Hôn quân nhật thường

Không ai nghĩ đến Tần Khoan lại bỗng dưng phát điên, Đồ Linh Trâm còn chưa kịp phản ứng lại. cây tiễn đã vun vút lao tới. Nàng theo phản xạ ngửa mặt lên, ngay lúc này, Lý Phù Dao duỗi tay dưới tình thế cấp bách chặn mũi tên mại. 

Mũi tiên sắc bén cách ngực nàng chỉ một tấc thì miễn cưỡng dừng lại, Lý Phù Dao nắm thật chặt mũi tên, bàn tay bị tiễn đâm chảy máu, hắn lại tựa như không cảm nhận chút đau đớn nào, chỉ sững sờ nhìn Đồ Linh Trâm, vẻ mặt sợ hãi cực độ.

Sau một khắc, mũi tên bị hắn dùng tay không nặn gãy. Hắn tàn nhẫn quay đầu nhìn Tần Khoan, trong con ngươi ẩn chứa phong bạo, cắn răng gằn từng chữ: “Tướng tướng, ngươi chọc giận trẫm rồi!!”

“Ba năm làm con rối xem ra Hoàng thượng đã lộ răng nhanh rồi, chỉ tiếc sói con có mài răng sắc bén đến mấy cũng không đấu lại hổ báo đâu!” Tần Khoan lại tiếp tục nhấc tay ra hiệu: “Bắn cung!”

Nhưng 3 vạn cấm quân lại không hề có phản ứng.

Tần Khoan quay đầu nhìn Hoắc Thành Công, không thể tin được nói: “Hoắc Thành Công, ngươi muốn tạo phản sao! Tính mangg một già một trẻ của Hoắc phủ ngươi mặc kệ?”

Hoắc Thành Công rút kiếm, thanh âm hùng hậu pha chút run rẩy: “Trung hiếu không thể song toàn, vì quân mà chết, khí tiết vẫn còn! Tần tặc, ta phụng mệnh bệ hạ làm gián điệp ba năm, chờ đến ngày lấy mạng chó của ngươi!”

Dứt lời hắn vung kiếm kên, ba vạn cấm quân dồn dập giương cung cài tên, hướng về đám tư binh của Tần Khoan.

Tần Khoan tựa hồ đã có dự liệu đến cục diện này từ lâu, cư nhiên vỗ tay cười ha hả. Chốc lát hắn mới nhìn Lý Phù Dao lắc lắc đầu, dùng thanh âm vẩn đục nói: “Hay, hay lắm! Cũng làm khó cho tiểu tử nhà ngươi thật! Năm đó để xếp Hoắc Thành Công đến bên lão phu, ngươi không tiếc uống rượu độc ta sai hắn đưa để ta tin hắn đã phản bội ngươi! Các ngươi một quân một thần cùng lão phu diễn vở kịch ba năm nay mới hay làm sao!”

Đồ Linh Trâm lúc này mới chợt hiểu hóa ra Hoắc Thành Công là gián điệp. Vì để thăm dò Hoắc Thành Công mà Tần Khoan đưa rượu để hắn đầu độc Lý Phù Dao, lúc đưa rượu độc, lúc bị mẹ già đuổi khỏi nhà, lúc bị thóa mạ là chó săn, không biết tâm tình hắn buồn khổ đến chừng nào đây?

Mà Lý Phù Dao vì để Tần Khoan tin tưởng Hoắc Thành Công mà uống chén rượu độc kia, lúc đó hắn đã thống khổ ra sao chứ?

Đồ Linh Trâm bỗng nhiên nhận ra, bất kể là sư đệ hay thuộc hạ, nàng đều chưa từng thực sự hiểu bọn họ. Chính mình ếch ngồi đáy giếng, không nhìn rõ chân tướng, khi bọn họ chịu nhục nhã, khi bọn họ cố gắng chiến đấu, dùng chút sức lực cuối cùng báo thù cho nàng, nàng lại chỉ như một đứa ngốc đứng ở chỗ cũ bồi hồi.

Nàng sững sờ nhìn tay phải Lý Phù Dao bị mũi tên đâm vẫn đang không ngừng chảy máu, một luồng chua xót tràn ra khoang mũi, nóng ướt viền mắt.


Mà bên kia, Tần Khoan không chút hoang mang, ngửa mặt lên trời cười nói: “Hoắc Thành Công, ngươi cho rằng ta thật sự yên tâm giao cho ngươi hết 3 vạn cấm quân?” Dứt lời, hắn phất tay lần hai, trong ba vạn cấm quân có ít nhất một nửa đồng loạt hướng mũi tên về phía Hoắc Thành Công.

Thế cuộc xoay ngược lại, ba vạn cấm quân nhất thời chia hai phái, thế lực ngang nhau, không ai dám manh động.

Lão hồ ly Tần Khoan này, Hoắc Thành Công đi theo hắn ba năm cũng bất quá chỉ nắm trong tay một nửa binh quyền. Bây giờ hai quân đối chọi, Hoắc Thành Công rõ ràng chiếm thế hạ phong, đã không thể điều động thêm tinh lực mà bên cạnh Lý Phù Dao còn bị bao vây bởi 500 tư binh của Tần Khoan.

Văn Hoán Chi tâm như lửa đốt, đang muốn mở miệng khuyên can, kết quả vừa mở miệng gọi môt tiếng ‘cậu’ đã thấy một mũi tên bay đến, thẳng tắp găm vài lồng ngực Văn Hoán Chi.

Văn Hoán Chi trợn to mắt nhìn Tần Khoan, lại nhìn lồng ngực máu chảy không ngừng, bi thương cười thảm một tiếng rồi ngã xuống.

Tần Khoan nhìn bốn phía, bá quan hai hùng khiếp sợ vội né tránh không dám nói, để lại Văn Hoán Chi lẻ loi lạnh lẽo trên mặt đất, mặc máu tươi thấm ướt chu bào.

“Lão tặc này ngay cả cháu ngoại mình cũng không buông tha!” Đồ Linh Trâm cắn môi, đang muốn dũng cảm đứng ra đã thấy Lý Phù Dao nhẹ kéo cánh tay nàng, lắc lắc đầu.

Thấy đã kiềm chế được Hoắc Thành Công, không còn gì đáng ngại nữa, Tần Khoan lại tiếp tục đưa tay ra hiệu 500 tư binh: “Giết chết dư nghiệt Đồ thị, không để lại người sống!”

500 binh giáp cùng nhau tiến lên, vẫy vẫy đao lớn hướng về bốn người bên trong Lai Nghi điện. Đám Lý Phù Dao thế đơn lực bạc, chẳng thể làm gì khác hơn là vừa đánh vừa lùi, lùi tới tẩm điện, tạm thời đóng cửa lớn.

Sau một khắc, tiếng đập cửa đinh tai nhức óc truyền đến, Đồ Linh Trâm lau máu tươi nhiễm trên mặt, nhăn mày: cửa lớn chống đỡ không được bao lâu nữa, cũng không biết khi nào viện binh sẽ đến…

Đang nghĩ ngợi, đã thấy Lý Phù Dao mặt biến sắc, kéo nàng về sau lưng bảo vệ: “Sư tỷ, cẩn thận!”

Dứt lời, cửa lớn bị đánh bay, mảnh gỗ văng tung tóe cả gian nhà. Lý Phù Dao người ngồi xuống chăm chú đặt Đồ Linh Trâm bảo vệ trong lồng ngực rồi bước đi.

Nến trong phòng nhất thời bị gió thổi tắt, một vùng tăm tối, quân địch lọt vào bị Trương Võ và Hoàng Kính Hoài dùng man lực cản trở. 

Đồ Linh Trâm vội kéo Lý Phù Dao tiến về hướng nội thất, trên đường hắn lảo đảo bước, suýt chút nữa ngã nhào trên đất.

“Phù Dao!” Đồ Linh Trâm vội xoay người dìu hắn, lúc để tay ra sau lưng hắn, nàng nghe thấy Lý Phù Dao kêu rên một tiếng, sau đó nàng thấy bàn tay ươn ướt dinh dính. Trong bóng tối, mùi máu tanh lan khắp xoang mũi, Đồ Linh Trâm cả kinh: “Ngươi bị thương!”

Đại khái là lúc cửa bị phá, mảnh gỗ đâm vào lưng hắn, trong điện nến bị tắt hết nàng không biết thương thế hắn ra sao, chỉ cảm thấy hô hấp của hắn không ngừng run rẩy, phỏng chừng nội thương và ngoại thương đều rất nghiêm trọng.

Đồ Linh Tâm lòng như lửa đốt, hổ thẹn vạn phần, cảm giác bản thân quá vô dụng, hại sư đệ vì nàng mà bị thương.

“Đừng sợ, sư tỷ. Chỉ chảy một chút máu, cũng không đau.” Lý Phù Dao tựa hồ biết nàng đang tự trách, vuốt ve gò má nàng. Trong bóng tối, đôi mắt óng ánh của hắn hơi ảm ảm: “Tối thật đấy, sư tỷ…”

Có lẽ do đụng phải vết thương, hắn hơi giật giật nhưng vẫn cố chấp duỗi tay, run rẩy mà nhẹ nhàng vuốt ve cổ nàng, hắn khẽ cười một tiếng, thỏa mãn nói: “Quá tốt rồi, đầu sư tỷ vẫn còn…Trước đây sau khi tối đến ta sẽ mơ thấy ác mộng, mơ thấy sư tỷ không có đầu, lẻ loi trong bóng tối…”

Thanh âm hắn ngày càng yếu, Đồ Linh TRâm cắn môi dưới, miễn cho bản thân không khóc thành tiếng.

Lý Phù Dao chậm rãi dựa cột ngồi xuống, nắm lấy tay nàng, cúi đầu lẩm bẩm: “Sư tỷ còn sống, tốt quá rồi.”

Đồ Linh Trâm vừa rơi nước mắt vừa vội xé vải quấn vết thương cho hắn, lúc nà mới sờ sờ gò má hơi lạnh của hắn, nhẹ nhàng nói: “Phù Dao, ngươi nghỉ ngơi ở đây một chút, chờ ta xử lý xong đám người kia sẽ về cùng ngươi.”

Lời chưa nói hết nàng đã cảm giác được tay mình bị Lý Phù Dao gắt gao nắm lấy, như thể vô cùng sợ sết. Lý Phù Dao không để ý vết thương mới băng bó, hung hăng ôm lấy nàng, thế nào cũng không chịu buông.

Sư đệ sau khi bị thương tựa hồ vô cùng yếu đuối, Đồ Linh Trâm thấy hai thuộc hạ cũng đã bị thương nặng, sắp không chống đỡ được nữa rồi, không thể làm gì khác hơn là động viên, vỗ vỗ vai hắn: “Yên tâm, sư tỷ mạng lớn, không chết được đâu.”

Một lúc lâu, Lý Phù Dao mới rầu rĩ nói: “Vậy ta đếm tới 100 sư tỷ nhất định phải quay lại.”


“Được.” Đồ Linh Trâm xoa xoa đầu hắn, sau đó mới kiên quyết đứng dậy, rút trường kiếm xông vào hỗn chiến.

Ấm áp trong lòng chợt rời đi, Lý Phù Dao suy nhược ngồi trong bóng tối, không hề nháy mắt, chăm chăm tìm kiếm bóng lưng nàng, tựa hồ muốn khắc bóng lưng ấy vào tận xương tủy. Mãi đến khi đao quang kiếm ảnh đưa thân hình nàng mai một, hắn mới đưa tay lên che mắt, để nước mắt thi nhau chảy xuống. 

….Ba năm trước, hắn cũng nhìn theo bóng lưng nàng biến mất dưới tuyết lớn thành Trường An. Chờ, chờ đến khi âm dương cách biệt…

Lần này, xin nàng nhất định, nhất định phải hảo hảo sống sót!

Trong điện, một mảnh tương tàn, Đồ Linh Trâm chỉ cảm thấy sức cùng lực kiệt, mà đám binh giáp như thể giết mãi không hết, liên tiếp xông đến.

Nàng cùng hai thuộc hạ đều bị thương, vừa đánh vừa lùi đến nội thất, chừng trăm tên tư binh nơm nớp lo sợ nắm lấy đao kiếm chĩa về phía ba người mặt đẫm máu.

Trương Võ lau khuôn mặt đầy máu tươi, nói với Đồ Linh Trâm đang kịch liệt thở dốc bên cạnh: “Tiểu chủ công, ngươi trước hết cứ nghỉ ngơi đi, nơi này giao cho ta và Hoàng Kính Hoài!”

Đồ Linh Trâm lùi về nội thất, kiếm trong tay rơi xuống đây, nàng vì hết sức mà tay không ngừng run rẩy, tự giễu: “Ta quả nhiên không am hiểu cách dùng kiếm a!”

Phía sau, thanh âm yếu ớt của Lý Phù Dao truyền đến: “Sư tỷ, nàng bị thương?”

“Không, là mệt quá thôi. Ta quen dùng trường đao, kiếm pháp không giỏi nên có chút vất vả.” Đồ Linh Trâm nhắm mắt, nhẹ hỏi: “Đếm đến 100 rồi?”

Đâu chỉ là 100, đã đếm đến 1389 rồi. Lý Phù Dao cười cười, nhẹ giọng nói: “Mới đến 50 thôi, sư tỷ còn có thời gian.”

Đồ Linh Trâm ngẩn ra, cũng không vạch trần hắn, tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Đêm nay tựa hồ vô cùng dài, chờ được đến hừng đông, cứu binh sẽ tới…

“Sư tỷ,” Lý Phù Dao cắt đứt suy nghĩ của nàng, hơi thở mong manh: “Sau bức vẽ kia có một cơ quan, trong cơ quan đó có lẽ có thứ nàng cần.”

Đồ Linh Trâm đứng dậy, đến bên vách tường nghi hoặc nhìn bức tranh trước mặt. Xốc bức tranh lên, bên trong có một cái rãnh bằng lòng bàn tay, nàng đưa tay đẩy, cơ quan chuyển động, vách tường mở ra, hiện ra một mật thất khác.

Nàng đi vào mật thất, chỉ thấy bên trong bày những vật hết sức quen thuộc: dao găm, cung tên, y phục, cây trâm, thậm chí là cốc trà nàng thường dùng, tất cả đều được bày biện chỉnh tề.


Nàng thuận tay cầm quả cầu da hươu lên, chính là quả cầu nàng từng làm cho Lý Phù Sơ. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve nó, chợt nhận ra lớp sơn đã sờn mất một nửa…

Đồ Linh Trâm đỏ mắt tiếp tục bước vào trong, sau đó, nàng ngây ngẩn cả người/

Chỉ thấy bên trong có kệ binh khí, trên có có cây trường đao tám thước, chuôi đao là hình Thanh đồng long văn, thân đao được dùng vải trắng bọc lấy, không dính một tia bụi. Đồ Linh Trâm run rẩy kéo lớp vải trắng xuống, lưỡi đao sắc bén khúc xạ ánh sáng đập vào mi mắt nàng. 
Không ngờ Lý Phù Dao đã dấu thanh Thu Minh đao của nàng ở đây, không biết đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết để bảo dưỡng nó, nhiều năm như vậy, trường đao vẫn bóng như mới.

Lòng bàn tay chạm vào lưỡi đao lạnh lẽo, nhất thời phong hỏa lang yên, đao quang kiếm ảnh xuất hiện trong đầu nàng, nhiệt huyết cả người như bị nhen lên, rêu rao muốn chiến đấu, muốn chém giết!

Nàng theo bản năng nắm chặt chuôi đao, dùng hết lực cắn răng nhấc thanh đao lên, thanh đao được chế tạo bằng huyền thiếc cuối cùng cũng được nhất lên, Đồ Linh Trâm gánh đao đi được hai bước lên vô lực ngã lên mặt đất, thanh đao cũng rơi theo, đáp xuống tro bụi.

Nàng nhăn mày nhìn hai cánh tay đang run rẩy kịch liệt, lại tiếp tục run rẩy nắm chặt chuôi đao, hít sâu một hơi, dùng hết sức bình sinh nâng đao lên…

Trong phút chốc kiếp trước, kiếp này như tẩu mã đăng chạy qua trước mặt nàng, hình ảnh xoay chuyển, cuối cùng dừng lên thân ảnh một cô gái xa lạ mà quen thuộc.

Cô gái kia một thân vũ bào trắng, cổ tay huyền hắc, lông mày rậm mắt to, cười đến rạng rỡ vạn phần…

Đồ Linh Trâm nghe được âm thanh từ nội tâm mình đang hỏi: “Ngươi là ai?”

“Ngươi đến chính mình cũng không nhận ra sao?” Cô gái kia chậm rãi xoay người, cười ấm áp nhìn nàng: “Ta là kiếp trước của ngươi, ngươi là kiếp này của ta, chuyện ta có thể làm, ngươi cũng có thể làm được!”

Nàng yêu thương sờ sờ Thu Minh đao, lúc này mới trầm ngâm nở nụ cười nói với Đồ Linh Trâm: “Ta giao Lý Phù Dao cho ngươi, ngươi phải bảo vệ hắn thật tốt nhé!”

Một trận âm phong kéo đến, hình ảnh như sương khói tiêu tan.

Không biết có phải ảo giác hay không, Đồ Linh Trâm chỉ thấy kiếp trước và kiếp này hòa thành một thể, cả người tràn đầy khí lực xa lạ mà quen thuộc, nàng quát to một tiếng, đao dài tám thước vụt lên từ mặt đất, uy phong lẫm liệt nằm gọn trong tay nàng.

Đồ Linh Trâm hai mắt đỏ đậm, ánh nhìn lạnh lùng, cả người áo bào không gió mà bay, như nữ chiến thần tái thế. Nàng chậm rãi kéo trường đao ra khỏi mật thất, mũi đao vẽ trên đất một đường lửa…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận