Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Editor: Tâm Thường Lạc

“Là cô! Là cô làm, là cô làm có đúng hay không?"

Đồng tử của Phương Tình Vân chợt co rụt lại, chỉ vào Jane lớn tiếng lên án: "Tôi chỉ nói kế hoạch của tôi cho cô, trừ cô ra không có ai biết, không có ai biết, nhất định là cô đã động tay động chân!"

Tất nhiên Cận Tử Kỳ biết rõ kế hoạch mà Phương Tình Vân chỉ là cái gì, chẳng qua lại dính dáng tới Jane, trong lòng Cận Tử Kỳ bỗng trầm xuống, cô quay đầu nhìn về phía Jane, ánh mắt tràn đầy dò xét và nghi ngờ.

Nhưng, Jane vẫn mang một bộ dạng ung dung bình tĩnh, nghiêng mắt liếc nhìn Phương Tình Vân ở bên cạnh đang nổi điên,  đáy mắt mang vẻ ngạc nhiên, bước chân toan bước đi cũng dừng lại, quay đầu: "Tần phu nhân, sao cô cũng ở nơi đây?"

"Cô không cần giả mù sa mưa với tôi, chính là do cô giựt giây, tôi mới bắt cóc Cận Tử Kỳ!"

Jane cau chặt lông mày, vẻ mặt bị thương: "Tần phu nhân, cô đang nói chuyện gì vậy? Tôi có lòng tốt quan tâm cô, cô lại đem cái tội danh này đội lên trên đầu tôi, phải chăng lòng người thật đáng sợ?"

Phương Tình Vân cắn chặt răng, mắt đỏ hoe: "Ngày đó nếu không phải lúc ở bên ngoài nhà tang cô gọi tôi lại, nói với tôi những việc kia, tôi cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy, con của tôi... Con của tôi cũng sẽ không vì vậy mà mất đi!"

Nói càng về sau, Phương Tình Vân lại khống chế không nổi mà bật khóc tức tưởi, một tay ôm lấy chiếc bụng bằng phẳng của mình.

"Đứa bé không còn sao?" Jane gỡ kính mát xuống, ngước nhìn bụng của Phương Tình Vân, mặt mày đầy vẻ hoảng hốt kinh ngạc: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Còn nữa, sao lại có cảnh sát ở chỗ này?"

Phương Tình Vân nhìn dáng vẻ Jane như vô tội, hận không thể tiến lên xé rách mặt nạ dối trá của cô ta.

"Cô còn muốn giả bộ với tôi sao? Muộn rồi, cô nói Cận Tử Kỳ cướp người đàn ông của cô, cô ta lại làm hại tôi và Tần Viễn vợ chồng chia lìa, người phụ nữ như vậy tại sao còn xứng đạt được hạnh phúc chứ? Cô nói, nếu như trên thế giới này không có con người Cận Tử Kỳ này hẳn là tốt đẹp, như vậy, hai chúng ta cũng đã có thể nhận được hạnh phúc vốn nên thuộc về chúng ta."

Ánh mắt Jane đột nhiên hơi lạnh, thấp giọng nói: "Tần phu nhân, dù cho những lời này là tôi nói, vậy thì có thể chứng minh cho điều gì? Chẳng lẽ cô thất tình rồi vẫn không thể oán trách một chút sao? Nếu như cô cảm thấy lời nói đó của tôi chính là đã sai khiến cô bắt cóc Cận tiểu thư, không khỏi là lời nói vô căn cứ, cô không cảm thấy buồn cười sao?"

Nếu như là Phương Tình Vân của lúc trước, có lẽ khi cô ta nói ra những lời chỉ trích và tố cáo Jane như vậy, nói như thế nào cảnh sát cũng sẽ mời Jane đi đến cục cảnh sát uống trà, nhưng vấn đề là lời này là của Phương Tình Vân hôm nay nói ra!

Phương Tình Vân kể từ sau khi sảy thai cộng thêm bị Tần Viễn đả kích một trận, mấy ngày nay tinh thần uể oải, thỉnh thoảng ngồi bệt dưới đất lầm bầm lầu bầu, nói chuyện cũng lộn xộn, lúc nửa đêm thì gào khóc, ban ngày lại cười toe toét, tất cả đều mang tình trạng của bệnh nhân tâm thần, những cảnh sát hình sự này canh chừng cô ta, cũng biết cô ta cách bệnh điên không xa.

Cho nên, nghe tới Phương Tình Vân chỉ vào một cô nàng hiện đại ven đường nói đối phương là chủ sự đứng phía sau, hai người cảnh sát hình sự cũng chỉ là đưa mắt nhìn nhau, ngay sau đó cũng mang lời này vứt ra sau đầu.

"Các người không tin tôi?"

Phương Tình Vân nhìn thấy dáng vẻ của cảnh sát hình sự xem thường, sắc mặt lập tức thay đổi trắng bệch.

Cuối cùng thành công phái bọn bắt cóc kia bắt cóc Cận Tử Kỳ thật sự không phải là cô ta, nhưng tình thế trước mắt, mấy tên bắt cóc may mắn còn sống sót lại nhất trí đưa lời khai rằng là một người phụ nữ tên Phương Tình Vân ngầm liên hệ bàn bạc cùng bọn họ, để cho bọn họ giết Cận Tử Kỳ, chỉ là giữa đường bọn chúng thay đổi mục đích, quyết định trước tiên vớt vát một khoản rồi diệt khẩu.

Khẩu cung như vậy đối với Phương Tình Vân mà nói, giống như một trận tai bay vạ gió!

Bắt cóc và giết người, lại là hai khái niệm khác nhau, phán quyết hình phạt cũng không thể coi như nhau được.

Thời điểm biết được tất cả bọn bắt cóc đều nói cô ta là chủ mưu hung ác sau màn, vợ chồng nhà họ Phương cũng là hai chân mềm nhũn, lần lượt ngồi sững trên đất, ánh mắt trống rỗng mà nhìn con gái bị cảnh sát mang đi.

Phương Tình Vân vẫn đang ngoan cố giãy dụa, gào thét chói tai: "Thật sự không phải là tôi, không phải tôi xui khiến bọn họ làm! Tôi bị người ta hãm hại, các anh không thể vu oan tôi thế này, các người cũng phải là đi bắt cô ta, thả tôi ra, thả tôi ra."

Nhưng cảnh sát hình sự khống chế cô ta thật chặt, ""Có phải là vu oan chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng!"

Bởi vì Phương Tình Vân náo loạn như vậy, trái phải hai bên hành lang cửa phòng bệnh lần lượt mở ra, không ít bệnh nhân cùng với người nhà hoặc bác sĩ y tá đều đã nhìn ra, mà vợ chồng nhà họ Phương cũng vội vàng chạy tới.

"Tình Vân, Tình Vân, xảy ra chuyện gì, chuyện này rốt cuộc là thế nào!"

Bà Phương nhìn Phương Tình Vân bị cảnh sát hình sự chế ngự lại còn điên loạn, viền mắt ươn ướt, muốn tiến lên lại bị giáo sư Phương ngăn lại: "Bà qua đó làm gì? Không thấy hiện giờ nó thế này sao?"

Cận Tử Kỳ nhìn thấy vợ chồng nhà họ Phương, trong vài ngày, dường như đã già thêm mười mấy tuổi, thân mình nho nhã của giáo sư Phương cũng đã còng xuống rồi, trên mặt còn lưu lại một chút vết máu do móng tay cào lên.

"Nhưng nó là con gái ruột của tôi đó! Bộ dạng nó như bây giờ, tôi thấy mà đau lòng!"

Bà Phương dùng nắm tay đấm lên lồng ngực của mình, phát hiện chung quanh những người kia chỉ chỉ trỏ trỏ, lặng lẽ rơi nước mắt.

Mà Jane thì lo lắng mà ngước nhìn Phương Tình Vân: "Tần phu nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô làm sao vậy?"

Mặt Phương Tình Vân trắng bệch, môi ậm ừ, hai mắt hỗn độn, nhìn thấy bà Phương lập tức liền chỉ vào bà Phương rống to: "Có phải là mày, có phải là mày tìm người hại tao, nhất định là mày, nhất định là mày!"

Bà Phương nhìn con gái điên điên khùng khùng như vậy, khóc đến suýt chút nữa bất tỉnh: "Rốt cuộc tôi đã tạo ra cái nghiệt gì? Tại sao ông trời phải trừng phạt con gái tôi như vậy chứ? Nó còn trẻ như thế mà..."

Jane đi qua, vỗ vỗ lưng bà Phương an ủi: "Bác gái, Tần phu nhân sẽ không có chuyện gì, bác không nên suy nghĩ nhiều."

"Cô là ai?" Giáo sư Phương cảm thấy Jane lạ mặt, dường như con gái mình cũng không có người bạn nào như vậy.

"Chào ngài, tôi là Jane, với Tần phu nhân cũng có thể được coi là có vài lần duyên phận, vẫn cảm thấy Tần phu nhân là đáng giá kết giao đại gia khuê tú, nhưng bởi vì công việc bận rộn, cho nên vẫn chưa lui tới, không nghĩ tới hôm nay..."

Jane nói xong lộ ra vẻ mặt đau khổ, liếc nhìn Phương Tình Vân: "Tần phu nhân nói ra những lời kia, cũng là do bị kích động quá mạnh, bác gái, bác đừng để trong lòng, Tần phu nhân không cố tình."

Bên kia, Phương Tình Vân vừa nhìn thấy Jane đi dụ dỗ cha mẹ mình, lập tức phát điên, kêu gào thật to, muốn thoát khỏi sự khống chế của cảnh sát, phóng tới chỗ của Jane: "Là nó hãm hại tôi, nhất định chính là nó hãm hại tôi!"

Vợ chồng nhà họ Phương vừa nghe lời này, sắc mặt ngay lập tức thay đổi, "Tình Vân, con biết mình đang nói cái gì không?"

"Không có chuyện gì, bác trai!" Jane vội vàng nói, tuy rằng sắc mặt không tốt lắm: "Bác đừng quở trách Tần phu nhân, hiện giờ cô ấy thế này, cháu nhìn mà đau lòng, cháu tin, nếu như cô ấy tỉnh táo nhất định sẽ không nói những lời này."

Bà Phương nhìn bộ dạng Phương Tình Vân điên cuồng, đáy mắt hoang mang chán chường, quay đầu lại, ngước nhìn Jane khéo hiểu lòng người, than một tiếng, kéo tay của cô ta lại, dịu dàng nói: "Tình Vân như thế này, cô hãy lượng thứ một chút."

"Cháu sẽ không để ở trong lòng, bác gái, bác nhìn thoáng một chút mới phải, Tần phu nhân sẽ khá hơn."

Giáo sư Phương ôm vợ, vỗ vỗ bả vai vợ: "Tiểu thư Jane nói rất đúng, nghĩ thông suốt một chút đi, Tình Vân hiện tại thế này, chúng ta còn có biện pháp nào được đây, chi bằng trước mắt để cho cảnh sát đưa nó về cho tỉnh táo lại."

Phương Tình Vân nghe được cha mình không quan tâm đến mình, mặt mày đầy hoảng hốt, sự sợ hãi và thất vọng cứ lần lượt hiện lên, thế nhưng ánh mắt nhìn về phía Jane càng thêm oán hận thâm độc, làn môi cũng bị cắn nát đến chảy máu.

"Sao mày có thể không biết xấu hổ như vậy! Ngay cả ba mẹ tao cũng muốn lừa bịp, mày sẽ bị báo ứng!"

Phương Tình Vân chỉ cảm thấy trước mắt có một bóng người thoảng qua, sau đó gò má bên trái bị trúng một cái tát thật mạnh.

"Bốp -- "

"Tại sao tôi lại dạy dỗ ra một đứa con gái như vậy? Bản thân làm chuyện sai, lại không có dũng khí thừa nhận? Phương Tình Vân, con khiến cho ba thật thất vọng rồi, liệt tổ liệt tông nhà họ Phương dưới mặt đất có biết cũng vì con mà lấy làm hổ thẹn!"

Phương Tình Vân ôm lấy gò má sưng đỏ, không dám tin mà nhìn giáo sư Phương: "Ba, ba tin tưởng lời của nó?"

Giáo sư Phương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà xoay người, nói với cảnh sát: "Dẫn nó đi đi, đỡ phải mất mặt xấu hổ!"

"Ba, ba làm sao có thể đối xử với con như vậy chứ? Ba thà tin tưởng người ngoài cũng không chịu tin con sao, ba---"

Phương Tình Vân bị hai vị cảnh sát hình sự vừa lôi vừa kéo mang đi, tiếng gào thét đau xé lòng cứ quanh quẩn trong hành lang rất lâu vẫn chưa tản đi.

"Bà xã, tôi cũng không muốn làm như vậy, nhưng Tình Vân nó...nó..." Trong mắt giáo sư Phương đâu đâu cũng thấy bi thương, ôm lấy vợ đang che miệng khóc nức nở, "Nó đã thay đổi đến chúng ta cũng không nhận ra rồi."

"Tôi biết!" Bà Phương gật đầu một cái, nhưng nước mắt vẫn tràn ra không dứt: "Bây giờ nó trở nên điên loạn như vậy, tôi cũng có trách nhiệm, tôi không phải người mẹ tốt, hu hu..."

"Bác trai bác gái..." Jane đứng ở một bên, nhìn hai vợ chồng đau lòng, không biết nên mở miệng như thế nào.

Giáo sư Phương dìu vợ, áy náy gật đầu với Jane: "Hôm nay ngại quá, tiểu thư Jane, khiến cho cô vô duyên vô cớ bị trách mắng như vậy."

Jane lo lắng nhìn nhìn bà Phương: "Ngài vẫn là mau dẫn bác gái đi về nghỉ ngơi đi!"

"Bác trai, tuyệt đối đừng nói như vậy!"

Giáo sư Phương thở dài, nói tạm biệt với Jane, liền mang vợ trở về phòng bệnh bệnh đi thu xếp đồ đạc.

Đến khi vợ chồng nhà họ Phương đi xa, Jane mới thu hồi tầm mắt, xoay người, liền thấy Cận Tử Kỳ đang nhìn mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui