Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Editor: Tâm Thường Lạc

Cận Tử Kỳ bị bịt mắt mang theo lên phía trước, dọc theo đường đi va va chạm chạm không ít, nhưng may mà không bị té nhào.

Các cô cũng không bị đưa vứt đến kho hàng, mà là một căn nhà lầu cũ kỹ đã lâu không có người ở.

Hai tên bắt cóc đẩy cô và Phương Tình Vân cùng vào trong một căn phòng, sau đó tháo bịt mắt băng keo của các cô ra, đến cả sợi giây trên tay cũng cởi ra, khôi phục hành động tự do cho các cô.

Chỉ là, còn chưa chờ Cận Tử Kỳ phản ứng kịp, cửa phòng đã bị khóa trái.

Cô nhanh chóng nhìn chung quanh một vòng, cửa sổ căn phòng này bị đóng đinh cố định lại, chỉ lộ một chút ánh sáng yếu ớt.

Không biết có phải Phương Tình Vân bị kinh hãi quá nhiều, vừa tiến vào cứ giống như cái đuôi bám chặt theo sau lưng Cận Tử Kỳ, cô ngồi xuống cô ta cũng ngồi xuống, chỉ kém không có ngồi lên trên người cô.

Cận Tử Kỳ cũng lười để ý tới cô ta, vừa nghỉ ngơi vừa dưỡng sức.

Qua một hồi lâu, Cận Tử Kỳ rõ ràng cảm nhận được có người đang trừng mắt nhìn mình, cô mở mắt ra, lập tức nhìn thấy hai mắt Phương Tình Vân đờ đẫn lại nhìn mình chằm chằm, không biết đang suy nghĩ gì?

"Nhìn cái gì." Cận Tử Kỳ liếc nhìn Phương Tình Vân, nhăn lại hàng lông mày đen xinh đẹp, giọng điệu thoáng lộ ra không vui.

Phương Tình Vân nhìn khuôn mặt Cận Tử Kỳ tuy rằng nhợt nhạt nhưng không nhếch nhác, tim như bị cái gì đó níu chặt.

Cùng bị bắt cóc như nhau, quần áo của Cận Tử Kỳ lại không lộn xộn, còn khiến tên bắt cóc dùng lễ đối đãi với cô, nhưng còn mình thì sao?

Những tên bắt cóc kia đều xuống tay lên trên người cô ta, nắm tay đều rất cứng chắc, vốn không coi cô ta như con người!

Phương Tình Vân cắn chặt môi dưới, trong lòng oán hận không thôi --

Cận Tử Kỳ, tốt nhất mày là con tin bị giết, tốt nhất hãy chết ở chỗ này!

..............................

Cận Tử Kỳ đang cùng Phương Tình Vân mắt to trừng nhìn mắt nhỏ, đột nhiên lại nghe thấy tiếng mở cửa.

Trong lòng Cận Tử Kỳ lập tức sinh ra cảnh giác, nhìn về phía cánh cửa, đáng tiếc ánh sáng trong phòng không đủ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy có một bóng dáng cao lớn thất tha thất thểu mà đi tới chỗ của các cô.

Trái tim của Cận Tử Kỳ thót lên tới cổ họng, nhưng vẫn bình tĩnh mà mở lời với cái bóng người kia: "Chúng tôi vẫn chưa đói."

Ý ở ngoài lời, anh có thể đi ra ngoài, chớ quấy rầy chúng tôi.

Bóng người kia lại không rời đi, mà càng đi tới gần, thậm chí còn ợ một hơi rượu.

Cận Tử Kỳ thầm nghĩ không ổn, đây có thể là tên quỷ say rượu, sau khi uống say gặp sắc nảy lòng tham rồi!

Loại tin tức này báo chí trên TV mỗi ngày đều có đưa tin, cũng không hiếm gì, đặc biệt là tiền đề của các vụ bắt cóc!

Cận Tử Kỳ mở to hai mắt nhìn hướng người đang tới, từ từ lui về phía sau, cô cảm nhận được mối nguy hiểm.

Phương Tình Vân cũng ý thức được bất thường, run bần bật mà co lại tròn người lại.

"Hắc hắc..."

Gã đàn ông phát ra hai tiếng cười dâm đãng, đứng trước mặt Cận Tử Kỳ và Phương Tình Vân.

"Ông đây thật lâu rồi không có đụng đàn bà, dù sao lúc này tất cả mọi người đều cô đơn, nếu không cùng nhau vui vẻ đi hả?"

Cận Tử Kỳ nhíu chặt mày lại: "Ông anh này, anh làm như vậy không phải là phá hỏng kế hoạch của lão đại các anh sao?"

Vốn Cận Tử Kỳ chỉ muốn thử một chút, không ngờ gã đàn ông kia quả nhiên sửng sốt, tỉnh rượu hơn phân nửa.

Vốn vươn móng vuốt tới chỗ Cận Tử Kỳ cũng rụt rụt lại, ánh mắt nhìn Cận Tử Kỳ ngập ngừng.

"Người đàn bà này là phía trên chỉ mặt gọi tên muốn bắt... Không thể động... Vậy người khác thì sao?"

Gã xoay đầu sang Phương Tình Vân, sau đó nhếch nhếch miệng, lộ ra một hàm răng vàng, ý đồ rõ ràng.

Người này là giữa đường tạm thời nảy lòng tham mà bắt đi, nếm một chút hương vị hẳn là không có gì to tát chứ?

Phương Tình Vân nhìn ra gã đàn ông hèn mọn bỉ ổi này đánh chủ ý lên trên người mình, sợ tới mức vội thối lui đến góc tường, sau khi không thể lui được nữa, mới run rẩy cất giọng cảnh cáo gã đàn ông: "Anh đừng đụng vào tôi, trừ phi anh không muốn ba tỷ nữa!"

Gã đàn ông lại cười hắc hắc hai tiếng, "Đó là chuyện sau này, ngay hiện tại tao chỉ muốn mày."

Phương Tình Vân mở to hai mắt, thân thể run đến không ra hình dáng.

"Hắc hắc, tao chưa bao giờ thử qua mùi vị danh viện trong xã hội thượng lưu của chúng mày, hôm nay, tao sẽ so sánh thử xem, rốt cuộc là danh viện chúng mày làm bộ nghiêm chỉnh ở trên giường có phóng đãng như mấy con nhỏ trong câu lạc bộ đêm hay không!"

Nói xong, gã đàn ông liền bổ nhào đến phía Phương Tình Vân.

"A...."

Một trận mùi thối của rượu bay thẳng vào miệng mũi, Phương Tình Vân gần như muốn buồn nôn.

Đôi tay của gã đàn ông làm càn ở trên người của cô ta hoành hành ngang ngược, Phương Tình Vân thất thanh hô to: "Cứu mạng với cứu mạng với!"

Cận Tử Kỳ ngồi ở một bên, bên trán nhỏ mồ hôi lạnh, đối với Phương Tình Vân bị gã đàn ông đó đè dưới thân thì lực bất tòng tâm, muốn giúp mà chẳng giúp được.

Vừa rồi ánh mắt đầy oán hận của Phương Tình Vân giống như muốn giết cô, cô không hề xem nhẹ.

Cô không thể nào vì cứu một người không quan trọng, không liên quan mà hy sinh an nguy của mình và đứa bé.

Bên đó, Phương Tình Vân đột nhiên nhặt lên một cọc gỗ ở trên mặt đất, hung hăng đánh vào gáy của gã đàn ông đố.

"A!" Gã đàn ông quát to rống lên, ôm lấy đầu từ trên người Phương Tình Vân nhảy lên.

"Con điếm thúi! Dám đánh lén ông!"

Gã đàn ông lộ bộ mặt hung ác, không còn thương hoa tiếc ngọc, vung tay áo muốn dạy dỗ Phương Tình Vân.

Phương Tình Vân che chở bụng, phía sau lưng bị đạp mấy cước thật mạnh, đau đến khóe mắt cô ta chảy ra nước mắt.

Cô ta nhìn về phía Cận Tử Kỳ mà cầu khẩn: "Cứu cứu tôi, cứu cứu tôi..."

Cận Tử Kỳ quay mắt đi, nhưng bên tai vẫn là tiếng cầu cứu của Phương Tình Vân, tay của cô sờ soạng trên mặt đất, thì lần ra được một chiếc đèn để bàn đã vứt bỏ, thừa dịp gã đàn ông không để ý, Cận Tử Kỳ cầm lấy rồi đập vào cửa phòng.

Quả nhiên, phía ngoài căn phòng lập tức vang lên tiếng bước chân, sau đó, cửa của căn phòng bị đẩy ra.

