Editor: Aubrey.
Tần Tư Mộc mất nửa phút mới nhớ ra lời hứa của hai người bắt đầu từ khi nào.
Đó là khi Tần Tư Mộc lên tám tuổi, lúc đó cậu có nuôi một con mèo ba tư có cặp mắt màu xanh lam, cậu rất thích nó, lúc nào cũng chơi đùa với nó.
Tần Niệm An cũng rất thích con mèo này, cũng học theo Tần Tư Mộc chơi đùa với nó.
Kết quả, con mèo này hoàn toàn không nể mặt Tần Niệm An, trực tiếp cho cậu một cái móng vuốt khiến cho mặt cậu chảy đầy máu.
Tần Niệm An vốn đang tràn đầy niềm vui khi được chạm vào mèo con, kết quả bị cào cho máu me bê bết, khóc ngay tại chỗ, kêu gào đòi đuổi nó đi.
Một Tần Niệm An chỉ mới tám tuổi rất mít ướt, lúc khóc lên rồi là không thèm nghe ai cả, ngay cả người anh trai mà bình thường cậu sợ nhất khuyên bảo cậu, cậu cũng không nghe lọt tai.
Sau này, Tần Tư Mộc thấy Tần Niệm An thật sự không thích mèo con, cậu đành tặng nó cho người khác.
Sau khi mèo con bị đuổi đi, Tần Niệm An là người vui mừng nhất, chỉ có Lý Sơ Hạ là người duy nhất phát hiện ra vành mắt của Tần Tư Mộc đang lặng lẽ đỏ lên.
Mọi người đều cho là Tần Tư Mộc ngoan ngoãn, hiểu chuyện, biết nghĩ cho em trai.
Mà không một ai biết, Tần Tư Mộc rất thích con mèo kia, không phải là tình cảm hời hợt trong suốt mấy ngày qua, mà là thật sự rất thích.
Cho nên, Lý Sơ Hạ chờ đến lúc trong phòng không có người, vội chạy qua ngồi cạnh Tần Tư Mộc, hỏi cậu: "Có phải em không nỡ xa mèo con không?"
Tần Tư Mộc nghiêm mặt trả lời: "Không có, em chỉ tiếc vì không được ngắm cặp mắt xanh của nó nữa thôi."
Lý Sơ Hạ: "Vậy sau này, anh sẽ tặng cho em một viên ngọc có màu giống với màu mắt của con mèo kia, vậy thì đôi mắt xanh mà em thích sẽ không bao giờ mất nữa."
Nói xong, Lý Sơ Hạ còn duỗi ra móng chó nhéo mặt Tần Tư Mộc, đến khi cậu hết khóc mới thôi.
Nhiều năm trôi qua, Tần Tư Mộc vẫn chưa được Lý Sơ Hạ tặng một viên ngọc nào, cậu cho rằng chắc anh đã quên rồi, ngay cả cậu cũng dần quên chuyện đó.
Nhưng vào lúc này, Lý Sơ Hạ lại tặng cho cậu một viên ngọc màu xanh lam.
Tần Tư Mộc kinh ngạc nhìn viên ngọc trên tay, đột nhiên cậu không dám nhìn Lý Sơ Hạ.
Cậu sợ bây giờ ánh mắt của mình sẽ để lộ ra tâm tư thầm kín của bản thân.
Lý Sơ Hạ không có ý định tha cho Tần Tư Mộc, anh cố ý hỏi: "Cảm động không?"
Tần Tư Mộc cố gắng bình tĩnh lại, ngẩng đầu liếc anh: "Anh để nợ nhiều năm như vậy mới đưa cho em, lãi suất cũng không có, sao em phải cảm động?"
Lý Sơ Hạ nhíu mày: "Ai nói không có lãi?!"
Anh lấy một cái túi ở sau lưng đưa cho Tần Tư Mộc, Tần Tư Mộc mở ra, chính là cặp nút buộc tay áo mới mua ngày hôm qua.
"Đó! Em có lời rồi nha, cuộc trao đổi này, em là người có lợi."
Tần Tư Mộc gật đầu: "Miễn cưỡng chấp nhận."
Ngay lúc này, một cái đầu to đột nhiên xuất hiện giữa Tần Tư Mộc và Lý Sơ Hạ.
Đầu to Trương Ngải Táp híp mắt, chăm chú nhìn nút buộc tay áo của Tần Tư Mộc, vẻ mặt của anh nhăn như mới ăn một trăm quả chanh vậy.
Trương Ngải Táp xách cái túi mà mình để trên bàn, dâng hai tay lên trước mặt Tần Tư Mộc, giọng điệu chua chát nói: "Mộc Mộc, cái nút đó nhìn già quá, không thích hợp với khí chất của cậu.
Cậu xem quà của tôi đi, chắc chắn cái này đẹp hơn cái nút kia nhiều."
Khoé miệng Tần Tư Mộc hơi giật, thật sự rất xấu hổ, vì cái nút trông có vẻ già dặn này là tự tay cậu chọn.
Tuy trong lòng không hài lòng với sự đánh giá của Trương Ngải Táp, nhưng khuôn mặt của Tần Tư Mộc vẫn giữ được bình tĩnh, cậu nhẹ nhàng mở hộp quà của Trương Ngải Táp ra, phát hiện là một chiếc đồng hồ đeo tay rất tinh xảo, cậu nghiêm túc nói: "Cảm ơn, đẹp lắm, tôi rất thích."
Nói xong, cậu đóng hộp đồng hồ lại, cất vào trong túi, Trương Ngải Táp đang định nói Tần Tư Mộc đeo vào, Tần Niệm An không biết từ đâu ra đột nhiên chen vào.
Tần Niệm An vỗ vỗ cái đầu xù của Trương Ngải Táp: "Quà của tôi đâu?"
Trương Ngải Táp liếc cậu: "Không phải đã chuyển khoản qua WeChat cho cậu rồi sao?"
Tần Niệm An khoanh tay: "Vậy còn chuyển khoản Alipay thì sao?"
Trương Ngải Táp thở dài, lấy điện thoại ra, mở Alipay, chuyển hai ngàn hai trăm nhân dân tệ cho cậu, còn tặng kèm một câu: Chúc mừng cậu út ngốc nhà họ Tần đậu đại học!
Tần Niệm An trực tiếp đáp lại bằng một cái tát lên đầu Trương Ngải Táp, không quên nói cảm ơn.
Hai người lại bắt đầu cãi nhau, Tần Tư Mộc bất lực lắc đầu, ánh mắt lại rơi vào túi quà của Trương Ngải Táp.
Cậu biết Trương Ngải Táp luôn đối xử tốt với cậu là vì hôn ước, nhưng hai người bọn họ có nhất thiết phải vì vậy mà sống với nhau cả đời không?
Thời gian trôi qua thật nhanh, đến buổi chiều đã có khách lần lượt đến, bây giờ cả Tần Tư Mộc và Tần Niệm An đều đã thay quần áo chỉnh tề, lễ phép chào hỏi tất cả các vị trưởng bối.
Trước buổi tiệc một ngày, anh em nhà họ Tần đã nhận được quà từ ông bà ngoại đang đi du lịch vòng quanh thế giới.
Mỗi người được nhận một chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn, Tần Niệm An thích đến mức muốn bay ra nước ngoài ôm từng người hôn thật mạnh một cái.
Còn Tần Tư Mộc thì chỉ yên lặng nhận chìa khóa xe, so với xe thể thao, cậu thích đi xe ô tô bình thường hơn.
Nhưng, xe ô tô mà, chỉ cần có bốn bánh là lái được rồi, xe thể thao thì xe thể thao vậy.
Ngay khi buổi tiệc bắt đầu, hai anh em đã bị Tần Ngạo kéo đi chào từng vị khách.
Một lúc sau, Tần Niệm An mệt đến nổi không muốn động đậy nữa, cậu rất không tình nguyện dâng hết nụ cười giả tạo của mình cho mấy người kia.
Đến khi chào các vị trưởng bối xong, Tần Niệm An lập tức chạy ra một góc, cố gắng thu nhỏ sự tồn tại.
Cậu thề, nếu sớm biết buổi tiệc này bị biến thành một buổi gặp mặt thương mại, vậy thì cậu thà rằng...!Thi rớt đại học còn hơn!
[Đồng chí Tần Niệm An rơi lệ ở trong góc.jpg].