Hôn Sai 55 Lần

Khi đó Tứ Nguyệt, đối với anh rất tốt, toàn tâm toàn ý.

Thế nhưng cô đối tốt với anh như vậy, làm sao lại không có kiên nhẫn, không có kiên nhẫn chờ chờ anh?

Rõ ràng Tứ Nguyệt đã từng, là em gái anh thương yêu che trở như vậy, thậm chí khi cô xuất hiện nguy hiểm, anh còn có thể trước tiên không chút do dự xông lên, thay cô cản được một dao, có thể là cô phạm phải sai, chia rẽ anh cùng Tôn Dĩnh, nhưng sao anh lại tức giận như vậy, sao lại tàn nhẫn đối đãi với cô như vậy?

Sao lúc ấy anh lại không biết dung túng cô, cưng chiều cô nhiều hơn.

Anh thực rất chán ghét việc giả thiết, bởi vì anh biết, phía sau giả thiết sẽ là hối hận, nhân sinh mỗi một đoạn đường, đều là mình đi qua, mặc kệ là đau đớn khổ sở, hối hận là mềm hành vi yếu đuối vô dụng nhất, thế nhưng Tô Niên Hoa lúc này, trong đầu lại nghĩ đến, nếu lúc trước chính mình, không có tàn nhẫn với Tứ Nguyệt như vậy, anh cùng cô sẽ như thế nào?

Có phải cô sẽ còn yêu anh tha thiết hay không?

Có phải mỗi lần anh về nhà muộn, sẽ mở đèn để đợi anh, sau đó đứng ở cửa, mặt mày mang ý cười hỏi anh có muốn ăn khuya hay không sao?

Có lẽ, bọn họ còn sinh một đứa bé đáng yêu, không cần nhiều giống Thủy Quả Đường, chỉ cần một đứa là được, mặc kệ là nam hay nữ, anh đều sẽ nâng trong lòng bàn tay.

Hoặc có lẽ, ở dưới ánh nắng một buổi chiều, anh và cô có thể cùng mang đứa bé của họ đi khu vui chơi, cũng có khi có thời gian nghỉ ngơi, ở trên ban côn, phơi nắng, uống Hồng Trà, yên tĩnh cùng nhau đọc sách, mà đứa bé sẽ uể oải vặn vẹo trong ngực anh ngủ say sưa.

Tô Niên Hoa không nhịn được chậm rãi nhắm mắt lại, anh cảm giác được lòng mình, giống như thiếu một thứ gì đó, có gió lành lạnh, vù vù thổi vào trong người.

Tô Niên Hoa nghĩ đi nghĩ lại, liền có chút lảo đảo cất bước, trở lại trên xe, sau đó lái xe, đến gần quán Bar, ngồi ở trước Quầy Bar, một chén tiếp lấy một chén rượu.

Uống đến cuối cùng, mắt Tô Niên Hoa biến thành hồng hồng.

Anh giả thiết tốt đẹp như vậy, không phải sao?

Nếu có giả thiết, nếu có giả thiết như lời nói, anh và cô nhất định sẽ rất hạnh phúc, đáng tiếc, đáng tiếc nhân sinh không phải bài thi, làm sai có thể cầm tẩy sửa đổi, nhân sinh là một quyển sách tất cả đã định kết cục.

Tô Niên Hoa lại cầm một ly rượu lớn, rót vào trong bụng, rót lấy rót lấy, đột nhiên anh bắt đầu ghen ghét chính mình.

Đã từng được Tứ Nguyệt dùng hết toàn lực không thể chùn bước yêu.

Quán Bar có chút ồn ào, có người ởtrên sân khấu, cầm Đàn ghi-ta hát Rock, Tô Niên Hoa lại cứ như không có điểm dừng, cứ rót rượu uống, khi anh không biết mình uống bao nhiêu chén, đột nhiên trong quán bar yên tĩnh lại, qua ước chừng một phút đồng hồ, cả quầy rượu đột nhiên vang lên một tiếng nhạc nhu hòa, lập tức có một giọng nữ, mang theo vài phần từ tính, hát lên một bài tình ca.

"SKlly khóc nói, cô không thể chịu đựng nữa, giống như một cái bóng lau mình, cô không muốn cưỡng đoạt sở hữu người khác, nhưng người yêu buộc cô phạm sai lầm."

Tô Niên Hoa thực sự không nghe hát, chỉ là lúc nghe câu này, cảm thấy vô cùng quen thuộc, thế nhưng anh lại không nghĩ ra được về bài hát kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui