Quý Minh Châu không trả lời tin nhắn của Giang Tịch.
Từ lúc lên xe, Quý Minh Châu ngồi khoanh tay vào nhau, mắt nhắm nghiền, im lặng suốt cả quãng đường.
Sau khi tài xế đưa cô đến khu biệt thự Bách Duyệt, nhìn thấy bóng dáng Quý Minh Châu đã đi vào trong nhà, lúc này mới lau mồ hôi lạnh trên trán, gọi điện cho Giang Tịch.
Không biết vừa rồi có phải mình đã suy nghĩ nhiều không, bầu không khí trong xe quá đáng sợ, đến giờ anh vẫn còn run.
"Chủ tịch Giang, tôi đã đưa người về nhà an toàn theo lời anh."
"Ừ."
"Nhưng mà cô Quý..."
Tài xế đặt tay lên ngực, phân vân không biết có nên nói không.
"Cô ấy làm sao?"
"Quý tiểu thư trông có vẻ không vui lắm." Người tài xế chậm rãi nói thêm, dường như anh thấy mình hơi nhiều chuyện nên nhanh chóng kết thúc cuộc đối thoại này, "Vậy tôi đậu xe ở dưới tầng hầm nhé."
Bên kia dừng lại mấy giây rồi mới trả lời, "Được."
...!
Màn đêm sâu thẳm, nhưng tầng cao nhất của tập đoàn Giang thị vẫn sáng trưng.
Từ phòng họp đi ra, Giang Tịch xoa xoa hai bên thái dương, rồi về phòng làm việc.
Ba người trợ lý theo sau anh muốn tiến vào, nhưng bị Giang Tịch ra hiệu đành lùi lại, nhẹ nhàng đóng cửa.
Giang Tịch đứng trước khung cửa sổ sát đất, nhìn chăm chú cảnh đêm ồn ào náo nhiệt của Ngân Thành, sau khi nghe tài xế phản hồi lại xong mới cúp điện thoại.
Theo những gì người tài xế nói.
Cô ấy....!không vui ư?
Giang Tịch đặt ngón trỏ ở trước môi, cúi đầu trầm tư.
Anh hiếm khi bị giật mình, cánh cửa đằng sau vang lên hai tiếng gõ, sau đó người bên trong còn chưa kịp đồng ý đã tự động mở ra.
Giang Tịch nghe thấy động tĩnh, xoay người nhìn sang, anh vừa định mắng thì nhìn thấy người đang đi vào liền kịp thời thu về.
Nhưng điều này cũng không cấm anh không để ý đến đối phương.
Giang Tịch thoải mái ngồi vào bàn làm việc, cầm lấy bản kế hoạch vừa thảo luận trong phòng họp, bắt đầu sắp xếp tài liệu.
Tiêu Dịch bị coi như không khí, lập tức cảm thấy có chút không thể tin được, "Người sống đứng sờ sờ ra đây còn coi như không thấy? Quên mất anh em rồi chứ gì!"
Tiêu Dịch không khách sáo nói xong, kéo cái ghế đen qua ngồi xuống, tiện thể bắt chéo hai chân, tư thế nhàn hạ.
Anh đặt tay lên đầu gối, gõ vài cái.
"Vừa nãy họp xong mày cũng không đợi tao, còn về phòng ủ ủ rũ rũ đứng ở cửa sổ, mày cũng giỏi thật."
Giang Tịch lười biếng nhìn lên, "Mày rảnh lắm à?"
"Ừ." Tiêu Dịch đáp lại, "Họp xong rồi, không có việc gì làm."
"Không có gì làm thì đi về đi." Giang Tịch cụp mắt, nghe giọng anh cũng không muốn nói chuyện tiếp cùng Tiêu Dịch.
Hôm nay Tiêu Dịch đến tập đoàn Giang thị là vì có việc, tiệc Trăng rằm tối nay của nhà họ Tống anh cũng đi.
Phương án đầu tư gần đây của tập đoàn Giang thị lại một lần nữa có sự góp mặt của Tiêu thị, lô robot thông minh hợp tác ở trong và ngoài nước cũng mới gửi đến vài mẫu, Tiêu Dịch liền gọi người đến Giang thị để bàn bạc cụ thể.
Cùng lúc đó, anh cũng mang mấy mẫu mới kia đến cho Giang thị.
Sản phẩm vẫn còn đang ở trong giai đoạn nghiên cứu và phát triển, tất nhiên phải có mẫu thử.
Hiện tại thì mọi thứ không có vấn đề gì lớn, Tiêu Dịch chỉ đơn giản là muốn đem qua sử dụng thôi.
"Làm việc chăm chỉ như thế, muốn về nhà sớm à?"
Tiêu Dịch nhìn Giang Tịch đang vùi đầu vào một đống giấy tờ, một lần nữa cảm thấy người bên kia đúng là một kẻ cuộc công việc.
Như thể cùng với người vừa đứng trước cửa sổ kia không phải là một.
Tiêu Dịch biết đêm nay Giang Tịch muốn đi về cùng Quý Minh Châu, nhưng đây là chuyện quan trọng, không còn cách nào khác.
Chỉ là anh ngồi đây nói nhiều đến mức miệng đắng lưỡi khô, cũng không thấy Giang Tịch phản ứng lại.
Đúng là đồ nhạt nhẽo.
Nghĩ đến đây, Tiêu Dịch xua tay.
"Không làm phiền mày, tao đi đây."
"Không tiễn." Giang Tịch lúc này mới trả lời.
Sau khi nghe câu trả lời thờ ơ của Giang Tịch, Tiêu Dịch lại không nỡ đi, anh đứng lên, đi đến bàn làm việc, hai tay chống trước mặt Giang Tịch, "Đừng có vội đuổi người, tao tặng mày món đồ chơi này coi như lời xin lỗi, cứ cho là quà tân gia của mày với Tiểu Bát đi."
Nghe vậy, động tác của Giang Tịch dừng lại, mí mắt nhướng lên, "Nếu là mấy cái đồ chơi mày hay dùng thì thôi bỏ qua đi."
Tiêu Dịch đang đợi câu trả lời của Giang Tịch, không nghĩ là anh sẽ nói như vậy.
Anh gần như bị mắc nghẹn, "Cái gì mà...!tao hay dùng...!mấy cái đồ chơi đó???"
"Chẳng lẽ không phải?" Giang Tịch bình tĩnh liếc qua, mặc dù là câu hỏi, nhưng giọng nói mang theo sự chắc chắn.
Tiêu Dịch như đang được tẩy rửa dưới ánh mắt của Giang Tịch, cuối cùng cũng nhớ ra tiền án tiền sự của mình, nghĩ lại những năm tháng khó quên đó, mấy câu lạc bộ lớn hay nhỏ khắp Ngân Thành đều có dấu vết của họ Tiêu hắn.
"Được, tao nhận, tao hơi thích một chút."
"Bỏ cái từ "một chút" đấy đi."
"..."
"Thôi được rồi, thật sự là không phải cái đồ chơi linh tinh kia đâu, tao mang robot thông minh đến, lát nữa bảo trợ lý đưa cho mày, tìm hiểu một chút rồi hãng mang về nhà dùng thử."
Tiêu Dịch nhìn Giang Tịch chỉ gật nhẹ đầu, tỏ vẻ không có hứng thú, bỗng dưng nghĩ ra một kế.
Trước khi rời đi, giọng anh cố tình trầm xuống, nhấn mạnh, "Hôm nay mày cho Tiểu Bát leo cây, không sợ cô ấy giận à?"
Câu này hình như thực sự có tác dụng, Giang Tịch đặt bút xuống, nhướng mày nhìn sang.
"Mày thử dạy con robot kia nói mấy câu ngọt ngào xem, cái này đi dỗ con gái là hiệu nghiệm nhất."
Giang Tịch không đồng ý cũng không từ chối.
Chờ đến khi bóng lưng Tiêu Dịch biến mất sau cánh cửa, anh mới chọc chọc đầu bút, suy nghĩ mấy giây.
...!
Điều đầu tiên Quý Minh Châu làm khi về Bách Duyệt là ném cái túi lên chiếc ghế dài ở cuối giường, sau đó thả cả người vào đống chăn đệm.
Cô nghĩ thế nào cũng thấy là Giang Tịch cố ý.
Vừa mới rủ người ta đi về chung, chờ cô đồng ý rồi độc ác bỏ rơi.
Nghĩ cô dễ bị cho leo cây như thế à?!
Quý Minh Châu bị một cơn gió lạnh thổi qua khiến cả người run lên, cảm nhận được cục tức đang dồn nén, cứ như chỉ cần một giây sau là bắn xuyên qua cửa phòng Giang Tịch.
Nhưng mà, đêm nay anh không ở đây.
Quý Minh Châu càng nghĩ càng thấy như cô đang bị lừa, cô dùng hết sức túm lấy con vịt Sally bên cạnh, tát thẳng vào mặt nó ba cái xong mới thấy cục tức tích tụ trong lồng ngực tan biến dần.
Khuôn mặt chú vịt Sally bị đánh vô cùng thê thảm, bộ lông màu vàng rối tung rối mù lên, trông cực kỳ đáng thương.
"Thấy chưa, đây là kết cục của mày!" Quý Minh Châu nói xong, ánh mắt chầm chậm nhìn xuống dưới, thấy bộ phận nào đó của vịt Sally, tâm trạng đột nhiên tốt lên, nói cũng từ từ lại, "Lần sau mày còn trêu tao, phía dưới của mày không đơn giản là chỉ bị tát đâu hehe ~"
Quý Minh Châu cầm lấy con vịt, bóp bóp một lúc rồi mới đi tắm.
Tắm xong, trong nhà vẫn như cũ, ngoài cửa trước chỉ có một đôi giày của cô.
Giờ cũng muộn rồi, chắc chắn Giang Tịch sẽ không về.
Tối nay Quý Minh Châu bị cho một vố như thế, cũng không ngủ được, dứt khoát mặc váy ngủ lên gác xép.
Vlog của cô vừa mới chỉnh sửa xong, nhân cơ hội này đăng lên sớm.
Ném hết mười vạn cách để trả đũa Giang Tịch ra khỏi đầu, bây giờ cô ngồi đây mới thấy tâm hồn được an ủi.
Video lần này nói về kinh nghiệm của cô khi đi du học trong những năm qua, kèm theo vài lời khuyên nhỏ cần thiết khi đi du học nước ngoài.
Không chỉ giới thiệu vẻ đẹp của Úc qua bốn mùa xuân hạ thu đông, mà còn đưa ra những gợi ý bổ ích.
Lúc đầu đăng video cô còn cố định ngày, nhưng hôm nay không muốn làm theo quy tắc nữa, trực tiếp đăng lên luôn.
Điều này cũng không ảnh hưởng đến lượt view của video.
【Pearl: Ngọc Trai nhỏ ra video mới rùi đây chụy em ơi, đến xem mau mau [câu dẫn.jpg] 】
Những con cú đêm đang online bắt đầu sôi nổi, comment một hàng dài vạn tuế vạn tuế.
—— 【Tui có nhìn nhầm không zậy?? Pearl-chan tự nhiên lại đăng video sớm! 】
—— 【Oh my god, mỹ nữ nào đây, tui chính thức gia nhập fandom, Ngọc Trai nhỏ làm vợ tui nhé!! 】
—— 【Huhuhu Ngọc Trai nhỏ đi Úc biết nhiều quá đi, video bổ ích ghê á! Chữ của ẻm cũng đẹp quá đi mất thuiiii 】
—— 【Quả là mỹ nữ, có một đoạn quay được cảnh cái mông của con gấu Koala, nhìn mông của nó còn hấp dẫn hơn cả tui! Vợ ơi, đừng trêu chọc nó nha! 】
Quý Minh Châu đăng video xong thì đi xuống tầng, sau đó vào phòng nằm trên giường đọc comment.
Phải nói là cư dân mạng rất giỏi.
Cũng không biết có phải do phong cách của cô không, một nhóm fan cuồng tính cách đều giống nhau, họ hoàn toàn thích thú với những gì cô làm, comment cũng không giống ai.
Rõ ràng cùng là con gái với nhau, mà mở miệng đều vợ này vợ kia.
Đôi khi đọc những bình luận của họ, khiến cô rất vui.
Quý Minh Châu đọc qua những top comment trước, lướt mãi cũng không hết, cuối cùng vuốt đến tận cuối.
Vừa định thoát ra, cô chợt dừng mắt lại.
Không giống mấy cái tâng bốc hoa mỹ kia, chỉ có một comment cực kỳ dễ thấy.
.
Truyện Linh Dị
Không có avatar, là ảnh mặc định của hệ thống lúc mới lập nick, ngay cả tên cũng viết linh tinh.
Lý do khiến video của Quý Minh Châu nổi tiếng là do lượt xem cùng lượt comment nhiều, và fans của cô luôn hoạt động rất sôi nổi.
Một nick ảo như vậy rất hiếm khi thấy.
【bcdefg8888:.
】
Quý Minh Châu vội vàng lướt qua, chắc là comment dạo.
Ngay cả nội dung cũng không có, chỉ duy nhất một dấu chấm.
...!
Từ khi Quý Minh Châu về nước, rất hiếm khi nằm mơ.
Hầu hết là cả đêm không mộng mị gì, ngủ rất ngon.
Một đêm vui vẻ như thế cuối cùng cũng qua, hôm sau cô tỉnh dậy vô cùng hăng hái.
Cô thản nhiên xỏ dép lê, mái tóc xoăn dài buông thả trên bờ vai trắng như tuyết, thong thả đi ra khỏi phòng.
Ánh mắt cô nhìn qua cánh cửa đang đóng chặt đối diện, dừng lại một giây rồi nhanh chóng quay đi.
Quý Minh Châu ung dung đi tới phòng khách, lọt vào tầm mắt một bóng người.
Sáng sớm chưa tỉnh ngủ làm cô bị dọa đến mức hít vào một hơi.
Giang Tịch ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, nhìn chằm chằm vào cô.
Nhìn cứ tưởng Phật Tổ Như Lai, không nói câu nào.
Quý Minh Châu vừa định lên tiếng, may mà kịp kiềm chế bản thân.
Trong đầu chợt hiện lên ký ức tối qua, có vẻ như trong vài tháng tới, vụ việc này cũng không thể biến mất nổi.
Cô nhìn lại rồi vòng quay anh đi đến phòng bếp tìm đồ ăn.
Nhưng mà ——
Vào bếp rồi cũng không bỏ qua sự tồn tại của người này được.
Thức ăn được bày sẵn ở trên bàn.
So với trước đây thì còn phong phú hơn, rõ ràng là người chuẩn bị chỗ này cũng bỏ ra nhiều thời gian và tâm huyết.
Quý Minh Châu ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn Giang Tịch đang ngồi trong phòng khách.
Đôi mắt anh vẫn dán chặt vào cô.
Nếu cô không nói gì, anh vẫn sẽ luôn giữ nguyên tư thế nhìn cô như thế này.
Bị Giang Tịch nhìn chằm chằm một lúc lâu, Quý Minh Châu đương nhiên không quen, cô ậm ừ vài tiếng rồi nói trước, "Anh đang muốn dỗ tôi đấy à."
Cô là người dễ dỗ như vậy ư?
Tất nhiên là không!
Quý Minh Châu còn chưa chửi thầm trong bụng đủ, đã nghe thấy Giang Tịch đáp lại, "Không phải."
Cô biết ngay!
Sau đó, cô nghe thấy một giọng nói non nớt vang lên ——
【Chủ nhân, ngài gọi tôi có việc sao? 】
Quý Minh Châu hơi giật mí mắt, cô không biết phải nhìn đi đâu.
Chỉ thấy có một cái bóng đen nhỏ nhỏ đi ra từ dưới đùi của Giang Tịch.
Không phải.
Giang Tịch mà...!thích cái kiểu này ư?
Tuy nhiên cô còn chưa kịp nghĩ nhiều hơn.
Bóng đen kia đã hiện ra rõ ràng.
Đập vào mắt cô là một con robot, không máy móc như tưởng tượng, mà kích thước hơi nhỏ, đôi mắt tròn xoe, thân phủ một lớp sơn đen trắng xen kẽ trông thật ngây thơ.
Giang Tịch vỗ vỗ đầu con robot nhỏ, chỉ về phía Quý Minh Châu, "Đi sang bên kia."
Quý Minh Châu đứng yên tại chỗ, nhìn thấy con robot nhỏ nghiêm túc đi tới, sau đó cọ vào mắt cá chân mảnh khảnh của cô.
【Xin chào cô chủ, em là Tomi ~~ 】
Quý Minh Châu gần như là bị hóa đá, cảm xúc phức tạp, không biết lúc này nên vui hay nên buồn.
Ngay khi cô vừa thất thần được một giây ——
Giang Tịch đứng lên, đưa mắt nhìn cô.
"Bây giờ mới là đang dỗ.".