Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Editor: Tâm Thường Lạc

Đến lúc Kiều Hân Hủy vội vàng vọt tới phòng của Cận Chiêu Đông, đã nhìn thấy Cận Tử Kỳ ngồi ở trên ghế sofa bên cạnh cửa sổ sát đất, đang thong thả ung dung mà uống từng hớp nước trong tách trà.

"Đến rồi?" Nghe được tiếng bước chân rối loạn, Cận Tử Kỳ cười khanh khách mà ngẩng đầu nhìn sang.

Tầm mắt của Cận Tử Kỳ di chuyển chậm rãi từ hai tay đang nắm chặt của Kiều Hân Hủy sang khuôn mặt trắng bệch của bà ta, ý cười trên mặt mình sâu hơn, "Tôi đang muốn gọi người đi kêu dì Hân, thì dì Hân đã bước tới."

"Mẹ!" Kiều Niệm Chiêu bị bảo vệ khống chế khi nhìn lên thấy Kiều Hân Hủy thì khóc ầm lên.

Kiều Hân Hủy trông thấy con gái bị bảo vệ lôi kéo đứng ở trong góc, trái tim lập tức nhảy lên, giận đến đầu tóc run rẩy, nhưng đối mặt với Cận Tử Kỳ đầy cường thế, chiếm ưu thế, bà ta không thể không hạ mình.

"Tử Kỳ, ở đây không có người khác, con có thể để cho an ninh buông Niệm Chiêu ra không?"

Cận Tử Kỳ vẫn ung dung mà nhấp chút nước ấm, nhìn Kiều Hân Hủy nhếch mày: "Cũng là bởi vì nơi này không có những người khác, tôi mới không dám dễ dàng buông con gái dì ra, ai biết, bây giờ con gái dì có phải đã phát rồ rồi hay không?"

Kiều Hân Hủy nắm chặt hai quả đấm, hít sâu một cái: "Tử Kỳ, Niệm Chiêu cũng là em gái của con mà!"

"Dì Hân." Kêu xong một tiếng này, lại không có câu sau, Kiều Hân Hủy cũng thầm sinh đề phòng.

Cận Tử Kỳ cũng không bận tâm, thưởng thức tách trà, ý cười bên khóe miệng lạnh dần: "Xin đừng đặt tôi với Niệm Chiêu chung một chỗ, Niệm Chiêu là con gái dì sinh ra, về phần mẹ của tôi, bây giờ còn đang ở thành phố S."

Vốn đang có thể duy trì mặt ngoài khách sáo, nhưng lần nữa cho các cô chung một chỗ, đừng trách miệng cô lại nói lời ác!       

Kiều Hân Hủy có phút chốc cứng đờ, nhưng rất nhanh lại khôi phục như cũ, ngắm nhìn bộ dáng con gái chịu hết tủi thân, nhẫn nại nói với Cận Tử Kỳ: "Bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, không phải thời điểm nội chiến!"

"Chuyện lớn như vậy? Thì ra là dì Hân cũng biết con gái của dì gây ra chuyện lớn như vậy."

Mặt Kiều Hân Hủy liền biến sắc, "Tử Kỳ, con lúc nào cũng vội vã không phải là chuyện tốt, dì biết con bởi vì chuyện của mẹ con mà đối với dì vẫn luôn oán hận cho tới bây giờ cũng chưa từng giảm bớt, nhưng Niệm Chiêu, con không thể khoan dung một chút sao?"

Nhưng Cận Tử Kỳ thật giống như không thấy, tiếp tục đứng dậy chuyển sang ngoài cửa sổ, qua hồi lâu, mới quay người lại.

Cô quan sát dáng vẻ Kiều Hân Hủy bất chấp khó khăn kiên trì đến cùng, bật cười, đối với lời nói này ngược lại rất là tán thành, nếu không phải là Kiều Niệm Chiêu, hôm nay cô nhất định không mang cái bộ dáng này!

"Dì Hân, lời này của dì ngược lại có đạo lý. Không có Niệm Chiêu, nói không chừng tôi đã cùng Hành Phong kết hôn, sinh được đứa con, bây giờ chắc cũng đang nháo nhào mà ly hôn đấy. Có cô ta, tôi mới có cuộc sống hạnh phúc hôm nay."

Nói xong, chính cô gật đầu mạnh một cái, nói tiếp: "Từ phương diện này mà suy tính, nên tạ ơn cô ta thật nhiều."

Đối mặt Cận Tử Kỳ rõ ràng khiêu khích, Kiều Hân Hủy đang cố gắng khắc chế nóng nảy, bà ta thở ra từng ngụm từng ngụm, tiến tới gần: "Rốt cuộc cô muốn làm thế nào, mới có thể buông tha cho mẹ con chúng tôi?"

"Dì Hân nói lời này có phần không công bằng, cái gì gọi là tôi không buông tha các người?" Cận Tử Kỳ đưa mắt nhìn Kiều Niệm Chiêu, "Bây giờ mang đến cho nhà họ Cận tai tiếng chính là con gái dì, nên tôi mới là người cầu xin các người buông tha cho nhà họ Cận, buông tha cho cha tôi."

"Cận Tử Kỳ, cô đổi trắng thay đen, nghe nhìn lẫn lộn! Đều là chính cô đang làm chuyện xấu!"

Đôi mắt của Kiều Niệm Chiêu liên tục xuất hiện vẻ phần nộ rất là hữu thần, trừng Cận Tử Kỳ gắt gao, đáng tiếc không thoát khỏi bảo vệ, bản thân Kiều Hân Hủy khó giữ nổi, chớ nói chi là giải cứu cô ta nữa!

Cận Tử Kỳ không nói thêm nữa, cô không muốn dùng võ mồm lãng phí tinh lực của mình, cũng không muốn tranh chấp vụn vặt với hai người trước mắt kia, cô làm như không thấy Kiều Hân Hủy ở trước mặt, cứ thế mà đi lướt qua, cầm điều khiển từ xa mở ti vi lên.

Kiều Niệm Chiêu đại khái là bị thái độ xem mình như không khí của cô chọc giận, quơ múa hai tay, "Thế nào, chột dạ? Thật ra thì cô không thừa nhận, trong lòng chúng ta cũng đã chấp nhận! Hao tổn tâm huyết, bất quá là vì muốn đuổi tôi cùng mẹ tôi ra khỏi nhà họ Cận, Cận Tử Kỳ, cô cho rằng âm mưu quỷ kế của cô sẽ được như ý sao?"

Cận Tử Kỳ nhếch khóe miệng lên, "Trí tưởng tượng của cô thật đúng là hay, không bằng suy nghĩ nhiều thêm xem một lát cha sẽ đối phó với cô thế nào đi, về phần có phải làm bộ hay không tôi không biết, nhưng tôi tin rằng, giấc mộng hào môn của cô đã vỡ nát!"

Sắc mặt Kiều Niệm Chiêu trắng bệch, câu nói đầu tiên của Cận Tử Kỳ đã đâm vào trong tử huyệt của cô ta, vừa nghĩ tới sau này mình đều phải mang cái danh con gái riêng, Kiều Niệm Chiêu ức chế không được mà muốn phát điên.

Bàn tay quơ múa vèo vèo trên không trung, mỗi một cái đều đánh vào người của bảo vệ, cuối cùng đạp tới một cước vào đáy quần của bảo vệ thật mạnh, bảo an đau đớn khó nhịn, hung hăng mà tát xuống một cái: "Con điên thối tha!"

"Niệm Chiêu!" Kiều Hân Hủy nhìn thấy Kiều Niệm Chiêu bị đánh đến đầu óc choáng váng, vội vàng nhào qua.

Kiều Niệm Chiêu bị tát xuất ra hai hàng máu mũi, nửa bên mặt đều đã xanh lên, vết sưng đỏ ngày hôm qua vẫn chưa biến mất, hôm nay lại bị đánh một cái nặng như vậy, không sưng lên mới là lạ!

Kiều Hân Hủy giúp cô ta lau máu mũi loạn xạ, gầm lên với bảo vệ: "Ai cho anh ra tay đánh người? Anh tên là gì, tôi nhất định phải tố cáo với khách sạn các người!"

Cận Tử Kỳ cũng bị làm cho có phần khônh nhịn nổi, vẫy lui bảo vệ bị thương, lạnh lùng quan sát hai mẹ con ngồi ôm nhau ở trên đất: "Ở trước mặt tôi giả bộ đáng thương cũng vô dụng, nên đứng lên đàng hoàng đi."

Kiều Hân Hủy ôm lấy Kiều Niệm Chiêu hai tay run lên, Kiều Niệm Chiêu cũng đã mất lý trí, lời nói không mạch lạc mà chỉ vào Cận Tử Kỳ: "Cận Tử Kỳ, tôi sẽ không như vậy mà quên đi, một cái tát này tôi nhất định phải trả lại cho cô!"

"Xem ra đến bây giờ cô vẫn chưa thấy rõ tình thế, Kiều Niệm Chiêu, cô được coi là thứ gì, ở trước những người giàu có nổi tiếng thực sự, mấy ngày nay cô biểu hiện bất quá là tôm tép nhãi nhép, nói trắng ra là, cô tự mình phá hủy đường đi rồi, về phần dì Hân, dì cần phải trông coi kỹ đứa con gái này của dì, tiếp tục như vậy nữa, chết thế nào cũng không biết!"

Cận Tử Kỳ nói xong liếc ngang Kiều Hân Hủy, trong lòng Kiều Hân Hủy căng thẳng: "Cô đây là đang uy hiếp sao?"

Kiều Hân Hủy cũng không nén được tức giận, thật sự thì kể từ lần đó vô tình gặp được Hàn Mẫn Tranh, về sau thì tố chất thần kinh của bà ta trở nên nhạy cảm, dự cảm những chuyện cũ mà mình tránh không kịp sẽ bởi vì Cận Tử Kỳ lờ mờ mà nổi trên mặt nước.

Thật vất vả yên bình một đoạn thời gian, bây giờ trên web lại phơi ra những tin tức thật thật giả giả.

Nếu quả như thật là do Cận Tử Kỳ chỉ điểm, như vậy, chuyện của bà ta, có phải Cận Chiêu Đông  cũng biết nữa hay không?

Kiều Hân Hủy không dám nghĩ tiếp, bàn tay nắm quần áo Kiều Niệm Chiêu hơi run rẩy, cắn răng, kéo Kiều Niệm Chiêu từ trên mặt đất đứng lên, cũng không nhìn đến đôi mắt lạnh lùng của Cận Tử Kỳ.

Lúc này, Cận Chiêu Đông đột nhiên xanh mặt xuất hiện ở cửa phòng.

Kiều Hân Hủy nhìn thấy Cận Chiêu Đông, giống như là thấy được cứu tinh, cũng bất chấp ông đang mặt lạnh, vội vàng nghênh đón, "Chiêu Đông, những tin mà anh thấy được trên web và trên ti vi không phải......"

Chẳng qua là lời của bà ta còn chưa nói hết, Cận Chiêu Đông đã thoát khỏi bàn tay bà ta, kéo sang bên cạnh, đẩy bà ta lật trên mặt đất.

Cái vung tay này ngầm mang theo không ít lửa giận của ông, Kiều Hân Hủy ngã nhào xuống thảm trên đất, không cẩn thận cái trán đập vào tủ TV, lập tức sưng đỏ lên, bà ta chỉ cảm thấy đôi mắt mờ đi, nằm trên mặt đất, cả buổi không thể động đậy.

Trong lòng cảm thấy điềm xấu tăng lên, Kiều Hân Hủy vội vàng bò dậy, vịn cánh tay của Cận Chiêu Đông, ngẩng đầu nhìn ông, còn chưa kịp nói chuyện, Cận Chiêu Đông lại tát một cái đẩy bà ta ra.

Kiều Hân Hủy đụng mạnh vào mép giường, cả người đều đã ngã xuống giường, tóc tai rối tung cả đầu.

Cận Chiêu Đông ngay cả liếc nhìn bà ta một cái cũng không, ánh mắt hung ác tàn nhẫn dừng thẳng ở trên người Kiều Niệm Chiêu.

Kiều Niệm Chiêu bị cha nhìn thế cả người run lên, theo bản năng nói cho cô ta biết nguy hiểm đến gần, nhìn thấy khuôn mặt Cận Chiêu Đông âm trầm, đang từ từ đi về phía mình đây, hai chân không khỏi mềm nhũn, ngồi sững trên đất.

Kiều Hân Hủy ý thức được Cận Chiêu Đông có thể muốn trút hết cơn tức lên trên người con gái, vội vàng tiến lên ôm Cận Chiêu Đông cầu xin tha thứ: "Chiêu Đông, anh tỉnh táo một chút, tỉnh táo một chút có được không?"

Cận Chiêu Đông bị quấn lấy không nhịn được, một cước đá văng Kiều Hân Hủy, "Chính là cô!" Ông giận không kềm được, chỉ vào Kiều Hân Hủy rống lên, hàm răng bị nghiến vang lên ken két, "Chính do cô bao che nó như vậy, mới có thể để cho nó lặp đi lặp lại nhiều lần phạm phải sai lầm ngu xuẩn như vậy! Tôi đã nói với cô cái gì? Tôi bảo cô dạy dỗ nó phép tắc thật tốt, tuy nhiên, cô đã dạy cho nó những gì? Học người ta tranh cường háo thắng, động một chút là lấy theo người ta ganh đua so sánh, bây giờ còn quậy đến chết người như vậy!"

"Trước khi đến Tam Á tôi đã dặn dò thế nào? Không được rước lấy phiền phức cho tôi, cố gắng giữ vững khiêm tốn, tuy nhiên các người nghe theo sao? Bởi vì các mẹ con các người, hôm nay tôi gặp phải nhục nhã mà trước nay chưa từng có; bởi vì mẹ con các người, tôi bị phóng viên vây quanh hỏi toàn những vấn đề gì đâu mà tôi không hề biết!"

Bàn tay của Kiều Hân Hủy đang nắm ống tay áo Cận Chiêu Đông  chậm rãi trượt xuống, trong hai mắt không tìm được một chút tiêu cự.

Cận Chiêu Đông phun ra một hớp khí đục, "Hân Hủy, chính cô mà nói, cô như vậy, tôi nên lấy về nhà sao? Con gái như vậy, tôi còn dám nhìn nhận trở lại sao?"

"Chiêu Đông" Kiều Hân Hủy kêu khóc, bà ta bò đến bên cạnh ông nắm lấy quần áo của ông, Cận Chiêu Đông đã sớm không nhịn được, né qua bên cạnh, Kiều Hân Hủy chụp hụt, nằm trên mặt đất đau khóc thành tiếng.

"Chiêu Đông, tôi biết anh rất tức giận, tuy nhiên anh hãy nghe tôi nói......" Kiều Hân Hủy không để ý mặt đầy nước mắt nước mũi, nhưng cũng không dám đến gần Cận Chiêu Đông thêm nữa, khóc nói: "Tôi cũng không biết tại sao lại xảy ra chuyện như vậy, lần này thật sự cho dù là chuyện của Niệm Chiêu, nó cũng là bị người nào đó có chút bụng dạ khó lường lợi dụng."

Nói xong Kiều Hân Hủy đứng dậy, bước nhanh đi tới trước bàn đọc sách, cầm máy vi tính xách tay lên đến bên cạnh Cận Chiêu Đông, đưa cho ông xem, cố nén nghẹn ngào nói: "Chiêu Đông, anh xem thử những tấn hình này, rất rõ ràng cho thấy có người cố ý nhúng tay vào. Không nói những tấm bị PS, chỉ một trong những tấm này, chụp được đầy đủ như vậy, hoàn toàn không để sót, hơn nữa đối với Niệm Chiêu hiểu rất rõ, biết chuyện của nó và Tô Hành Phong, cũng biết chuyện của nó và Tôn Hạo, rõ ràng trăm phương ngàn kế mà hãm hại Niệm Chiêu."

"Chiêu Đông, tôi biết những chuyện tai tiếng này sẽ làm anh mất hết mặt mũi, tuy nhiên, người khởi xướng thật sự không phải là Niệm Chiêu, nó có ngu đi nữa cũng sẽ không làm ra mấy loại chuyện gây tổn hại này, nó cũng là người bị hại mà!"

Cận Chiêu Đông nhìn chằm chằm máy vi tính xách tay hồi lâu, càng xem càng buồn bực, trong cơn tức giận đập luôn máy vi tính xách tay xuống đất!

"Nếu như nó không có nhược điểm gì, người ta muốn hại nó cũng hại không được! Làm thế nào bao nhiêu năm như vậy Tử Kỳ cũng không xảy ra chuyện như thế, đến trên người nó, thì ba ngày hai bữa phơi ra ngoài?"

Kiều Hân Hủy rốt cuộc biết nguyên nhân vì sao Cận Tử Kỳ có thể vẫn thản nhiên.

Bà ta bụm mặt khóc, sau đó đi tới trước mặt Cận Chiêu Đông, quỳ xuống trước mặt ông, ngẩng đầu lên, nhìn ông cầu khẩn, "Chiêu Đông, tôi biết là tôi không dạy con gái được tốt, tuy nhiên, bây giờ việc cấp bách, là tạm thời xử lý tốt những tin tức trên mạng có đúng hay không? Nếu như tiếp tục truyền ra, đối với Cận Thị đối với danh dự cá nhân anh cũng không tốt......"

Cận Tử Kỳ đột nhiên chen lời: "Những chuyện này, con cũng đã gọi luật sư đi làm, con nghĩ, chốc lát nữa, mấy bài đăng trên mạng sẽ bị loại bỏ hoặc là được che giấu, bây giờ, có phải ba nên xem một chút giá cổ phiếu của Cận Thị hay không?"

Kiều Hân Hủy thật vất vả thoáng yên tâm, nhưng mà sau khi nghe được nửa câu sau của Cận Tử Kỳ đã bị dọa cho sợ đến mặt mày không còn chút huyết sắc, so với vừa rồi Cận Chiêu Đông nói không muốn cưới mình còn sợ hãi hơn!

Chẳng qua là, không đợi Cận Tử Kỳ lần nữa lấy laptop, di động của Cận Chiêu Đông đã vang lên.

Cận Chiêu Đông điều chỉnh cơn giận, nhận máy, đối phương vừa mở miệng thì liên tục chất vấn: "Chủ tịch Cận, trong nhà của anh hai ngày nay là thế nào vậy? Liên tiếp phơi bày ra những chuyện xấu đầy tai tiếng, anh có biết đã tạo cho Cận Thị biết bao tổn thất nghiêm trọng chưa? Chẳng lẽ anh không nên cho những cổ đông chúng tôi một lời công bằng hợp lý sao?"

Cận Chiêu Đông mất một trận miệng lưỡi mới khuyên trụ được vị cổ đông đang giận đến thở hổn hển này, vừa cúp điện thoại, không tới năm giây di động lại vang lên, nghĩ đến trước đó đối phương cứ gọi liên tục, đến lúc người trước vừa dứt xong thì lập tức đã tới rồi!

"Chủ tịch Cận, tôi mặc kể anh có việc xấu gì trong nhà, nhưng xin anh cố kỵ đến lợi ích của các cổ đông Cận Thị chúng tôi! Chúng tôi ban đầu bỏ tiền gia nhập Cận Thị, không phải tới chơi trò chơi từ thiện, những đồng tiền này cũng là mồ hôi nước mắt chúng tôi bỏ ra mới kiếm được!"

"Tôi nghe nói Kiều Niệm Chiêu đó là con gái riêng của anh, nếu là con ruột, anh giáo dục cô ta thế nào đi, chẳng lẽ không biết việc mà con cháu của người quản lý công ty, là luôn luôn chú ý mỗi lời nói hành động sao? Coi như cô ta không vì mấy vạn con người trên dưới Cận Thị mà suy nghĩ, cũng nên vì người làm cha là anh mà suy nghĩ một chút chứ?"

Cận Chiêu Đông bị đối phương giáo huấn phải liên tiếp nói xin lỗi, "Để cho chủ tịch Từ lo lắng, thật sự thì chuyện này tôi cũng mới vừa biết được, về phần độ thật của chuyện này vẫn chưa lấy được xác nhận, cũng không loại bỏ là có người đang âm thầm thao túng hãm hại, anh yên tâm, tôi đã để cho luật sư xử lý chuyện này, nhất định sẽ cho mọi người một cái công đạo!"

"Hừ, tốt nhất là như vậy!" Đối phương hừ lớn một cái rồi cúp điện thoại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui