Đại tướng Nghiêm Cương cùng Công Tôn Việt bào đệ của Công Tôn Toản đồng thời tiến lên, cao giọng nói: " Có mạt tướng".Công Tôn Toản trầm giọng nói: " Lập tức chỉ huy hai vạn kỵ binh mạnh mẽ tấn công. Nhất định phải đoạt được lương thảo trước khi được vận chuyển vào đại doanh của Viên Thiệu"." Tuân lệnh".Nghiêm Cương, Công Tôn Việt trả lời rồi lĩnh mệnh rời đi.…Ngày hôm sau, Công Tôn Toản đang chờ đợi trong lo lắng, hắn sắp mất hết kiên nhẫn thì có một tên tiểu giáo bước vội vào trướng, hắn rung giọng nói: " Tướng quân, không hay rồi".Công Tôn Toản chấn động, hắn trầm giọng hỏi: " Đã xảy ra chuyện gì?"Tên tiểu giáo thở hổn hển nói: " Nhị tướng quân, tướng quân …"." Nhị đệ làm sao?" Công Tôn Toản biến sắc hắn tiến lên túm ngực tên tiểu giáo, lạnh lùng hỏi: " Nói mau!".Tên tiểu giáo hoảng sợ nói: " Nhị tướng quân bị Đại tướng Cúc Nghĩa của Viên Thiệu bắn chết"." Cái gì?"Công Tôn Toản hét to một tiếng lui lại hai bước, suýt nữa hắn ngã nhào xuống đất may mắn Triệu Vân nhanh tay nhanh mắt, hắn vội tiến lên đỡ Công Tôn Toản. Công Tôn Toản và Công Tôn Việt hai huynh đệ nghĩa nặng tình thâm, bất chợt nghe tin dữ như sét đánh ngang tai, hắn thẫn thờ một hồi lâu." Cúc Nghĩa!" Rất lâu sau Công Tôn Toản mới hồi phục tinh thần, hắn nghiến răng nói: " Thù này không báo, ta thề không làm người".Quan Tĩnh lo lắng nói: " Chúa công?"Tâm trạng Công Tôn Toản chưa hoàn toàn tỉnh táo, hắn lạnh lùng nói: " Điền Giai đâu?"Điền Giai ôm quyền đáp: "Có mạt tướng".Công Tôn Toản nghiến răng nói: " Chỉ huy binh mã bản bộ, trợ giúp bảo vệ đại doanh"." Tuân lệnh"." Triệu Vân, Đan Kinh, Công Tôn Phạm"." Có mạt tướng"." Đem theo binh mã bản bộ theo bản tướng quân xuất quân, thề giết chết Cúc Nghĩa, thay nhị đệ báo mối thù huyết hận này".Trạch Quốc, trung quân của Công Tôn Toản.Quan Tĩnh xoa nhẹ hai bàn tay vào nhau, hắn vui mừng nhìn Công Tôn Toản nói: " Chúa công, Cúc Nghĩa thực không hổ là đại tướng số một dưới trướng Viên Thiệu. Hắn chẳng những chỉ huy rất bình tĩnh mà còn dụng binh như thần. Hơn nữa binh lính Tiên Đăng doanh ngoan cố, vững vàng như bàn thạch, thế nhưng hiện tại quân ta đã bao vây được chúng"." Ừ".Công Tôn Toản khẽ gật đầu, hắn tức giận vung tay, tựa hồ hắn muốn mượn cái vung tay này đập nát đám địch quân ở cách đó không xa, một đòn tiêu diệt Tiên Đăng doanh đang cụm lại như một con rắn khổng lồ đang khoanh tròn. Kể từ khi Đan Kinh, Công Tôn Phạm cướp lương thất bại, tiếp đến Công Tôn Việt bị Cúc Nghĩa bắn chết, Công Tôn Toản tự mình dẫn đại quân tới báo thù, thời gian đã trôi qua được ba ngày.Ba ngày qua trên bình nguyên trống trải, trước sau Công Tôn Toản đã điều động mấy vạn kỵ binh U Yến thế nhưng thật bất ngờ vẫn không làm gì được tám ngàn quân Tiên Đăng doanh vận lương thế nhưng điều vui mừng duy nhất là biết được đội vận lương này là Tiên Đăng doanh uy danh hiển hách của Viên Thiệu. Hơn nữa khi tới Trạch Quốc thì rốt cuộc quân của Công Tôn Toản cũng bao vây thành công Tiên Đăng doanh của Cúc Nghĩa." Chúa công, chỉ cần có thể tiêu diệt Tiên Đăng doanh, sự thất bại của Viên Thiệu là không thể tránh khỏi" Quan Tĩnh dừng lại một lát rồi hắn nghiêm nghị nói: " Vì thế trận đánh Trạch Quốc này, cho dù phải trả giá như nào đi nữa cũng phải tiêu diệt Cúc Nghĩa"." Ừ" Công Tôn Toản lại gật đầu, hắn đột nhiên quay người nhìn Triệu Vân ở sau lưng nói: " Tử Long, ngươi cần phải xuất chiến".Triệu Vân ôm quyền, nói: " Mạt tướng lĩnh mệnh"." Hống"." Ô ô ô..." Text được lấy tại TruyệnFULL.vn" Đông đông đông..."Triệu Vân giơ thương chỉ thẳng lên trời và hét to một tiếng. Trong chốc lát tiếng kèn và tiếng trống trận vang lên liên hồi khắp nơi. Kỵ binh U Yến trước trận đại quân như sóng tách ra hai bên làm thành hai cánh. Trong trung quân lập tức xuất hiện một đạo quân kỵ cưỡi ngựa trắng. Đạo quân đó toàn một màu trắng, chiến bào màu trắng, áo giáp trắng. Nhìn thoáng qua tất cả là một màu trắng như tuyết." Ba ba ba..."Tiếng tinh kỳ bay phần phật trong gió. Hai cây đại kỳ tung bay trong gió. Trên mặt lá cờ lần lượt có dòng chữ to: " Bạch mã Nghĩa Tòng" và " Triệu".Trung quân Tiên Đăng doanh.Cúc Nghĩa nheo mắt, trong mắt hắn thoáng hiện lên một tia sáng làm người khác phải sợ hãi. Hắn nhếch miệng cười lãnh đạm rồi trầm giọng nói: " Bạch mã Nghĩa Tòng? Cũng hay đấy."Cúc Nghĩa đột nhiên quay đầu nhìn mấy trăm xe vận lương làm mồi nhử đã được kết thành thế trận phòng ngự hình tròn, ngăn cản quân binh bên ngoài tấn công cũng như ngăn cản kỵ binh địch quân đột kích. Phía sau xe trận sáu ngàn quân Tiên Đăng doanh còn sống sót đã lập thành thế trận nghiêm chỉnh chờ đợi, đao đã rút ra khỏi vỏ, cung đã lắp tên, trường thương sắc bén đã dựng lên như rừng. Trên chiến trường tràn ngập sát khí.Hắn ngẩng đầu nhìn trời, mây đen bao phủ.Cúc Nghĩa thầm nghĩ quân sư tiên đoán có lẽ không sai, có lẽ là ngày mai mà cũng có thể là tối nay sẽ có một trận mưa to. Nghĩ vậy Cúc Nghĩa nở một cười cực kỳ dữ tợn, ngập sát khí. Hắn không nhịn được nhìn xung quanh nhưng chỉ thấy khắp nơi đất trời mênh mông, vô cùng hỗn độn. Với kinh nghiệm chinh chiến sa trường nhiều năm hắn căn bản cũng không phát hiện ra bất kỳ sơ hở nào.Nhưng Cúc Nghĩa biết dưới mặt đất của bình nguyên mênh mông đang ẩn giấu một vạn tinh binh mai phục.Điền Phong không hổ là quân sư, mọi chuyện an bài rất chu đáo, không chút sơ hở.Ba ngày trước, Điền Phong dùng kế lừa gạt, vô cùng khéo léo đã di chuyển một vạn đại quân ra khỏi đại doanh đến Trạch Quốc đào hầm bố trí quân mai phục. Công Tôn Toản thực sự không ngờ sau ba ngày nữa hắn sẽ quyết chiến với quân của Viên Thiệu ở Trạch Quốc vì thế hắn hầu như không phái ra một tên quân do thám nào trong phạm vi mấy trăm dặm xung quanh Trạch Quốc.Ba ngày sau Tiên Đăng doanh của Cúc Nghĩa đã thành công trong việc lôi kéo bốn vạn kỵ binh của Công Tôn Toản tới Trạch Quốc. Thoạt nhìn thì mọi chuyện vô cùng thuận lợi với đại quân của Công Tôn Toản nhưng hắn không thể ngờ rằng hắn đang từng bước từng bước sa chân vào bẫy.Lúc này đây, điều kiện phù hợp, địa điểm thực hiện cũng đã hoàn toàn phù hợp, chỉ còn phải chờ thời gian phù hợp nữa thôi. Cúc Nghĩa lại ngẩng đầu nhìn trời. Trong mắt hắn hiện lên sự lo lắng. Hôm nay quả thực trời sẽ đổ mưa to sao? Nếu như trời không mưa to như dự liệu thì cùng lắm cũng chỉ đánh tan quân của Công Tôn Toản chứ không thể tiêu diệt được chúng." Oanh oanh oanh ~ "Đột nhiên âm thanh rầm rầm, rung chuyển cả đất trời từ trong không trung truyền tới kéo Cúc Nghĩa đang trong sự trầm tư về với thực tại. Hắn kinh hãi ngẩng đầu nhìn thì thấy kỵ binh U Yến như một cơn gió lốc màu trắng như tuyết đánh tới. Cúc Nghĩa hít một hơi thật sâu, trong mắt hắn hiện lên sức nóng kinh người. Hắn rút bảo kiếm ra chỉ thẳng lên trời." Loạt xoạt, lạot xoạt..."Thoáng chốc tiếng bước chân vang lên dồn dập, tiếng kim loại va chạm vào nhau. Một đội trường thương binh đã lạnh lùng tiến ra ngoài xe trận, lập thế trận ở bên ngoài. Bây giờ chưa phải là thời khắc cuối cùng, chưa tới lúc dùng tới thế trận phòng ngự của xe vận lương ngăn địch. Trên thực tế Cúc Nghĩa hoàn toàn tin tưởng thế trận phòng ngự ngoan cường của binh sĩ Tiên Đăng doanh sẽ đứng vững trước sự đột kích liên tục của kỵ binh địch quân.Cách đó mấy trăm dặm. Trong đại doanh của Viên Thiệu.Viên Thiệu đứng thẳng người trên đài quan sát, sắc mặt khẩn trương hắn nhìn bầu trời âm u, đứng phía sau hắn là mấy người Điền Phong, Hứa Du, Phùng Kỷ, Thẩm Phối. Sắc mặt Điền Phong thản nhiên, sắc mặt Hứa Du là lãnh đạm." Ba ba ba..."Gió đột nhiên thổi vù vù, tinh kỳ treo ở góc đài cao bay phần phật. Áo bào sau lưng của cũng bị gió thổi tung bay. Cát lẫn trong cuồng phong bay vào mặt mọi người, bay vào mắt mọi người.Điền Phong tiến lên một bước khuyên nhủ Viên Thiệu: " Chúa công xin hãy quay về trướng. Ở đây gió lớn không có lợi cho thân thể"." Ha, bản tướng quân không muốn ngồi đực mặt chờ ở trong đại trướng" Viên Thiệu đập mạnh tay vào thành đài quan sát bằng gỗ, hắn nghiêm giọng nói: " Hôm nay … rốt cục trời có mưa không?"Điền Phong khẳng định nói: " Chúa công yên tâm, trước giờ tý đêm nay trời sẽ mưa như trút nước".Hứa Du ở bên cạnh nhân cơ hội nói: " Đây chính là Nguyên Hạo nói đấy nhé. Nếu như qua giờ tý thì đã sang ngày thứ tư vậy lúc đó ngươi sẽ phải thực hiện quân lệnh trạng".Điền Phong vuốt râu, gương mặt nho nhã vô cùng điềm tĩnh. Ba phần bình tĩnh, bảy phần tự tin. Hắn nhìn Hứa Du nói: " Nếu như trước giờ tý trời không mưa. Tử Xa tiên sinh cứ việc lấy đi cái đầu này'.Trạch Quốc, trung quân của Công Tôn Toản.Nghiêm Cương không khỏi thở dài nói khi nhìn thấy khí thế đột kích của quân Bạch mã Nghĩa Tòng: " Triệu Vân không hổ là dũng tướng. Bạch mã Nghĩa Tòng đột kích không giống như quân kỵ thông thường. Bái phục. Hôm nay mạt tướng đã hiểu ra. Khó trách trước đây chúa công đã lựa chọn Triệu Vân làm thống soái của Bạch mã Nghĩa Tòng. Chúa công thật anh minh".Công Tôn Toản cười nhạt, trong mắt hắn hiện ra vẻ đắc ý thế nhưng khi nghĩ tới cái chết thảm của bào đệ Công Tôn Việt, Công Tôn Toản lại thấy lòng quặn đau, hắn lại nghiến răng nghiến lợi." Ba..."Gió mạnh đột nhiên nổi lên, tinh kỳ bay phần phật táp cả vào mặt Quan Tĩnh. Ban đầu Quan Tĩnh ngạc nhiên nhưng hắn lập tức biến sắc, nhìn Công Tông Toản nói: " Chúa công. Hướng gió đã thay đổi. Gió Tây Bắc đột nhiên chuyển thành gió Đông Nam. Chắc chắn buổi tối hôm nay sẽ có mưa to"." Hả?"Công Tôn Toản cũng biến sắc khi nghe Quan Tĩnh nói vậy. Hắn cúi đầu nhìn mặt đất bằng phẳng dưới chân hắn. Địa hình ở đây thuộc về địa hình đất mềm, trũng, một khi trời mưa to, mặt đất sẽ trở nên lầy lội, đọng nước. Nếu sa vào đó thậm chí sẽ không bước nổi nửa bước chân, hơn nữa cũng vô cùng bất lợi cho hành động của kỵ binh.Quan Tĩnh cẩn thận nhắc nhở: " Chúa công, có nên hạ lệnh lui quân không?'" Rút quân? Không được!" Công Tôn Toản nghiến răng nói: " Cứ cho là ông trời đổ mưa như lũ, mặt đất lầy lội khó di chuyển thì đã sao nào? Cho dù là phải lên trời xuống đất bản tướng quân cũng phải tự tay đâm chết Cúc Nghĩa, báo thù huyết hận cho nhị đệ"." Ai!".Quan Tĩnh khẽ thởi dài, hắn không lên tiếng khuyên nhủ nữa.Thật ra trong lòng Quan Tĩnh cũng đã có tính toán. Dù sao dưới trướng Công Tôn Toản cũng có bốn vạn kỵ binh, cứ coi như đường lầy lội khó đi, bất lợi cho kỵ binh đột kích. Bốn vạn kỵ binh sẽ biến thành bốn vạn bộ binh. Sáu, bảy ngàn tàn binh bại tướng của Cúc Nghĩa cũng khó có thể chuyển bại thành thắng. Còn nếu như Viên Thiệu có tự mình dẫn đại quân tới đây thì ít nhất cũng phải mất hai ngày nữa, khi đó mọi chuyện đã được định đoạt. Lúc đó mặt đất cũng đã trở lại bình thường.Tiên Đăng doanh" Gió táp!"Cúc Nghĩa hung hăng chỉ bảo kiếm trong tay lên trời. Hắn ngửa mặt hét to đến khản cả giọng." Gió táp!"" Gió táp!"" Gió táp!"Hai ngàn tên cung thủ tịnh nhuệ từ trong trận nhanh chóng tiến lên, hô to hưởng ứng ba lần. Thanh thế rung trời.Gió táp là biệt hiệu của hai ngàn quân cung thủ trong Tiên Đăng doanh. Khi Cúc Nghĩa hô to: " Gió táp" thì đó chính là lúc đội quân cung thủ xuất trận.Trước trận hai bên.Bạch Mã Ngân Thương Triệu Vân quát to: " Cúc Nghĩa, có dám đánh nhau với ta một trận không?"" Ngu ngốc" Cúc Nghĩa mắng to: " Bản tướng quân không thích cái dũng của kẻ thất phu".Triệu Vân giận tím mặt. Hắn giơ thương chỉ thẳng lên trời rồi hung hăng hạ xuống chỉ về phía trước. Phía sau hắn tám ngàn kỵ binh ầm ầm hưởng ứng. Thế trận bắt đầu biến đổi. Hai ngàn kỵ binh bạch mã đi theo sau Triệu Vân bắt đầu tăng tốc độ, nhằm thẳng hướng chính diện của quân Tiên Đăng doanh đánh tới. Sáu ngàn kỵ binh còn lại cũng chia làm hai đội, đánh vu hồi hai bên sườn quân Tiên Đăng doanh.