Một tên bắt cóc đi tới, thấy bên trong tên đồng bọn của mình đang đánh đập một người phụ nữ trong đó, có chút mất hứng quát bảo ngưng lại: "Mày đang làm gì ở đây! Còn không cút ra ngoài cho tao!"

Gã đàn ông kia vốn định gian dâm Phương Tình Vân hiển nhiên sợ tên đàn ông đang nói, rụt cổ một cái, sờ lên cổ rồi rón rén chạy ra ngoài, sau đó tên đàn ông kia liếc nhìn Cận Tử Kỳ đầy ẩn ý sâu xa rồi cũng đi ra ngoài.

Cửa phòng rất nhanh bị khóa lại, bên ngoài truyền đến mấy tiếng trầm đục, tiếp theo chính là tiếng xin tha của tên ma men kia.

Cận Tử Kỳ liếc nhìn Phương Tình Vân suy yếu té ngã xuống đất, lén lút đi tới gần cạnh cửa.

"Rốt cuộc mày có đầu óc hay không! Muốn tìm đàn bà, chờ chúng ta lấy tiền chuộc muốn bao nhiêu có bấy nhiêu! Nhưng hết lần này tới lần khác mày cứ đi đụng chạm cái bà bầu kia, lỡ như giết chết cô ta, tiền chuộc mày cho tao hả?"

Có vẻ như tên đàn ông đi vào sau lúc nảy đá chân xuống vật gì đó bên cạnh, vô cùng tức giận mà trách mắng cái tên ma men kia.

Cách cánh cửa Cận Tử Kỳ nghe được tên kia nói chỉ cần nộp tiền chuộc thì để lại người thì thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Chỉ là lòng cô chưa kịp thả lỏng hoàn toàn, thì lại nghe nói tiếp.

Gã ma men kia không cam lòng mà kêu la: "Lão Tam, lời nói láo của anh chỉ có ích khi lừa đảo người khác, nhưng ở chỗ của em thì không thể sử dụng được, em biết là không cần quan tâm có lấy được tiền chuộc hay không, sớm muộn gì cũng phải giết con tin!"

"Ai nói cho mày biết những lời này? Tao thấy là mày uống say nên cả ngày chỉ nói xằng nói bậy!"

"Em không có say, em đã tỉnh táo rồi! Ngày nọ ở ngoài cửa chính tai em nghe lão đại nói, thật ra hôm nay mấy người chúng ta vốn dĩ chẳng cần phải bắt cóc Tống phu nhân kia, mà chỉ cần ngụy tạo một vụ bắt cóc, không phải con đàn bà ngu xuẩn kia muốn bắt cóc Tống phu nhân sao? Lão đại là muốn đục nước béo cò, nhân cơ hội giết..."

"Bốp!" Tiếng một cái tát, gã ma men bỗng dưng dừng lại, bên ngoài đột nhiên khôi phục yên tĩnh.

Sau đó là tiếng bước chân người toan bỏ đi.

Trong phòng Cận Tử Kỳ như bị sét đánh, đứng chết trân tại chỗ.

Sớm muộn gì cũng phải giết con tin?

Vậy là có ý gì?

Chẳng lẽ những kẻ này cho dù lấy được tiền chuộc, cũng không có ý định thả cô rời đi sao?

Bàn tay vịn lấy cánh cửa của Cận Tử Kỳ bắt đầu run rẩy, cả người đứng không vững, thuận theo cửa trượt xuống ngồi trên mặt đất.

Thì ra những người này, vẫn luôn dự tính muốn giết cô, nhưng sau đó, đột nhiên nổi lên tham niệm, muốn trước tiên vớt vát một số, sau đó lại giết cô cùng Phương Tình Vân.

Điều này đối với kế hoạch của bọn chúng cũng không hề có bao nhiêu ảnh hưởng, hơn nữa còn kiếm được một số rất lớn!

Nhìn ra được, đám người này làm ra loại chuyện thủ đoạn độc ác này, cũng không hề mới lạ, có lẽ là quen tay rồi.

Cận Tử Kỳ che miệng của mình, áp chế lại sự hoảng sợ cuồn cuộn trên ngực mình.

........................................

Ánh mặt trời len qua mảnh gỗ trên cửa sổ càng lúc càng chói chang, Cận Tử Kỳ tỉnh lại, nhìn cánh cửa sổ nhíu mày.

Với tình huống hiện tại, chỉ cần không giao tiền chuộc, cô tạm thời vẫn an toàn.

Nhưng, thời hạn an toàn này có thể kéo dài được bao nhiêu lâu?

Hai tay Cận Tử Kỳ ôm lấy mình, không biết Kỳ Diễn có đoán được lòng dạ của bọn bắt cóc tống tiền này hay không?

Kỳ Diễn, Kỳ Diễn...

Cận Tử Kỳ nhắm mắt lại, bởi vì tròng mắt khô khốc nên chớp một cái cũng có chút cảm giác nhoi nhói.

Thời điểm trời nhá nhem tối, cửa phòng lại bị mở ra.

Cận Tử Kỳ ngẩng đầu, nhìn thấy một tên đàn ông dùng súng xỏ qua ngón tay mình đi tới, đang nhìn cô cười tủm tỉm.

Nếu như đoán không lầm, tên đàn ông này chính là lão đại của đám bắt cóc.

Tên đàn ông không đếm xỉa đến ánh mắt đề phòng của Cận Tử Kỳ, kéo cái ghế ngồi xuống đối diện cô.

"Vừa rồi tôi cùng Tần tổng kia nói chuyện điện thoại, kết quả anh ta lại hỏi tôi, Tống phu nhân thế nào?"

Sắc mặt của Cận Tử Kỳ lạnh lẽo: "Ông muốn hỏi cái gì, hỏi thẳng đi."

Tên đàn ông cười ha ha: "Tống phu nhân quả nhiên sảng khoái!"

Gã ta nói xong nghiêng mắt nhìn Phương Tình Vân bởi vì khiếp đảm mà núp ở trong góc khuất, sau đó khôi phục lại dáng vẻ tươi cười, nhìn Cận Tử Kỳ: "Thật ra tôi rất hiếu kỳ, Tống phu nhân và vị Tần tổng kia là quan hệ như thế nào."

Cận Tử Kỳ nhìn tên lão đại nhiều chuyện này từ trên xuống dưới: "Dường như chuyện này và chuyện bắt cóc không có liên quan gì."

"Đúng là không có liên quan gì nhiều, coi như là phu nhân thoả mãn lòng hiếu kỳ của tôi đi!"

"Không có vấn đề gì, " Cận Tử Kỳ lạnh lùng đáp: "Anh ta và chồng của tôi là bạn học thời đại học, chỉ thế thôi."

"Thì ra là thế..." Lão đại hiển nhiên không tin lắm lời nói của Cận Tử Kỳ.

Vào lúc này, Phương Tình Vân lại đột nhiên hô to một tiếng: "Cô ra gạt người! Cô ta là tình nhân cũ của Tần Viễn, Tần Viễn vẫn luôn yêu cô ta, vì cô ta mà ly hôn với tôi..."

"Phương Tình Vân!" Cận Tử Kỳ nghiêm nghị quát mắng Phương Tình Vân, nhưng rõ ràng đã không kịp.

Lão đại cười như không cười nhìn Cận Tử Kỳ, "Hóa ra là như vậy, không ngờ nha Tống phu nhân."

Cận Tử Kỳ cố gắng khiến giọng nói của mình tỉnh táo lại: "Dù cho trước kia chúng tôi là người yêu thì có thể nói rõ cái gì chứ? Ông cần anh ta đưa tiền chuộc để chuộc vợ, chồng của tôi cũng sẽ đưa tiền chuộc cho ông, ông cần gì phải quan tâm cuộc sống riêng tư của chúng tôi."

"Ha ha..." Lão đại cười híp mắt, chuyển súng trong tay qua lại chơi đùa.

"Dạo gần đây tôi vừa mới xem một bộ phim truyền hình, trong đó có một tình tiết, tôi cảm thấy rất thích hợp áp dụng cho tình huống hiện tại của chúng ta, nếu không, chúng ta thử xem?"

Con ngươi mắt của Cận Tử Kỳ căng thẳng, thân thể đã bị một tên bắt cóc kéo lên từ trên mặt đất.

"Vợ, tình nhân cũ, hai chọn một..."

Tên lão đại nói xong thì đưa tay làm hình dạng cây súng, quay sang phía Cận Tử Kỳ làm động tác nổ súng, "Pằng!"

"Đồ điên!" Cận Tử Kỳ cánh cắn môi, phun ra hai chữ.

.......................................

Tay chân bị trói lại thật chặt, bàn tay bị trói ra sau lưng, dây thừng siết lấy làn da đến phát đau, miệng bị băng keo dán kín mít, Cận Tử Kỳ mới cúi đầu, thì ập tới một trận choáng váng đầu hoa mắt.

Bên cạnh, Phương Tình Vân lại bởi vì sợ mà cúi đầu khóc nức nở, "Hu hu..."

Tên lão đại kia, Cận Tử Kỳ chỉ có thể dùng từ "phát rồ mất trí" để hình dung, gã thế nhưng... lại...

Cột cô và Phương Tình Vân vào  bên ngoài viền của hàng rào bảo vệ ban công trên lầu ba toà nhà, phía sau các cô chia ra mỗi tên bắt cóc đứng canh.

Mà trong tay tên bắt cóc, cũng đã cầm sẵn một con dao.

Tên lão đại kia an vị trên ghế ở lầu một, bốn phía đều là thủ hạ của gã, gã ta đang chờ Tần Viễn đến đưa tiền chuộc.

Không bao lâu, bên ngoài đã vang lên tiếng xe ô tô, sau đó cửa chính của tòa nhà lầu cũ kỹ hỏng hóc bị đẩy từ ngoài vô.

"Tần tổng, chờ anh đã lâu rồi!" Lão đại vui tươi hớn hở mà đứng dậy.

Bọn bắt cóc tống tiền trên đầu cũng đã mang che lại, giấu đi mặt mũi của mình.

Cận Tử Kỳ nhìn lại ngược chiều ánh sáng thì thấy một bóng dáng cao to đứng vững vàng ở lối vào, ánh sáng bao phủ ở quanh người anh, không thấy rõ biểu cảm trên mặt anh, nhưng trong tay của anh lại ôm một vali xách tay (loại có khóa an toàn).

Bọn bắt cóc tống tiền nói, muốn Tần Viễn trong hai chọn một.

Nếu chỉ riêng là Phương Tình Vân và Cận Tử Kỳ, như vậy, trước mắt với sự cố chấp của Tần Viễn đối với mình, có lẽ cô còn có một nửa cơ hội, nhưng bây giờ trong bụng của Phương Tình Vân còn có cốt nhục của Tần Viễn...

Không có người đàn ông nào sẽ không coi trọng cốt nhục của mình, sẽ tận mắt nhìn con của mình chết oan chết uổng.

Cận Tử Kỳ cam chịu số phận mà nhắm mắt lại.

Phương Tình Vân nhìn thấy Tần Viễn đến rồi liền hu hu mà kêu to, lúc này đầu tóc cô ta bù xù, mặt mũi đầy bầm tím, ánh mắt đỏ ngầu, bị tên bắt cóc sau lưng dùng sức kéo cổ, treo ở giữa không trung thật cao.

"Tần tổng, xét thấy trước đó anh hỏi tôi về chuyện của Tống phu nhân, tôi cố ý đi hỏi thăm một chút, mới biết được Tống phu nhân hóa ra là người yêu cũ của anh, vì vậy, cố ý dẫn ra đây cho các người gặp mặt."

Tần Viễn ngẩng đầu, thản nhiên liếc nhìn Phương Tình Vân bên ngoài viền hàng rào bảo vệ, sau đó thu hồi tầm mắt.

Anh đi đến trước một cái bàn, đặt chiếc vali ở phía trên, "Thả người đi."

Lão đại nghiêng mắt nhìn Cận Tử Kỳ trên lầu ba, từ kia Tần Viễn bắt đầu vào phòng, cũng chưa có liếc nhìn cô.

Chẳng lẽ thật sự là mình nghĩ sai rồi?

Lão đại nhàm chán mà bĩu môi, "Tần tổng thật đúng là yêu thương vợ của mình!"

Tần Viễn nhếch môi, nhìn lão đại, mở vali ra rồi xoay chiếc vali lại, một đống Dollar xếp chồng nhau đối diện lên ánh mắt của lão đại: "Kiểm tra trước một chút đi."

Lão đại sờ lên những xấp Dollar đó, đột nhiên ngẩng đầu cười với Tần Viễn: "Tần tổng, hôm nay chúng ta chơi một trò chơi đi."

"Trò chơi gì?" Tần Viễn nhấc mí mắt lên, không hứng thú lắm.

"Tôi là người đặc biệt thích làm đề tài lựa chọn, cho nên trước khi Tần tổng đến cố ý thiết kế một đề tài cho Tần tổng, Tần tổng, để cho tôi nhìn xem thử tối nay lựa chọn của anh là người nào?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui