" Phốc..."Trong tiếng lợi khí xé rách thân thể, Chu Thương cảm thấy nửa người đột nhiên tê dại, cúi đầu xuống chỉ thấy một mũi lang nha tiễn to chừng ngón tay cái đã bắn xuyên qua bả vai của y. Sức mạnh cường đại từ trên mũi tên truyền đến, khiến cả cơ thể cường tráng của y bắn ra, ngã lăn ra bè gỗ." Tướng quân!"" Tướng quân!"" Mau cứu tướng quân." Nguồn tại http://TruyệnFULL.vnĐám thủy tặc kinh ngạc, đang muốn ba chân bốn cẳng chạy tới cứu Chu Thương thì từ trong bóng tối lại vang lên tiếng xé gió chói tai, bốn cây lang nha tiễn đồng thời được bắn ra, vô tình bắn xuyên qua người năm tên thủy tặc, trong đó có một mũi bắn xuyên qua yết hầu của hai tên, một mũi tên đoạt hai mạng." Không cần lo cho ta..." Chu Thương vùng vẫy chống người dậy. Rống lên: " Mau giết Lữ Bố, mau!"Một tên thủy tặc giơ đao muốn chém, một cây thiết thương trầm trọng đã bắn tới, mũi thương lạnh lẽo đâm xuyên qua lồng ngực hắn, khiến cả người hắn bắn ra. Trên con thuyền còn chưa chìm hẳn xuống nước, tên thủy tặc chưa tắt thở kêu lên một tiếng uất ức, hai tay vô lực buông thõng. Cương đao trong tay rơi tòm xuống nước." Khụ khụ..."Lữ Bố ho dữ dội, cuối cùng cũng tỉnh lại, vừa mở mắt ra (vừa rồi khi bị Chu Thương hành hạ, vải quấn trên mặt đã bị tuột), chỉ thấy mờ mờ một thanh cương đao sáng lóe đang chém xuống cổ mình, Lữ Bố sợ mất mật, đang muốn né tránh thì lại phát hiện ra thân thể mình nặng như núi, không tài nào nhúc nhích được." Keng!"Khi Lữ Bố nghĩ hắn hẳn phải chết thì một cây thiết thương quét tới, khó khắn lắm mới cản lại được thanh cương đao, tia lửa bắn ra bốn phía, bên tai Lữ Bố vang lên tiếng hét dõng dạc của Trương Liêu: " Tướng quân, Trương Liêu đã tới..."........Trước đại doanh Tịnh Châu.Mã Dược, Giả Hủ được sự bảo vệ của mấy trăm thiết kỵ đứng quan chiến từ xa." Báo...Chử tướng quân đã công phá được ngoại doanh."" Báo...Đã phá được chủ doanh."" Báo...Cú Đột tướng quân đã đánh tới bến Dã Ngưu, cướp được một con thuyền."" Báo...Quân Tịnh Châu đã tan rã, quân ta đang truy quét tàn địch."" Báo...Thương tướng quân chặn sông vây đánh, đã bắt sống được chủ tướng Lữ Bố quân Tịnh Châu."" Tốt!" Mã Dược phấn khởi nói: " Trận này nếu thắng, Chu Thương sẽ lập công đầu!"Giả Hủ cũng mỉm cười nói: " Giả Hủ chúc mừng chúa công."" Ha ha."Mã Dược chưa dứt, phía trước lại có khoái mã chạy tới, tiếng kêu thê lương vang lên: " Đội thủy tặc bị viện binh quân Tịnh Châu ở bờ bên tập kích, thương vong phần lớn, chủ tướng Lữ Bố của quân địch cũng được cứu đi!"Mã Dược biến sắc, vội hỏi: " Chu Thương đâu?"" Chu Thương tướng quân bị trúng tên, rơi xuống nước bỏ mình."" Cái gì!" Mã Dược kinh ngạc, thất thanh nói: " Người bị trúng tên, rơi xuống nước bỏ mình?"" Ớ.."Giả Hủ cũng nghẹn họng, ngạc nhiên quên cả thở, tí nữa thì tắc thở chết....Bờ đông Hà Thủy, đại trướng Lữ Bố.Lữ Bố yếu ớt mở hai mắt, nhìn Trương Liêu cảm khác nói: " Văn Viễn, nếu lần này không có ngươi dẫn người liều mạng tới cứu, thì bản tướng quân đã phải bỏ mạng trong tay bọn gian tặc rồi."Trương Liêu ôm quyền thi lễ, trang nghiêm nói: " Ra sức cho tướng quân chính là phận sự của tại hạ."" Ừ." Lữ Bố gật gật đầu, nghiêm mặt nói: " Văn Viễn, từ giờ trở đi, ngươi chính là thân vệ đội trưởng dưới trướng của bản tướng quân."" Dạ?" Trương Liêu ngạc nhiên ngẩng đầu, khi thấy được ánh mắt tán thưởng của Lữ Bố, Trương Liêu mới quỳ một gối xuống, cao giọng nói: " Mạt tướng nhận lệnh."Bờ tây Hà Thủy, bến Dã Ngưu.Mã Dược trừng đôi mắt đỏ như máu, lạnh lùng quát hỏi Cú Đột: " Sao còn chưa tìm được?"Cú Đột không dám nhìn thẳng vào ánh mắt hung ác của Mã Dược, buồn bã lắc lắc đầu." Tìm, tiếp tục tìm!" Mã Dược lạnh lùng quát: " Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, không tìm được di thể của Chu Thương, bản tướng quân quyết không bỏ qua. Truyền lệnh, tất cả tướng sĩ biết bơi phải xuống sông hết, không biết bơi thì đi dọc bờ xuống hạ du tìm kiếm, cho đến khi tìm được di thể của Chu Thương mới dừng, đi ngay..."" Tuân lệnh."Cú Đột hiên ngang nhận lệnh, xoay người cưỡi lên ngựa phóng đi.Đưa mắt nhìn Cú Đột giục ngựa phóng đi, Mã Dược đột nhiên xoay người lại nhìn về phía dòng Hà Thủy mênh mang, đôi mắt đen nhanh trở nên thâm thúy, Chu Thương, lão tử biết ngươi vẫn còn sống, tiểu tử người không thể chết dễ như vậy, ngươi nhất định phải sống!" Khụ..." Giả Hủ vội ho mấy tiếng, thấp giọng nói: " Chúa công, nếu giờ đã đánh bại thiết kỵ Tịnh Châu của Lữ Bố, thì không nên tiếp tục lưu lại bến Dã Ngưu nữa. Hiện giờ nên tức tốc quay trở về Mỹ Tắc, chuẩn bị đón đánh ba lộ đại quân khác, nếu chậm trễ chỉ sợ Mỹ Tắc sẽ mất, đại thế sẽ xấu đi."Nói thật, Giả Hủ rất bất đắc dĩ khi phải nói những điều này với Mã Dược, đặc biệt là trong hoàn cảnh này, nhưng y thân là quân sư, không thể không nói đến." Câm mồm!" Mã Dược đột nhiên giận dữ quát: " Bản tướng quân từng thề với trời tuyệt sẽ không vứt bỏ bất kỳ một người huynh đệ nào! Khi nào chưa tìm được hạ lạc của Chu Thương, bản tướng quân quyết không rời khỏi bến Dã Ngưu nửa bước."Phản ứng của Mã Dược sớm nằm trong dự liệu của Giả Hủ, nhưng Giả Hủ không thể không làm tận chức trách quân sư, y tiếp tục khuyên nhủ: " Nếu như đại quân tiếp tục dừng ở bến Dã Ngưu không về, Mỹ Tắc một khi mất, thì mười mấy vạn phụ nữ, trẻ em chỉ sợ khó giữ. Xin chúa công lấy đại cục làm trọng, không thể vì một Chu Thương mà làm lỡ đại cục."Giả Hủ vừa dứt lời, mấy nghìn tướng sĩ quân Hán tụ tập quanh Mã Dược đều trợn trừng mắt nhìn! Theo những binh sĩ đầu óc đơn giản này suy nghĩ, việc khuyên nhủ chúa công vứt bỏ huynh đệ cùng sinh cùng tử thật không thể chấp nhận được, nếu không phải thấy Mã Dược thường ngày cực kỳ kính trọng Giả Hủ, thì đám tướng sĩ đã sớm lao lên đánh cho Giả Hủ một trận chết đi sống lại rồi.Mã Dược đột nhiên xoay người lại, đón nhận ánh mắt phẫn nộ của mấy nghìn tướng sĩ, nói như đinh đóng cột: " Bản tướng quân nhắc lại một lần nữa, cho dù có chết, cũng quyết không vứt bỏ bất kỳ một huynh đệ nào, trước khi chưa tìm được Chu Thương quyết không rời khỏi bến Dã Ngưu nửa bước, cho dù vì thế có phải trả giá bằng mười mấy vạn phụ nữ, trẻ em trong thành Mỹ Tắc cũng không tiếc!"Mấy nghìn đôi mắt đều trở nên nóng bỏng, nhiệt huyết của Mã Dược cùng những ngôn từ quyết liệt đã khơi dậy huyết tính nguyên thủy nhất từ tận sâu trong đáy lòng của những binh sĩ........Thành Mỹ Tắc." U u u..."" Tùng tùng tùng..."Tiếng kèn tịch mịch kéo dài cùng tiếng trống trận kịch liệt vang vọng trời không, trên thảo nguyên mênh mông bát ngát, hai đại quân đông nghìn nghịt như những đàn kiến từ hai phía đông, tây tiến về phía Mỹ Tắc thành. Rừng tinh kỳ bay phần phật che lấp ánh mắt trời gay gắt, ánh sáng lóe lên từ rừng thương kích chiếu lạnh không trung, thiết giáp đen nghịt hội tụ thành một phiến đại dương dữ tợn.Quân Lương Châu và quân Ký Châu cuối cùng cũng đánh tới!Quách Đồ đứng trang nghiêm trên cổng thành Mỹ Tắc, để mặc cho những lá tinh kỳ bay phần phật lướt qua khuôn mặt gầy gò của mình, đôi mắt đầy những tơ máu trông rất thâm trầm. Cái gì phải tới cũng sẽ tới, cát bụi rồi sẽ quay trở về cát bụi, mọi thứ đều sẽ kết thúc nhanh chóng, đều sẽ kết thúc, vào thời khắc này, trên mặt Quách Đồ lộ ra vẻ điềm đạm trước nay chưa từng thấy.Bến Dã Ngưu.Bùi Nguyên Thiệu thúc ngựa phi nước đại chạy tới, kích động nói: " Bá Tề, tìm được Chu Thương rồi."" Người đâu?"" Chúa công, Chu Thương ở đây."Mã Dược vừa dứt lời, từ phía trước chợt vang lên tiếng của Chu Thương, hắn giương mắt nhìn lên, chỉ thấy bốn tên binh sĩ đang khiêng Chu Thương bước nhanh tới. Trên vai trái Chu Thương vẫn còn cắm một mũi tên dài, trên vai phải thì lại vác cây phương thiên họa kích nặng nề. Chiến bào trên người ướt đẫm, hiển nhiên vừa mới bò từ dưới nước lên.Chu Thương vùng dậy rồi quỳ xuống đất, áy náy nói: " Chúa công, Chu Thương đã khiến người phải thất vọng, đã để người khác cứu Lữ Bố đi, chỉ có thể cướp được phương thiên họa kích của hắn."Mã Dược vội bước tới nâng Chu Thương dậy, nghiêm túc nói: " Mau đứng dậy, Lữ Bố chạy thoát được không liên can gì tới ngươi, ngươi đã cố hết sức rồi."Bùi Nguyên Thiệu, Quản Hợi, Chu Thương từ buổi đầu đã theo Mã Dược chinh chiến ở Nam Dương, đây là mối giao tình sinh tử được trui rèn từ trong máu và lửa. Đối với Chu Thương, Mã Dược còn có cảm giác áy náy. Có nhiều nhiệm vụ nguy hiểm, Mã Dược không đành lòng phái Bùi Nguyên Thiệu, Quản Hợi đi chấp hành, chỉ có thể sai Chu Thương đi. Không phải trong lòng hắn không có tình thân sơ với Chu Thương, mà là dù sao thời gian Chu Thương gia nhập vào tám trăm lưu khấu cũng muộn hơn Bùi Nguyên Thiệu với Quản Hợi.Dù vậy nhưng Chu Thương chưa bao giờ nói một câu oán hận, mỗi một lần phải gánh vác trọng trách nguy hiểm y đều cảm khái đi chấp hành, may mắn là mỗi lần đi Chu Thương đều gặp dữ hóa lành, bình yên vô sự, thật sự có thể gọi y là một viên phúc tướng. Mã Dược tuy máu lạnh, giết người không chớp mắt, nhưng đó là đối với địch nhân!" Người đâu." Mã Dược quát: " Mau tìm lang trung trị thương cho Chu Thương."Chu Thương vội nói: " Chúa công, Chu Thương không có gì đáng ngại."Mã Dược đỡ vai phải của Chu Thương, nghiêm túc nói: " Chu Thương, cẩn thận dưỡng thương đi, đây là quân lệnh!"" Tuân....lệnh."" Người đâu, đưa Chu Thương tướng quân đi trị thương."Bốn tên lính nhận lệnh đi tới nâng Chu Thương lên.Mã Dược đưa mắt nhìn theo bóng dáng Chu Thương dần đi xa, trong lòng hắn thầm phát lời thề, Chu Thương, từ nay về sau, bản tướng quân sẽ không để ngươi phải nhận những nhiệm vụ nguy hiểm nữa! Chờ sau này bản tướng quân đoạt được thảo nguyên, sẽ chia cả đại mạc ra làm ba mảnh. Bên trái phong cho Bùi Nguyên Thiệu, ở giữa cấp để lại cho con của Quản Hợi. Còn mảnh bên phải thì sẽ để cho ngươi, đời đời con cháu được hưởng thế tập!" Báo..." Cú Đột chợt vội vàng chạy tới, lạnh lùng nói: " Chúa công, Mỹ Tắc cấp báo!"Bến Dã Ngưu, Mã Dược dụng hỏa côngSông Hạ Thủy, Chu Thương chặn đầu đánh.Thương cho Lữ Bố, Hầu Thành.Một đàng bị bắt, một đàng chết trôi.Kia Lã Bố oai hùng ai sánh,Phải Chu Thương bắt trói nơi nayKhông nhờ Văn Viễn ra tayÔn Hầu cũng đã có ngày trận vong.Lã Bố tự xưng anh hùng một cõi, nếu không có Trương Liêu thì đã chết trên sông Hạ Thủy. Cuộc chiến Dã Ngưu độ này đã kết thúc, có thể nói là Mã Dược đã thắng. Nhưng ỡ Mỹ Tắc, một cuộc chiến khác đã bắt đầu.Liệu Mã Dược có tiếp tục truy giết Lữ Bố, hay chọn con đường trở về cứu viện Mỹ Tắc thành, muốn biết thế nào xem hồi sau sẽ rõ.