Hôn Phu Lãnh Khốc Chậm Rãi Động Lòng


Thấy cô gái đứng im bất động, người đàn ồng ngoảnh mặt lại nhìn vào khuôn mặt đã tái mét của cô, khiêu khích nói:
"Sao vậy? Sắc mặt không được tốt? Hay là mắt cá chân có vấn đề? Có cần tôi tốt bụng bế cô lên phòng luôn không?"
Dù sợ hãi là thế, nhưng Bạch Tố Hoan không dám biểu hiện trong giọng nói, mạnh mẽ trả lời lại.
"Tôi không bị liệt, tay chân vẫn lành lạnh cho nên không mượn anh phải quan tâm đến tôi!"
Nói xong, Bạch Tố Hoan cúi người xuống, tháo đôi giày cao gót ra khỏi chân mình.
Má cá chân của cô vẫn còn đau, nửa ngày nay cô cắn răng chịu đựng đã quá giới hạn.

Cả quá trính lên cầu thang hệt như đang tra tấn cô vậy.

Bước từng bước một lên bậc, cổ chân càng truyền đến cơn đau thấu xương, hệt như có vật nhọn nào đó đang đâm xuyên qua xương cốt của cô vậy.
Mặc dù chân đau là vậy, nhưng Bạch Tố Hoan lại mong bậc cầu thang hôm nay nhà cô biến thành hàng ngàn bậc để đi mãi cũng chẳng thể nào đến được phòng ngủ của cô.

Nhưng cuộc sống này đâu bao giờ có ông bụt xuất hiện như trong truyện cổ tích ngày xưa, chỉ trong chớp mắt Bạch Tố Hoan đã đứng trước cửa phòng rồi.
Liếc mắt thấy cô không mở cửa để mình mang đồ vào, ngay lập tức Mạc Dụ Trạch nhíu mày, gằn tiếng:
"Lại làm sao nữa đây? Cô thích đùa giỡn với tôi lắm sao?"
Bạch Tố Hoan có chút chột dạ, run rẩy trả lời: "Làm...!làm gì có..."
Chẳng phải do người đàn ông quá đang sợ cho nên Bạch Tố Hoan cô đây phải đề phòng hắn cẩn thận hơn.
"Tại...!tại anh đang cản đường của tôi đấy, mau tránh ra đi để tôi mở cửa!"
Người đàn ông hừ lạnh, sau đó né qua một bên để Bạch Tố Hoan mở cửa phòng.
Chưa kịp định hình được chuyện gì đang xảy ra thì ngay lúc đó Bạch Tố Hoan bị người đàn ông đẩy mạnh vào bên trong phòng.

Cũng may cô chưa cắm đầu nếu không lỗ mũi đã bị ăn trầu rồi.
Mạc Dụ Trạch thô bạo ném hết đống đồ đang cầm trên tay qua một bên rồi ngoái đầu về phía sau, anh tiện tay khóa chốt cửa phòng lại, hành động đó của người đàn ông đã làm cô phát run lên, cô sợ hãi ấp úng nói.
"Anh...!anh...!anh định làm gì tôi vậy? Sao...!sao lại khóa cửa phòng của tôi..."
Người đàn ông lao đến kéo cô đến giường rồi đẩy mạnh cô xuống, anh đè lên người cô, sau đó nắm chặt hai tay Bạch Tố Hoan cố định lại trên đỉnh đầu, anh nhìn co bằng ánh mắt vô cùng lạnh giá rồi nói.
"Cô rất thích đùa giỡn với tôi sao?"
"Anh nói cái gì vậy? Tôi giỡn với anh hồi nào chứ? Bỏ...!bỏ tay tôi ra đi, sao anh cứ thích làm cho tôi đau vậy, tôi đau...!mau bỏ ra đi..."
Mạc Dụ Trạch đang yên lành đột nhiên giận dữ, anh hét thẳng vào mặt cô, khiến cô sợ khiếp đản.
"Là ai làm cho ai đau hả? Những thứ như thế này đối với cô là đau sao? Vậy còn những thứ đớn đau hơn cô đã mang đến cho tôi thì sao? Nhớ lại đi, thời điểm hiện tại không phải là lúc cho cô quên đi tôi đâu."
Bạch Tố Hoan cố gắng giãy giụa, oan ức bật khóc.
"Anh...!anh đừng nói những lời như vậy nữa được không? Tôi không có bị mất trí nhớ, anh nhận nhầm người rồi, đúng quả thật tôi từng bị tai nạn vào hai năm trước nhưng tôi chỉ bị gãy chân thôi, tôi không có bị mất trí nhớ như lời của anh đã nói đâu!"
"Dối trá, cô lại dối trá với tôi nữa sao? Tự soi gương và nhìn cho kỹ ánh mắt của cô nhìn tôi đi, cô đang sợ sệt điều gì vậy? Có phải sợ bị lộ ra hết mọi chuyện không? Và có phải cô đang rất sợ nếu tôi mà biết cô đã nhận ra tôi rồi thì tôi sẽ trả thù cô, có đúng như thế không hả?"
Một tay người đàn ông siết chặt hai cổ tay của cô, tay còn lại đưa đến nắm lấy chiếc cằm thon gọn, anh ép cô ngửa mặt lên.

Nhìn vào cánh môi căng mọng mà ngày đêm mình thương nhớ, đột nhiên trong người Mạc Dụ Trạch nổi lên tính chiếm hữu, anh cúi thấp người xuống, muốn hôn lên cánh môi mềm mại kia.
"Đúng là người phụ nữ dối trá!"
Vào giây phút bốn cánh môi gần nhau trong gang tấc, ngay lúc này điện thoại của người đàn ông bỗng reo lên.

Mạc Dụ Trạch từ từ buông hai cánh tay của cô ra, anh đứng dậy đưa tay vào túi áo lấy điện thoại, liếc nhìn vào màn hình sao đó bấm loa ngoài như đang cố tình muốn cô nghe thấy, đầu dây bên kia liền có tiếng nói.
"Anh Dụ Trạch, anh đang ở đâu đấy, hình như em bệnh rồi, em muốn được gặp anh!"
"Em bệnh sao?"
"Hình như là do em quá nhớ anh cho nên mới sinh bệnh.

Anh có thể nào over night với em được không?"
"Được rồi, em ăn uống nhiều vào cho mau khỏe, anh sẽ qua với em ngay đây!"
Nói rồi người đàn ông tắt điện thoại sau đó quay lưng đi ra khỏi phòng của Bạch Tố Hoan.
Sau khi thấy Mạc Dụ Trạch rời đi, cô thở phào nhẹ nhõm, trong bụng thầm nói lời cảm ơn người phụ nữ tên Liễu Y Sa kia.

Cũng nhờ có cô ta mà lần này Bạch Tố Hoan được thoát nạn chứ nếu không cô bị hắn cưỡng hôn ngay tại phòng của mình.
Con người của Mạc Dụ Trạch thật đáng sợ, cô chưa bao giờ có cảm giác sợ hãi ai giống như anh, giờ đây cô chỉ biết ước, giá như người đàn ông giống được tính nết của Mộ Sở thì hay biết mấy.
Bỗng lúc này đang nghĩ đến Mộ Sở thì điện thoại cô liền hiện lên cuộc gọi, trên màn hình hiển thị Mộ Sở đang gọi đến, cô không chần chừ mà lập tức nghe máy:
"Anh Mộ Sở, em nghe đây..."
"Em về nhà rồi sao? Cái tên đó, hắn ta có làm gì em không vậy? Hoan Hoan, nói cho anh biết, hắn có làm hại gì em không?"
"Em về nhà rồi, anh đừng lo nhé, tên đó không dám làm gì em đâu!"
"Hoan Hoan à, anh có chuyện rất quan trọng muốn nói cho em biết, tối nay bảy giờ anh qua đón em đi ăn có được không? Em không được từ chối đâu nhé vì sẵn tiện anh đưa em qua quán bar lấy xe luôn!"
Người đàn ông đó lúc nào cũng quan tâm và lo lắng cho Bạch Tố Hoan nên vì thế mà cô rất mến và xem anh ta y hệt như anh ruột của cô vậy.
Bạch Tố Hoan không một chút ngần ngại gì mà nói đồng ý và hẹn Mộ Sở tối nay bảy giờ đến nhà đón cô.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Bạch Tố Hoan liếc mắt nhìn đồng đồ mua khi nãy mà chỉ biết lắc đầu ngao ngán.

Giờ thì cô phải đích thân đi sắp xếp tất cả mọi thứ vào tủ, nghĩ lại Bạch Tố Hoan thấy bản thân mình thật ngốc nghếch, biết thế cô đã cố gắng dùng hết sức lực để ngăn cản không cho Mạc lão phu nhân mua những thứ vô bổ và phí tiền này.
Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, Bạch Tố Hoan mới dọn sắp xếp xong mọi thứ, vội vàng lao vào phòng tắm để tắm rửa thật sạch sẽ mát mẻ rồi còn đi chợp mắt thêm một tí chứ hai mắt của cô bây giờ không thể nào mở lên được nữa.
Còn người đàn ông lúc này, sau khi đưa bà nội về ngôi biệt thự nhà họ Mạc thì cũng nhanh chóng chuyển hướng vô lăng xe chạy đến tập đoàn chứ không phải đến gặp Liễu Y Sa như lời anh đã nói trước mặt của Bạch Tố Hoan.
Điện thoại của Mạc Dụ Trạch reo lên không ngừng, anh ngán ngẩm chẳng muốn nghe máy tí nào cả nhưng rồi vì quá đau đầu nên đã vội bấm vào nút nghe đưa lên tai:
"Đừng gọi nữa, đau đầu quá! Phiền chết đi được!"
Ở đây dây bên kia, Liễu Y Sa mặc một bộ đồ tình thú đứng trước gương tự ngắm nhìn có thể của mình, sau khi nghe người đàn ông nói những câu xa lạ, ả ta liền nũng nịu, dùng bài nước mắt cá sấu.
"Anh Dụ Trạch, sao anh chưa đến với em nữa? Người ta chờ anh cũng gần cả tiếng rồi đấy, có biết em nhớ anh lắm không hả?"
"Bận rồi!"
Mạc Dụ Trạch lạnh lùng buông bỏ một câu, không để cho ả ta kịp nói lời nào liền kết thúc điện thoại.

Để tránh tình trạng Liễu Y Sa gọi đến làm phiền, anh thẳng tay cho số liên lạc của cô ta vào danh sách đen, sau đó ung dung lái xe đến tập đoàn để xử lý nốt công việc đang còn dang dở..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui