Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Tờ mờ sáng, toàn thành Hàm Cốc quan vẫn còn chìm đắm trong ánh nắng ban mai.Quân Tây Lương đông nghịt đã ngồi thành hàng dài chỉnh tề trên lâu thành, lặng lẽ ăn sáng.Bữa cơm sáng chỉ có một bát cháo loãng cùng một cái bánh đại mạch nhỏ. Hai tên lính làm phu dịch lặng lẽ khiêng cái thùng nhỏ đi phân phát dọc theo lâu thành. Không ai gây ra bất kỳ tiếng động lớn nào, cũng không xảy ra cảnh tranh giành lẫn nhau. Hiển nhiên nơi này trái ngược với quang cảnh hỗn loạn ở đại doanh Hồ kỵ Tây Vực và hàng quân Lương Châu ở trong quan, quân kỷ của quân Lương Châu trên lâu thành nghiêm minh hơn rất nhiều."Thịch thịch thịch'.Trong tiếng bước chân nặng nề, một bóng người hùng vĩ xuất hiện trên lâu thành. Dáng vẻ kiên cường mạnh mẽ trông giống như một cây tùng trên núi cao, bướng bỉnh, kiêu ngạo, can trường để mặc cho gió sương, mưa tuýêt vùi dập cũng không thể làm hắn nao núng. Mặc dù hắn chỉ có một cánh tay nhưng cử chỉ vẫn không làm mất đi khí phách phóng khoáng, hào hùng.Cao Thuận. Đó chính là Cao Thuận.Bóng dáng của Cao Thuận vừa mới xuất hiện. Đám binh lính Lương Châu ở gần địch lâu liền rối rít đứng dậy, sắc mặt cung kính nhìn Cao Thuận, kính cẩn nói: "Tướng quân'."Ừ".Cao Thuận gật đầu, cánh tay cụt của hắn vỗ vỗ vào vai một tên lính Lương Châu rồi hắn tiếp tục đi tới."Tướng quân!"."Tướng quân!"."Tướng quân!".Cùng với bước chân tiến tới trước của Cao Thuận, càng lúc càng có nhiều binh lính Lương Châu đứng dậy. Cuối cùng tất cả binh lính Lương Châu trên lâu thành đều đứng dậy, ưỡn thẳng ngực. Mấy ngàn ánh mắt đồng thời chăm chú nhìn Cao Thuận. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.mKhông ai buộc những binh lính này phải làm như vậy. đây cũng không phải lễ nghi trong quân. Tất cả những điều này là xuất phát từ sự tôn kính với tướng quân của chúng. Khi còn huấn luyện ở Bắc Địa, bọn chúng đã từng vô cùng căm hận Cao Thuận, ngầm chửi sau lưng hắn là đầu đất nhưng khi tới chiến trường bọn chúng mới biết được tất cả những điều tướng quân của chúng nói là sự thật.Chỉ có đổ nhiều mồ hôi lúc thời bình, trên chiến trường mới ít đổ máu."Các huynh đệ!" Cao Thuận tiến tới trước lỗ châu mai, hắn giơ cánh tay phải còn lại chỉ về phía trước, nói to: "Trời đã sáng, quân Quan Đông sắp sửa tấn công. Trong trận ác chiến vô cùng thảm thiết tới đây rất nhiều huynh đệ sẽ chết trận. Bữa sáng này có thể là bữa ăn cuối cùng trước khi mất mạng của các ngươi. Đáng lý bản tướng quân phải để cho mọi người ăn uống một bữa đầy đủ thế nhưng bản tướng quân giờ đây chỉ có thể nói: Xin lỗi các người" Gió núi rít gào thổi tới, tinh lỳ màu đen trên đầu lâu thành bay phần phật. Không khí trên lâu thành tràn ngập sự trang nghiêm, lạnh giá cùng áp lực. Giờ khắc này ánh mắt của tất cả binh lính Lương Châu đều trong sáng pha lẫn sự lạnh lùng đến dị thường. Cũng chỉ có Cao Thuận mới dám đứng trước ba quân tướng sĩ nói những lời động viên như vậy. Nếu là một đội quân khác, khi chưa khai chiến nói những điều này thì chỉ e lòng quân đã tan nát."Vào lúc này bản tướng quân cũng không muốn nói nhiều. Ta chỉ hy vọng các ngươi hãy nhớ bản thân mình là một người lính" Giọng nói hùng hồn của Cao Thuận đột nhiên trở nên nghiêm trang: "Các ngươi tham gia quân đội cũng chỉ vì muốn có miếng cơm nhưng khẩu phần cơm này cũng không phải là bữa ăn ngon. Ngay khi ở Bắc Địa, bản tướng quân đã cho các ngươi rất nhiều cơ hội nhưng các ngươi cũng đã lựa chọn ở lại vậy các ngươi cũng đã trở thành một người lính chân chính. Bản thân là người lính chân chính, các ngươi cũng nên có giác ngộ của người lính'."Lâm trận bỏ chạy, chém!"."Nghe trống trận không tiến, chém. Nghe kèn lệnh không rút lui, chém'."Thấy chết mà không cứu, chém"."Phát tan tin đồn làm nhiễu loạn lòng quân, chém"."Chống đối Thượng quan, không tuân mệnh lệnh, chém"."Không anh dũng xông lên, chém".Cùng với giọng nói vô tình, tàn khốc của Cao Thuận, ánh mắt của tất cả binh lính Lương Châu trở nên vô cùng lạnh lẽo. Hơi ấm của ánh nắng ban mai đã biến mất. Trên đầu mỗi người có một thanh đao. Đó chính là số mệnh của mỗi quân nhân. Bọn chúng cũng là những quân nhân có giác ngộ cao. Thay vì nghĩ tới cái chết, không bằng cứ nghỉ ngơi thoải mái đi.Nếu như bọn chúng chết trận nơi sa trường, ít nhất bọn chúng cũng có một chỗ ở "Công Huân Đỉnh", hơn nữa thê tử của chúng ở nhà cũng không còn phải lo lắng chuyện áo cơm. Mã đồ phu trợ cấp tương đối đầy đủ cho gia đình của tướng sĩ tử trận của hắn."Quân quy Lương Châu có tội phải phạt, có công phải thưởng" Giọng nói của Cao Thuận lại biến đổi, bắt đầu trở nên nóng rực và mạnh mẽ: "Nếu như các ngươi có thể trải qua trăm trận mà không chết, ở trên chiến trường chém giết, bắt được nhiều địch nhân, lập nhiều chiến công hiển hách thì không bao lâu nữa các ngươi lại đứng ở chính vị trí của ta giáo huấn binh lính của các ngươi".Không có một tên lính nào không muốn trở thành tướng quân. Đối với binh lính mà nói cái từ "Tướng quân" vô cùng hấp dẫn với chúng.Mặt trời lên đỏ rực ở phương đông, chiếu ánh sắng rực rỡ lên lâu thành, chiếu sáng đôi mắt đen, trong suốt của binh lính Lương Châu. Cuộc nói chuyện của Cao Thuận giống như một mồi lửa dần thiêu đốt ngọn lửa điên cuồng trong lòng của mỗi tên lính Lương Châu dưới sự chỉ huy của một thống soái ưu tú nhất, không chỉ khơi dậy lòng quyết tâm kiên định dám đối đầu với cái chết của các tướng sĩ dưới trướng mà còn phải làm khơi dậy lòng hăng hái anh dũng xông lên giết địch. Nếu không có những điều này một đội quân trên chiến trường chỉ như một đám tử sĩ chết rồi, không có cách nào trở thành những dũng sĩ làm cho địch nhân mới nghe thấy đã sợ mất mật.Đây là buổi tối cuối cùng ở lại Thư huyện của đại quân Tây lương. Ngày mai đại quân của Lôi Bạc, Trần Lan sẽ áp sát, đại quân Tây Lương của Mã Dược bắt buộc phải di chuyển, không phải Mã Dược sợ Lôi Bạc, Trần Lan và năm vạn quân Dương Châu. Một khi thật sự phải đánh nhau, Mã Dược có đủ niềm tin để có thể điều khiển đại quân Dương Châu kia, làm suy sụp, mệt mỏi, di chuyển liên tục và cuối cùng chia cắt và tiêu diệt chúng.Thế nhưng điều này không cần thiết.Lần này Mã Dược tới Dương Châu không phải là vì đánh giặc mà vì cướp bóc.Một khi người và lương thảo đã cướp được, sao còn phải ở lại Thư huyện đánh một trận mà ý nghĩ của nó cũng vô cùng mơ hồ? Hơn nữa nguồn dự trữ binh lính Dương Châu rất dồi dào. Hôm nay tiêu diệt năm vạn đại quân này thì chỉ không lâu sau đó sẽ xuất hiện mười vạn đại quân khác nhưng thiết kỵ Tây Lương của Mã đồ phu chết đi một người cũng thua thiệt.Dĩ nhiên Mã đồ phu không bao giờ làm một cuộc mua bán lỗ vốn.Điển Vi bước nhanh vào trướng, hắn ôm quyền nói: "Chúa công, đã dẫn Tiểu Kiều tới'."Vậy sao?" Ánh mắt Mã Dược sáng ngời, hắn vui vẻ nói: "Dẫn vào đây".Điển Vi quay đầu lại, hắn vẫy tay, lạnh lùng nói: "Dẫn vào đi".Tiếng bước chân hỗn độn vang lên, hai tên lính Lương Châu áp giải Tiểu Kiều như hoa như ngọc đi vào đại trướng của Mã Dược. Mã Dược khẽ vẫy tay, Điển Vi lập tức cũng hành động như vậy đuổi hai tên lính Lương Châu ra ngoài tướng sau đó Điển Vi quay người đi ra khỏi trướng, hắn cẩn thận hạ rèm trướng xuống, nghiêm mật ngăn cách cảnh trong trướng với bên ngoài.Trong đại trướng.Mã Dược nghiêm nghị chỉ tay nói với Tiểu Kiều: "Ngồi đi".Tiểu Kiều vẫn không nhúc nhích.Mã Dược cười nhạt hỏi: "Nàng có biết bản tướng quân tới đây là vì cái gì không?"Tiểu Kiều khẽ gật đầu trả lời: "Biết"."Biết thế là tốt. Nàng lại đây" Mã Dược vẫy tay với Tiểu Kiều, hắn cười dâm đãng nói: "Bắt đầu từ tối hôm nay, nàng chính là nữ nhân của bản tướng quân. Làm nữ nhân của bản tướng quân đương nhiên sẽ không thiệt thòi cho nàng"."Tịch Nhan sợ là đã làm tướng quân phải thất vọng rồi" Giọng nói thánh thót, trong veo của Tiểu Kiều vang lên: "Phụ mẫu đã quyết định, đã có người mai mối, thiếp đã có đính ước cùng Chu lang'."Chu Lang?" Mã Dược cươi ha hả hỏi: "Nàng nói là Chu Du sao?"Tiểu Kiều khẽ 'ừ" một tiếng, trong đôi mắt nhỏ của nàng hiện lên một luồng sáng kỳ dị. Mã Dược cau mày, hắn không xa lạ gì với ánh mắt kia của Tiểu Kiều. Lưu Nghiên, Nguyệt Nô và cả Ngọc Nương khi nhìn hắn cũng thường có ánh mắt như vậy, hiển nhiên giữa Tiểu Kiều và Chu Du đã hình thành mối tình cảm luyến ái nhau, hơn nữa trong lòng nàng đã cực kỳ yêu mến Chu Du.Mã Dược lãnh đạm nói: "Chu Du đã thành một con quỷ không đầu ở dưới âm phủ, nàng vẫn nghĩ tới hắn sao?"Tiểu Kiều lắc đầu nói: "Chu lang là người đa mưu túc trí, thiên hạ vô song, trên thế gian này không ai có thể hại tính mạng của chàng được. Dù tướng quân uy danh khắp thiên hạ nhưng muốn giết Chu lang của thiếp chỉ e vẫn còn chưa đủ sức làm điều ấy"."Vậy nàng hãy chính mát nhìn thủ cấp của Chu Du đi" Mã Dược lãnh đạm nói: "Nếu không cho nàng xem thì nàng vẫn cho cam lòng từ bỏ Chu Du. Điển Vi, hãy mang thủ cấp của Chu Du vào đây"."Tuân lệnh".Bên ngoài trướng vang lên tiếng trả lời như sấm của Điển Vi. Một lát sau hắn đã mang thủ cấp của "Chu Du" đầm đìa máu vào trong trướng. Tiểu Kiều vốn cảm thấy vô cùng lo lắng khi thấy Mã Dược nói chắc chắn như đinh đóng cột nhưng khi thấy Điển Vi mang thủ cấp của "Chu Du' vào nàng vừa nhìn qua đã thờ ơ nói: "Tướng quân muốn nạp Tịnh Nhan làm thiếp, tối nay tướng quân cũng chỉ có được thân thể của Tịnh Nhan. Trái tim của Tịnh Nhan sớm đã dành cho Chu lang, tướng quân cần gì phải vẽ vời ra như này?"Theo bản năng Mã Dược đã nhận ra có điều khác thường, hắn vội hỏi: "Nàng có ý gì?"Tiểu Kiều chỉ tay vào thủ cấp "Chu Du" nói: "Thủ cấp này tuy có bảy phần giống với Chu lang nhưng lại không phải là Chu lang mà là tòng đệ của Chu lang là Chu Phách"."Cái gì?" Mã Dược giật mình kinh hãi, hắn thất thanh hỏi: "Nàng nói đây không phải là thủ cấp của Chu Du sao?"Tiểu Kiều khẽ mỉm cười nói: "Thiếp đã nói rồi Chu lang tài trí thiên hạ không ai bì kịp nên khắp thiên hạ này không ai có thể giết chàng"."Đáng chết!" Mã Dược giận dữ, hắn nhìn Điển Vi quát to: "Điển Vi, hãy dẫn Lỗ nhị hỗn tử lại đây".Chỉ trong thời gian chưa uống hết chung trà, Lỗ nhị hỗn tử đã bị đạp cho một cước bắn vào trong trướng.Mã Dược quay người lại, ánh mắt tàn ác chăm chú nhìn Lỗ nhị hỗn tử, hắn trầm giọng hỏi: "Lỗ nhị hỗn tử, có người nói với bản tướng quân cái thủ cấp kia không phải là của Chu Du mà là của tòng đệ Chu Du là Chu Phách, có phải vậy không?"Lỗ nhị hỗn tử sợ đến lạnh cả người, hắn quỷ dạp xuống đất, run run nói: "Tướng quân tha mạng, lúc đó tiểu nhân đứng từ xa nhìn thấy có bảy phần giống với Chu Du liền nhận là Chu Du, không ai ngờ…".Mã Dược tiến lên hai bước túm ngực Lỗ nhị hỗn tử nâng dậy, gào lên: "Vậy sao sau đó ngươi lại không nói lại cho bản tướng quân biết? Nếu như ngươi kịp thời nói cho bản tướng quân biết, bản tướng quân có thể phong toả toàn thành Thư huyện, lúc đó Chu Du dù có mọc cánh cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay bản tướng quân thế nhưng hiện nay dân chúng Thư huyện đã chạy tứ tán khắp nơi, chắc chắn Chu Du cũng đã nhân cơ hội bỏ chạy ra ngoài thành. Bây giờ đêm hôm khuya khắc thế này ngươi bảo bản tướng quân phải tìm Chu Du ở đâu?'Lỗ nhị hỗn tử dập đầu như giã tỏi, hắn run giọng nói: "Tướng quân tha mạng, tướng quân tha mạng".Đáng thương thay Lỗ nhị hỗn tử. Hắn vốn sợ Mã Dược bắt tội nên đã lừa dối khi kiểm tra, không ngờ hắn vẫn không tránh được tai kiếp này."Phịch!" Mã Dược ném Lỗ nhị hỗn tử ngã lăn xuống đất, hắn lạnh lùng quát: "Mang đi băm vằm con chó này"."Tuân lệnh".Lập tức có tên thân binh đi vào trong trướng, kéo cổ Lỗ nhị hỗn tử lôi ra ngoài."Điển Vi!"."Có mạt tướng"."Lập tức cho gọi nhị vị tướng quân Cam Ninh, Lý Mông tới gặp bản tướng quân"."Tuân lệnh".Điển Vi trả lời, hắn đang định quay người đi ra khỏi trướng thì bất chợt giọng nói của Mã Dược lại vang lên ở đằng sau: "Thôi quay lại!".Điển Vi vội vàng quay người lại, hắn thấy lúc này Mã Dược đã hoàn toàn khôi phục lại sự tỉnh táo. Mã Dược lạnh lùng nói: "Thôi, đêm hôm khuya khoắt không cần phải quấy rầy giấc ngủ của nhị vị tướng quân".Một khi Chu Du đã là người lợi hại như vậy. Một chiêu đó đã không có hiệu quả bây giờ muốn bắt hắn chỉ e còn khó hơn lên trời. Lúc này huy động tướng sĩ lùng bắt hắn ngoài việc là lãng phí sức lực của các tướng sĩ thì còn đạt được cái gì khác đây? Nếu như vì lùng bắt Chu Du để làm trễ nãi việc di chuyển, rất có thể quân Tây lương sẽ bị năm vạn đại quân của Lôi Bạc, Trần Lan gây phiền phức.Nếu như Lôi Bạc, Trần lan có được sự trợ giúp của Chu Du, khi đó cục diện sẽ rất khó giải quyết. đương nhiên Mã Dược không khi nào muốn mạo hiểm như vậy.Điển Vi chắp tay thi lễ với Mã Dược rồi hắn cầm thủ cấp của Chu Phách lui ra khỏi trướng. Màn trướng hạ xuống bên trong trướng chỉ còn Mã Dược và Tiểu Kiều. Mã Dược thở dài thất vọng, hắn nhìn Tiểu Kiều nói: "Tiểu Kiều, nàng nói rất đúng, trí tuệ của Chu Du thiên hạ vô song. Trong thiên hạ này quả thật không có ai có thể hại tính mạng của hắn".Tiểu Kiều chỉ cười nhạt không trả lời."Thế nhưng…"Nói tới đây Mã Dược dừng lại, hắn tiến tới hai bước ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Tiểu Kiều, ghé sát mặt vào gương mặt lúm đồng tiền xinh đẹp của Tiểu Kiều. Tiểu Kiều khẽ thở dài để mặc Mã Dược muốn làm gì thì làm, khi đầu mũi của hai người chạm vào nhau, Mã Dược mới tàn nhẫn nói: "Thế nhưng bản tướng quân có thể cướp đoạt nữ nhân yêu mến của hắn thì cũng coi là thắng" Đôi mắt trong veo của Tiểu Kiều nhìn Mã Dược, nàng khẽ nói: "Thiếp đã sớm nói rồi tâm thiếp vốn đã thuộc về Chu lang. Tướng quân có được Tịnh Nhan thì cũng chỉ được cái xác mà thôi'."Chiếm đoạt được thân thể nàng thì cũng coi như là chiến thắng".Mã Dược hét lên một tiếng, hai bàn tay hắn xoè ra. Một tiếng "xoẹt" vang lên, y phục của Tiểu Kiều đã bị xé rách toạc bay lên rồi rơi xuống. Trong ánh đuốc mờ mờ, Mã Dược phát hiện trên người Tiểu Kiều có mặc nội y. Trên nội y có thêu hình chân dung của Chu Du."Đáng chết!".Mã Dược gầm lên một tiếng. Hắn đưa tay xé toạc nội y của Tiểu Kiều. Đôi nhuc hoa to tròn, đầy đặn của Tiểu Kiều lập tức hiện ra trước mặt Mã Dược. Mã Dược cười gằn một tiếng. Hắn đẩy Tiểu Kiều ngã xuống nệm rồi nhào người lên người Tiểu Kiều. Trong chốc lát bên trong trướng vang lên những hơi thở nặng nhọc của nam nhân cùng tiếng rên rỉ nhẹ nhàng của nữ nhân.Bắc thành Thư huyện."Không…"Một tiếng gầm vang lên phá tan không gian tĩnh lạng. dưới ánh trăng sáng, thân hình cô đơn của Chu Du đứng trên vách núi, sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận