh?"
Quý Minh Châu không nghĩ nhiều, lại chọc anh.
Giang Tịch thấy cô như vậy, một lúc sau mới đứng dậy, thấp giọng trao đổi với phi công.
Ngay sau đó, một vách ngăn ở giữa máy bay trực thăng từ từ mở ra, hạ xuống dưới chân Quý Minh Châu.
Chắn ở đó là kính cường lực trong suốt.
Quý Minh Châu thử nhìn xuống, khung cảnh phía dưới hiện rõ mồn một.
Cô nửa ngồi nửa quỳ, chụp mấy bức ảnh rồi mới chậm rãi quay video.
Thời gian bay không quá lâu, lúc quay về điểm xuất phát, Quý Minh Châu đưa điện thoại cho Giang Tịch, "Anh chụp giúp em mấy tấm ở trên này nhé?"
Giang Tịch nhận lấy, hướng điện thoại về phía cô, khẽ nhúc nhích ngón tay, ấn đến mấy lần.
"Mau đưa em nhìn xem có đẹp không." Quý Minh Châu nói, nghiêng người về phía trước, thành thật mà nói thì cô hơi nghi ngờ khả năng chụp ảnh của Giang Tịch.
Nhưng đang trên trực thăng, ngoại trừ anh ra thì không nhờ được ai cả.
Phi công thì càng không.
Quý Minh Châu cúi đầu chậm rãi xem ảnh, bình tĩnh mà xem xét thì ảnh chụp khá đẹp, vô cùng hoàn mỹ.
Ánh nắng ấm áp lọt vào, in hằn lên đôi má trắng nõn của cô, dường như có thể thấy rõ từng sợi lông tơ mềm mại và bồng bềnh dưới ánh sáng vàng nhạt. Tuy nhiên góc này cô lại chỉ dựa vào cửa sổ, đôi mắt sáng mở to, khóe miệng hơi cong lên.
Một góc khác là cô nhìn gương mặt thanh tú của mình qua cửa sổ, mái tóc đen bị gió nhẹ thổi bay, lông mày hơi nhướng lên, lông mi rung rung.
Đỉnh cằm hiện lên một đường cong mềm mại và duyên dáng, rồi dần biến mất sau chiếc cổ thiên nga thon gọn.
Quý Minh Châu dựa vào cánh tay Giang Tịch, nhìn đầu ngón tay anh lướt trên màn hình.
Vào lúc này, hai người vô cùng gần gũi.
Giang Tịch rũ mắt xuống, có thể nhìn thấy chóp mũi nhỏ nhắn và tinh xảo của Quý Minh Châu, đôi môi anh đào hơi nhếch lên.
"Chụp nữa không?"
"Thôi như vậy là đủ rồi." Quý Minh Châu trả lời, sau đó hỏi, "Anh có muốn chụp không? Trực thăng bay nhanh lắm, sắp phải về rồi."
Giang Tịch đưa điện thoại lại, từ chối đề nghị của cô, "Không cần."
Quý Minh Châu lấy lại điện thoại, muốn nói thêm gì đó, nhưng chợt cảm thấy máy bay trực thăng lắc nhẹ một cái, sau đó trong cabin cũng nghiêng trái nghiêng phải hai lần, đột nhiên rung chuyển.
Quý Minh Châu mất trọng lượng một lúc, lập tức dựa vào bên cạnh, theo bản năng cầm lấy bất cứ thứ gì có thể nắm được.
Nhưng chấn động như vậy chỉ thoáng qua, máy bay trực thăng lại hoạt động bình thường trở lại.
Giống như những chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Cùng với tiếng ồn ào của động cơ và tiếng gió rít bên tai, Quý Minh Châu mới tỉnh táo lại.
Vừa rồi lúc giật mình, cô vô thức ôm lấy Giang Tịch, mà hình như anh cũng thuận tiện kéo cô vào.
Hai người cứ như vậy ôm nhau thật chặt.
Hết chương 25.
----------------------------
【Kịch trường nhỏ 】
Kê Kê: Dám cướp xúc xích của anh.
Heo Heo: Thì sao! [vênh váo tự đắc.jpg]
Kê Kê: Không cần cướp, bây giờ anh tự cho em.
Heo Heo:?