Công chúa Đại Nguyệt thị A Tư Cổ Lệ, tuổi trẻ, xinh đẹp, dáng người quyến rũ, bốc lửa mặc bộ trang phục mỏng manh đang ngảy múa trước đống lửa. Thân thể xinh đẹp của nàng đang biểu diễn những vũ điệu rung động lòng người trước đám binh lính Tây Vực.Điều duy nhất làm đám binh lính thất vọng đó là lúc nào trên mặt vị công chúa cũng có một tấm lụa mỏng làm cho người khác không thể nhìn thấy dung nhan của nàng. Thế nhưng chỉ cần đôi mắt xanh như làn nước của nàng, mái tóc vàng bồng bênh, gợn sóng của nàng cũng đủ làm mê đắm lòng người.Rất nhiều tên lính vóc người khoẻ mạnh, tính tình hào phóng, giỏi ca múa đứng lên nhảy múa, giống như một bầy ong mật vây quanh một đoá hoa, làm thành một đoàn dài xung quanh A Tư Cổ Lệ. Tập quán của người Tây Vực vốn rất cởi mở. A Tư Cổ Lệ cũng không tiếc rẻ gì hết nàng áp kiều đồn của mình vào người những tên lính đó làm nhiệt hoả trong chúng bốc lên đến choáng váng, sau đó nàng lại như bươm bướm tìm hoa lướt đi chỗ khác.…Bên ngoài đại doanh quân Tây vực, ở góc tây nam có hơn một trăm chiếc lều.Bên trong doanh trại quân Tây Vực, khung cảnh vô cùng náo nhiệt, trong khi đó ở đây quang cảnh khá tĩnh lặng. Chỉ có hơn mười cây đuốc cháy yếu ớt cắm trên mặt đất phát ra ánh sáng nhàn nhạt, bên trong doanh trại vô cùng tĩnh lặng. Trong ánh đuốc yếu ớt, Từ Hoảng và mấy trăm tinh binh Tịnh châu giống như loài dã lang đang ẩn núp trên hoang nguyên.Dù trong lòng không còn hoài nghi nữa, Vương Uyên vẫn rất cẩn thận. Để đề phòng chuyện bất trắc xảy ra, Vương Uyên không để Từ Hoảng và mấy trăm tinh binh Tịnh châu và trú trong đại doanh mà hắn bố trí hơn một trăm chiếc lều bên ngoài doanh trại ở góc tây nam. Thế nhưng thật đáng tiếc Mã đồ phu là một đối thủ hung tàn như dã lang, lại còn có thêm Độc Sĩ Giả Hủ.Mã đồ phu và Độc Sĩ Giả Hủ đương nhiên sẽ không đặt cược toàn bộ hy vọng đánh tan quân Tây Vực của Vương Uyên lên người Từ Hoảng và mấy trăm tinh binh Tịnh châu.…Khoảng cách từ đại doanh quân Tây Vực tới đại doanh Mã Dược là mười dặm.Ba ngàn lang kỵ Ô Hoàn, ba ngàn tinh binh Hà Đông thân kinh bách chiến (may mắn sống sót khi tử thủ Lũng huyện) ngoài ra còn có hơn ba ngàn binh lính Tịnh châu cùng với hơn bốn ngàn quân quận quốc binh đã tụ tập trên khu đất trống trong đại doanh, trong bầu trời đêm đen kịt, không một tiếng quạ kêu, chỉ có tiếng gió lớn gào thét, làm lá đại kỳ trong tay Điển Vi tung bay phần phật.Giả Hủ trong bộ áo giáp hiếm khi mặc cũng giục ngựa đứng cạnh Mã Dược ở trung quân.Nhìn bầu trời không một ánh sao, Giả Hủ nhìn Mã Dược nói: " Chúa công, tới giờ rồi"." Ừ" Mã Dược gật đầu hắn trầm giọng nói: " Toàn quân tấn công".Mã Dược vừa ra lệnh hơn một vạn quân như ùn ùn, mãnh liệt xông tới đại doanh của quân Tây Vực ở cách đó mười dặm.…Đại doanh quân Tây Vực.Trăng non hiện lên xiêu vẹo ở phía tây, bây giờ cũng gần tới bình minh. Rốt cuộc cũng có những binh lính mệt mỏi, không chống đỡ được nữa nghiêng người ngã xuống nằm trên mặt đất ngủ say. Dù binh lính bên canh có lay gọi dậy cũng vô ích, một lát sau bọn chúng cũng lập tức mệt mỏi ngã gục xuống theo. Trong chốc lát bên trong đại doanh quân Tây Vực binh lính nằm ngủ la liệt trên mặt đất.Vương Uyên thấy bên ngoài trướng đột nhiên yên ắng, hắn ngạc nhiên đi ra ngoài trướng xem xét. Hắn phát hiện binh lính nằm ngổn ngang bên ngoài trướng. Điều vô cùng kinh hãi là những binh lính này nằm co quăp, miệng sùi bọt mép, bất tỉnh nhân sự. Chẳng cần suy nghĩ nhiều cũng đủ biết đã có chuyện bất thường xảy ra." Xảy ra chuyện gì? Đã xảy ra chuyện gì?"Vương Uyên kinh ngạc quay đầu hỏi tên thân binh đang đứng nghiêm ngoài trướng. Hai tên thân binh này là Hán binh, lại phải bảo vệ đại trướng của Vương Uyên nên chúng không tham dự vào cuộc cuồng hoan của binh lính Tây Vực, chúng cũng không ăn thịt khô và quân lương đưa tới hôm nay nên vẫn bình an vô sự. Chúng thấy Vương Uyên hỏi liền đáp: " Hồi bẩm đại nhân lúc nãy mọi người vẫn còn nhảy múa ca hát, không hiểu sao bây giờ lại nằm cả xuống"." Sao lại xảy ra chuyện này?"Vương Uyên đang định tiến lên xem xét kỹ càng thì đột nhiên hắn cảm thấy hoa mắt, cảnh vật trước mắt trở nên mờ ảo, không rõ ràng, hơn nữa còn xoay tròn. Vương Uyên cố sức dùng tay vuốt lại hai mắt, cảnh vật trước mắt lại khôi phục như bình thường. Nhưng đầu óc hắn vẫn cảm thấy ong ong, bụng lại đau đớn dữ dội.Một ý nghĩ nhanh chóng hiện lên, Vương Uyên lập tức nghĩ tới quân lương và thịt khô được vận chuyển tới hôm nay. Hắn giật mình chỉ tên thân binh nói: " Độc, có độc! Quân lương và cả thịt khô mang tới hôm nay đều có độc. Mau, mau lục soát, thu hết chúng lại và tiêu huỷ. Không cho bất kỳ ai dùng nữa"." Tuân lệnh".Hai tên thân binh trả lời, chúng đang định quay người rời đi, Vương Uyên lại nói: " Quay lại".Tên thân binh xoay người lại hỏi: " Đại nhân còn có điều gì phân phó?'Vương Uyên cố gắng dùng bàn tay đấm vào đầu mình để cơ thể đã kiệt sức của mình duy trì sự tỉnh táo. Hắn vội vàng nói: " Lập tức nổi kèn lệnh, tập trung tất cả binh lính không bị trúng độc.Nếu như bản quan đoán không lầm đây chính là độc kế của mã đồ phu. Sau đó hắn sẽ cho đại quân nhân cơ hội này tới tập kích đại doanh".Tên thân binh trả lời lĩnh mệnh rời đi. Nhìn theo bóng dáng của tên thân binh, Vương lại cảm thấy cảnh vật trước mặt mình quay cuồng, đầu hắn trở nên càng lúc càng nặng nề. Rốt cục hắn không chịu được kêu lên một tiếng đau đớn, Vương Uyên giống như một khúc gỗ từ từ ngã xuống đất. Sau khi hắn ngã xuống đất chân tay bắt đầu co quắp, miệng sùi bọt mép.Tuy nhiên …Tên thân binh của Vương Uyên chưa kịp nổi hiệu lệnh tụ tập binh lính chưa trúng độc. Từ chân trời xa xa trong màn đêm đột nhiên vang lên tiếng kèn lệnh. Hiệu kèn vừa nổi lên, tiếng reo hò như gió cuốn lập tức nổ ra. Trong sắc trời mờ mờ, chân trời phía đông hiện lên ánh sáng rực. Tên lính Tây Vực gác đêm sợ hãi khi phát hiện ra một đạo quân đen kịt dài vô tận như kiến hiện ra từ trong bóng tối đang xông tới.Không đợi tới khi đại quân Mã Dược đánh giết vào đại doanh, quân Từ Hoảng được Vương Uyên bố trí ở góc tây nam đại doanh phát động tấn công trước tiên." Toa toa toa!"Âm thanh chói tai, xe gió vang lên, Từ Hoảng lần lượt dùng cung tên bắn chết năm tên lính Tây Vực gác đêm, ngay trong lúc đó hơn mười phi trảo đã bám chắc vào hàng rào doanh trại. Hơn một trăm tên lính vây xung quanh phi trảo bắt đầu ra sức kéo dây. Hàng rào doanh trại không lấy gì làm chắc chắn lập tức đổ sụp.Từ Hoảng tay cầm bội kiếm đi trước, tám trăm tinh binh chờ đợi đã lâu như mãnh hổ xuống núi chạy ào vào đại doanh của liên quân Tây Vực. Đám tinh binh này theo kế hoạch đã định sẵn chia làm hơn mười nhóm chia nhau ra khắp nơi, dọc đường tấn công cứ gặp binh lính người Hồ là chém, trông thấy lều trại thì đốt, trông thấy đồ đạc thì đập vỡ.Chỉ trong chốc lát trong doanh trại ánh lửa bốc lên, ngọn lửa bốc cháy rừng rực. Rất nhiều binh lính Tây Vực may mắn chưa bị trúng độc hoảng loạn chạy trốn, la hét gọi nhau, không còn trật tự gì hết. Điều nguy hiểm nhất là ngay lúc này đại quân của Mã Dược đã kéo tới nơi.…Lạc Dương. Trong một dịch quán rách nát.Lưu Bị, Quan Vũ và Trương Phi dùng nơi này làm chỗ trú chân tạm thời.Mặc dù Lưu Bị đã được Thiên Tử chính thức nhận là Hoàng thân bây giờ hắn đã là Hoàng thúc của đương kim Thánh thượng. Thế nhưng sau khi trải qua loạn hoạn quan, Đổng Trác chuyên quyền cùng với đại hoạ loạn quân Lương châu hai ngày trước. Lạc Dương không còn cảnh phồn hoa ngày trước. Đế thất ngày càng suy đồi tới tình trạng tột cùng. Ngay cả ba bữa cơm trong ngày của Thiên tử và Thái hậu cũng do đại thần quyền thế Vương Doãn cứu trợ. Hoạn quan và cung nữ thì buộc phải ra khỏi thành tìm rau dại ăn lót dạ. Trong tình cảnh thế này sao Lưu Bị có thể được đãi ngộ đầy đủ đây?Bên trong đình viện dịch quán.Lưu Bị đang nhanh nhẹn ngồi đan hài cỏ, hắn hoàn toàn giống như một người buôn bán hài cỏ. Quan Vũ cũng trở lại thân phận kẻ áo vải như trước. Hắn thường ra ngoài thành lấy cỏ khô mang vào trong sân dịch quán, cẩn thận xếp ở góc sân, hắn còn dùng đá tảng đè lên để đề phòng cỏ bị gió thổi bay.Chỉ có Trương Phi phanh áo ngực, hở bụng,ngực, trải chiếu ngồi uống nước lạnh." Đại ca, huynh đan hài cỏ làm gì? Phí cả nửa ngày mới đan được một đôi. Bán không được hai văn tiền, có tác dụng gì chứ?" Hiển nhiên Trương Phi rất bất mãn với hành động của Lưu Bị, hắn bĩu môi nói: " Hôm nay không thể so với lúc làm chủ một quận được. Dù thế nào đại ca cũng là một quận thủ. Phì … nước Lạc Dương thật khó uống. Đại ca, không bằng chúng ta quay về Lang quận đi. Tiểu đệ lại thấy thèm thịt chim ở đó rồi"." Dực Đức, đệ chỉ biết uống rượu" Đang ngồi xếp cỏ khô Quan Vũ quay đầu trừng mắt nhìn Trương Phi nói: " Nếu đại ca đan hài cỏ để bán, đương nhiên đại ca có lý do của đại ca. Ta và đệ đương nhiên phải giúp đỡ. Đệ đã không giúp thì thôi còn ngồi đó nói mát. Thật kỳ cục".Lưu Bị nghe vậy vuốt cằm, hắn thầm nghĩ Vân Trường có trí dũng, Dực Đức dũng thì có dũng nhưng chỉ hiềm tính tình lỗ mãng, hơi thiếu tâm kế. Tính tình như vậy chỉ e không thể cáng đáng trọng trách một mình.…Thành Lạc Dương, đại trướng trung quân của Viên Thiệu.Hứa Du phơi phới đi tới, hắn ra vẻ khinh thường nới với Viên Thiệu: "Chúa công, thằng nhãi Lưu Bị lại đang ngồi ở dịch quán đan hài cỏ, đan xong giao cho Quan Vũ gánh đi bán ngoài phố. Nghe nói tiền bán hài cỏ cũng đủ để duy trì khẩu phần lương thực hàng ngày cho ba huynh đệ. Ha, ha, ha".Chưa nói xong Hứa Du đã cất tiếng cười cuồng vọng.Viên Thiệu cũng cười ha hả nói: " Đây mới thực sự là Lưu Bị, cũng chỉ có Lưu Bị mới có thể làm những chuyện như vậy. Đường đường là một Hoàng thúc đương triều mà lại bán hài cỏ. Thực đáng buồn cười. Thế nhưng cũng phải nói thật nếu như Lưu Bị không phải là hạng người không có chí lớn, tầm nhìn hạn hẹp, bản tướng quân sẽ không bao giờ để hắn lưu lại bảo vệ Lạc Dương".Điền Phong cau mày nói: " Chúa công, Phong cho rằng Lưu Bị không phải là hạng người không ôm chí lớn. Rất có thể Lưu Bị cố ý làm ra vẻ lừa bịp như vậy. Mục tiêu của hắn là làm chúa công và các lộ chư hầu lơi lỏng cảnh giác"." Cố ý lừa bịp?" Viên Thiệu phản đối: " Có thể lừa bịp cái gì? Nguyên Hạo quá lo lắng rồi".Hứa Du ôm quyền, cung kính nói: " Chúa công anh minh".Điền Phong thở dài, không nói gì." Thôi" Viên Thiệu phất tay áo đứng dậy, hắn nhìn Điền Phong, Hứa Du nói: " Tối nay Thiên tử thiết yến các chư hầu ở bên ngoài Ngọ Môn. Các võ tướng từ Giáo Uý trở lên. Quan văn từ Trưởng Sử trở lên đều có thể tham dự. Thời gian cũng không còn nhiều, chúng ta cũng nên khởi hành đi vào Hoàng cung'.… xem tại TruyenFull.vnLương châu.Chiến sự đã kết thúc.Ngoại trừ công chúa Đại Nguyệt Thị A Tư Cổ Lệ chỉ huy ba ngàn kỵ binh trốn thoát ra ngoài, kỵ binh Tây Vực còn lại không chết trận thì cũng bị bắt làm tù binh. Trưởng Sử Tây Vực Vương Uyên, Thiện quốc tướng quân A Lý Bố, Xa Sư Đại tướng quân Mục Tát Hãn và các tướng quân các tiểu quốc tất cả đều trở thành tù binh của Mã Dược.Nhưng điều thực sự làm Mã Dược vui mừng là hắn đã thu được mấy vạn tuấn mã Tây Vực.Điều duy nhất làm Mã Dược cảm thấy không hài lòng chính là tuấn mã của Tây Vực khó chăm sóc hơn so với ngựa của người Hung Nô. Ngựa Hung Nô không kiêng dè thức ăn gì. Hơn nữa chúng có khả năng đấu tranh sinh tồn vô cùng ngoan cường trong điều kiện tác chiến liên tục, hành quân gian khổ hàng tháng trời cũng không gầy đi nhưng tuấn mã Tây Vực không được như thế.