Hôn Quân Ta Tiểu Ngạo Thiên Cổ

Theo thanh âm quay đầu nhìn sang, chỉ thấy trên tường thành xa xa có một lão đầu đang ngồi xổm, tóc. hoa râm lộ ra sau gáy trống trơn, quần áo mộc mạc nhưng có rất nhiều cái túi, cả người nhìn hết sức nhếch nhác, bộ dạng có chút bất cần đời.

Thị vệ đại nội lập tức tập kết lại, giơ đao chỉ vào lão đầu.

Cao thủ Tiên Thiên ở đây đã yên lặng ngưng tụ chân khí toàn thân, tùy thời ra tay.

Đại tướng quân giơ đao ngang ngựa, quát lên: "Ngươi là người phương nào? Dám cả gan ở đây làm càn?"

"Lão phu là người phương nào? Các ngươi nghe cho. rõ đây!"

Lão đầu đứng dậy, chống nạnh ngẩng đầu, hết sức kiêu ngạo nói: "Lão phu đệ nhất thiên hạ thần thâu - Diệu 'Thủ Không Không!"

"Hả? Diệu Thủ Không Không?"

"Hản chính là thần thâu đệ nhất thiên hạ - Diệu Thủ Không Không?”

Mọi người thập phần khiếp sợ.

Lâm Bắc Phàm cũng có chút kinh ngạc, bởi vì hắn cũng biết người này.

Diệu Thủ Không Không, võ công ở trong Tiên Thiên rất bình thường, thế nhưng thuật trộm cắp cùng khinh công hết sức cao minh, thường xuyên ra vào các đại trọng địa hoàng cung trộm được thứ gì đó, chưa bao giờ thất thủ cho nên mới được khen là thần thâu đệ nhất thiên hạt

"Diệu Thủ Không Không, ngươi tới nơi này làm gì?"

Đại tướng quân chất vấn.

Diệu Thủ Không Không vui đùa nói: "Vốn định tới hoàng cung trộm ít đồ, kết quả nghe được hôn quân kia ngâm nga một bài thơ chó má không thông, cho nên nhịn không được lộ ra! Mọi người chớ trách!"

"Lại là đến trộm đồ?”

Mọi người càng căng thẳng hơn.

Nếu thật sự để hắn trộm đi một ít đồ từ hoàng cung, như vậy bọn họ mất hết thể diện.

Lâm Bắc Phàm khinh thường nói: "Ngươi nói thơ của trãm chó má không thông, trò cười!"

“Ngươi chỉ là tên trộm chuyên trộm đồ, biết thưởng thức không, biết cái gì gọi là thơ không?”

Diệu Thủ Không Không xấu hổ, tức giận nói: "Tiểu tử, ngươi đừng xem thường người ta! Tuy rằng lão phu là một tên trộm, nhưng cũng là một người văn hóa, tục xưng là nhã tặc! Nếu như đi thi khoa cử, chí ít cũng có thể thi đỗ tiến sĩ trở về, chỉ là khinh thường đi thi mà thôi!"

"Khinh thường? Hay là không thi đậu được?”

Lâm Bắc Phàm càng thêm khinh thường.

Diệu Thủ Không Không càng thêm tức giận: "Hay là hai chúng ta tỷ thí, cho ngươi biết ai mạnh ai yếu?"

Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Không đấu!" "Tại sao lại không thể chứ?" "Bởi vì so đấu với ngươi, quá mất giá!"

Lâm Bắc Phàm cực kỳ ghét bỏ nói: "Trãm đường đường là cửu ngũ chí tôn, là vua của một nước, giàu có bốn biển, so đấu với một tên trộm thì như thế nào? Thua, ngươi so với kẻ trộm còn không bằng! Hoà, ngươi chẳng khác gì kẻ trộm! Thắng, ngươi còn lợi hại hơn tên trộm! Dù nói thế nào cũng đều không phải lời hay!"

Mọi người cười ha hả.

Diệu Thủ Không Không tức giận bốc khói trên đầu: "Mẹ nó! Ngươi tên hôn quân này, nói chuyện quá làm người ta phát điên! Lão phu đã đi xuôi nam xông bắc nhiều năm như vậy, chưa từng gặp ai giỏi mồm mép như ngươi! Không được, hôm nay lão phu nhất định phải so tài với ngươi, để cho ngươi biết ta cũng là người văn hóa.

"Tục ngữ nói rất hay, càng thiếu cái gì, lại càng để ý cái đó!"

Lâm Bắc Phàm ha ha cười lạnh: "Ngươi để ý đến thân phận văn hóa của mình như vậy, càng nói rõ mình thiếu văn hóa, thiếu giáo dục! Lúc này ta lười so sánh với ngươi! Hôm nay là lễ hội Trung thu, trẫm tâm tình tốt, thưởng ngươi một miếng bánh Trung thu, cút đi!"

Nói xong, cầm lấy một miếng bánh Trung thu chính mình căn trên bàn ném qua, cảm giác tựa như bố thí Vậy.

Diệu Thủ Không Không thuận tay tiếp lấy, nổi giận: "Mẹ kiếp! Ngươi đang đuổi ăn mày đó à!"

Lâm Bắc Phàm cũng nổi giận: "Đừng có vũ nhục tên ăn mày!"

Diệu Thủ Không Không: "Ta moá nó..."

Giờ khắc này, Diệu Thủ Không Không thật sự giận điên lên!

Ném cái bánh trung thu trong tay ra, vèo một ti xuất hiện trước mặt Lâm Bắc Phàm, căm tức nói: " kể thế nào, hôm nay ngươi phải so một trận với lão phu, nếu không lão phu sẽ không đi nữa, nằm ỳ trong hoàng cung này của ngươi!"

Những người khác lập tức kinh hãi: "Mau bảo vệ bệ hạ"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui