Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Đám mã tặc ở phía bên kia cũng nhìn đến ngây ngốc, đợi khi tỉnh lại thì Câm Điếc sớm đã xông vào trong đội mã tặc, giống như một con sói ác lao vào đàn dê, tả xung hữu đột giữa đám mã tặc, đánh cho chúng rào rào ngã xuống ngựa, chỉ trong chốc lát, Câm Điếc đã chọc thủng đội mã tặc, khi giục ngựa quay lại thì đám mã tắc đã chạy tứ tán như bầy thú hoang.Hứa Thiệu kim tâm đảm chiến giục ngựa lên trước, nói với Câm Điếc: "Ê, ngươi không phải câm điếc à?"Câm Điếc nói: "Ngươi mới câm ấy."Hứa Thiệu đột nhiên nói: "Ái chà, ta hình như đã gặp ngươi ở đâu rồi!"Câm Điếc thấp giọng nói: "Ngươi nhất định là nhớ lầm rồi.""Không lầm đâu, khẳng định là không lầm." Hứa Thiệu nhíu mày suy nghĩ một lát, rồi đột nhiên gào lên: "Nhớ ra rồi, ngươi là Bạch mã nghĩa tòng thống lĩnh Triệu Vân của Công Tôn Toản! Khi mười tám lộ liên quân truy quét Đổng Trác ta đã gặp ngươi ở trước trướng của Công Tôn Toản!" Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - .TruyệnFULL.vnKhi mười tám lộ liên quân truy quét Đổng Trác, Hứa Chử, Quách Đồ từng theo Mã Đằng tham gia liên quân. Lúc đó Hứa Thiệu đứng nghe điều động ở trước trướng của Hứa Chử, mà Triệu Vân lại là bộ tướng của Công Tôn Toản, hơn nữa từng hiệp trợ quân Mã Đằng tìm kiếm Tào Tháo. Hứa Thiệu và Triệu Vân có duyên gặp mặt mấy lần, do đó nhớ rất kỹ.Lúc Mã Chinh cứu Triệu Vân, Triệu Vân vì thụ thương, chỉ còn thở thoi thóp, cho nên hình tượng thay đổi, do đó Hứa Thiệu không thể nhớ ra. Nhưng lúc vừa rồi, Triệu vân đại phát thần uy, trong một cái nhấc tay đã đánh cho mấy trăm mã tặc hoa rơi nước chảy. Hứa Thiệu thoáng chốc đã nhớ tới bạch mã ngân thương ở trước Hổ Lao quan một tiễn bắn lui Lữ Bố.Câm Điếc sắc mặt hơi biến đổi, vừa quay đầu lại thì vừa hay nhìn thấy Mã Chinh mặt mày hưng phấn đi tới, liền bước lên trước nắm dây cương của Mã Chinh, hờ hững nói: "Đó là chuyện của nhiều năm trước rồi, hiện tại ta là thị vệ của công tử."Hứa Thiệu nói: "Ha ha, chẳng trách lai lợi hại như vậy. Thì ra ngươi đúng là Triệu Vân. Công tử có ngươi bảo hộ, vậy thì dưới gầm trời này sợ rằng không có một ai có thể động vào một cọng lông của hắn nữa."...Quận Tây Hà, Tư thị.Trương Tế đang suất lĩnh quân Tịnh Châu chạy về phía nam, trên quan đạo đã hỗn loạn bất kham, mấy chiếc xe ngựa chở đầy vàng bạc châu báu đổ ngang giữa quan đạo, cắt đứt cả con đường, xe cộ và đội ngựa ở phía sau không thể đi qua, chỉ đành vòng qua đồng hoang ở hai bên quan đạo. Kết quả lại có rất nhiều cỗ xe rơi vào bùn đất không thể tự thoát ra.Đại tướng Lôi Tự giục ngựa tới trước mặt Trương Tế, vội vàng nói: "Tướng quân, đi như thế này không phải là biện pháp, còn chưa tới Hà Đông thì đã bị quân Hà Bắc đuổi kịp rồi.""Báo!!!" Lôi Tự vừa dứt lời thì có khoái mã phóng tới, cao giọng hét lên: "Tướng quân, ngoài mười dặm ở phía bắc phát hiện kỵ binh Hà Bắc!""Hả?" Trương Tế giật nảy mình, trên mặt thoáng hiện lên vẻ đau lòng, nghiến răng nói: "Lệnh cho Trương Tú dẫn ba ngàn kỵ binh bắc thượng chặn đánh truy binh, lại lệnh cho toàn quân vứt bỏ toàn bộ quân nhu và xe cộ, khinh trang nam hạ!""Tuân lệnh!""Tuân lệnh!"Trướng Tú và chư tướng rầm rầm vâng dạ, rồi chia nhau lĩnh mệnh mà đi....Cách Tư thị mười dặm về phía bắc, Trương Cáp đang suất lĩnh năm ngàn khinh kỵ Hà Bắc hỏa tốc nam hạ.Trương Cáp cho rằng giặc cùng chớ đuổi, một khi bức quân Tịnh Châu tới đường cùng, rất có khả năng sẽ quay đầu lại cắn quân Hà Bắc một miếng, vậy thì được không bằng mất. Quân Tịnh Châu dẫu sao cũng không phải là một đám ô hợp. Ba vạn quân Tịnh Châu đại đa số đều là cựu bộ Lương Châu theo Trương Tể nhiều năm, vừa hung hãn lại vừa ngoan cường, vẫn rất có sức chiến đấu.Có điều đã có quân lệnh của Viên Thiệu, Trương Cáp cũng chỉ đành chấp hành."Báo!!!" Lúc Trương Cáp giục ngựa tiến tới thì ở phía trước đột nhiên có khoái mã lao về, cao giọng hô: "Tướng quân, phía trước phát hiên ba bộ kỵ binh, mỗi bộ có ba ngàn kỵ binh, đang từ ba hướng đông nam, tây nam, chính nam dồn về phía chúng ta. Từ cờ hiệu của đối phương, kỵ binh hướng chính nam chắc là quân Tịnh Châu, mà kỵ binh hướng tây nam và đông nam chắc là quân Lương Châu!""Quân Lương Châu ư? Tới nhanh thật đó!" Sắc mặt của Trương Cáp trầm xuống, quát thân binh ở phía sau: "Truyền lệnh cho toàn quân, kết trận ngay tại chỗ chuẩn bị chém giết!""Tuân lệnh!"Thân binh lĩnh mệnh mà đi.Kỵ binh Hà Bắc nam hạ rất nhanh liền bắt đầu giảm tốc, sau đó chậm rãi triển khai sang hai bên, bày thế trận ở trên cánh đồng tuyết trống trải, cơ hồ là kỵ binh Hà Bắc vừa hoàn tất thế trận thì ở phía chính nam, đông nam và tây nam đồng thời xuất hiện kỵ binh đông nghìn nghịt. Ba nhánh kỵ binh như thủy triều cùng ập đến, rầm rập lao về phía kỵ binh Hà Bắc.Ba nhánh kỵ binh này chính là khinh kỵ Tịnh Châu do Trương Tú xuất lĩnh và thiết kỵ Lương Châu do Mã Siêu, Hứa Chử xuất lĩnh.Trương Tế thuận theo quyết định của Mã Dược từ Tịnh Châu lui về Hà Đông, Mã Dược lập tức lệnh cho Mã Siêu, Hứa Chử mỗi người dẫn hai ngàn thiết kỵ từ Hà Đông bắc thượng để cứu viện. Mã đồ tể và Cổ độc sĩ đối với việc nắm chắc thời cơ và thời gian có thể nói là đạt tới cảnh giới khiến người ta phải kinh thán không thôi. Hai nhánh kỵ binh này của Mã Siêu, Hứa Chử vừa hay chạy tới trước khi Trương Cáp đuổi được quân Tịnh Châu.Thấy kỵ binh Hà Bắc sớm đã bày trận chờ đợi, ba nhánh kỵ binh rầm rập bắc thượng lập tức bắt đầu giảm tốc. Khi cự ly giữa hai quân còn có ngàn bước, Mã Siêu, Hứa Chử, Trương Tú đồng thời giơ cao cánh tay phải, kỵ binh đang chậm rãi tiến lên trước ở phía sau lập tức đứng lại, sau đó cũng chậm rãi triển khai sang hai bên.Kỵ binh khác với bộ binh.Trận hình của bộ binh là càng dày đặc, càng tập trung, lực công kích và lực phòng ngự càng mạnh.Nhưng kỵ binh thì lại khác, kỵ binh nếu như xếp hàng thành trận hình thật dày đặc và tập trung rồi xông lên, vậy trên cơ bản chẳng khác nào là tự sát. Kỵ binh xông trận bình thường sẽ cố hết sức triển khai sang hai bên, trước sau chỉ có mấy hàng, thậm chí là chỉ có một hàng. Chỉ có dưới tình huống đặc thù, kỵ binh mới dùng trận hình dày đặc để tiến hành xung phong.Hàn Tử vỗ ngựa xuất trận, cầm đao hét lớn: "Hà Gian Hàn Tử tại đây, ai dám nghênh chiến?"Hà Chử đang muốn giục ngựa xuất trận thì dư quang ở góc mắt đột nhiên nhìn thấy một con ngựa sớm đã phi ra, nghiêng đầu sang nhìn thì thấy chính là Mã Siêu."Tây Lương Mã Siêu ở đây!" Mã Siêu xoay ngang Thiên Lang thương, chỉ vào Hả Tử ở phía xa, quát: "Tặc tử mau tới chịu chết!"Hàn Tử đại nộ, giục ngựa xông thẳng về phía Mã Siêu, Mã Siêu cũng giục ngựa ngênh đón, vó ngựa rầm rập, tuyết văng tứ tung, trong nháy mắt hai ngựa giao nhau, trường đao đã giơ lên cao của Hàn Tử còn chưa kịp chém xuống thì Thiên Lang thương của Mã Siêu đã đâm ra như thiểm điện, mũi thương lạnh toát vô tình xuyên thủng yết hầu của Hàn Tử, lưỡi thương sắc bén và to rộng thì chặt bay cổ của Hà Tử, một cái đầu lâu bay vụt lên không."Bịch!"Máu từ đoạn cổ gãy của Hà Tử phun ra như suối, chiến mã đang lao nhanh mang theo thi thể không đầu phi về phía trước thêm mấy chục bước ngã xuống ngựa, rồi đập lên mặt tuyết lạnh băng. Mã Siêu giơ thương đâm vào thủ cấp đẫm máu của Hàn Tử, ở trước trận của hai quân giục ngựa phi về, ngẩng đầu lên trời rống dài, vô cùng diễu võ dương oai.Trận tiền Hà Bắc, Trương Cáp đột nhiên đại nộ, cầm thương giục ngựa lao ra, cao giọng quát: "Thằng nhãi Mã Siêu chớ có ngông cuồng, Hà Gian Trương Cáp ở đây, nạp mạng đi!""Trương Cáp?"Thân hình thon dài cường tráng của Mã Siêu đột nhiên hơi run lên, chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt lạnh lùng giống như ác lang nhìn chằm chằm vào Trương Cáp. Đột nhiên, đôi mắt đen láy của Mã Siêu đã biến thành màu đỏ. Trương Cáp? Cái chết của Mã Đằng là chết vì Công Tôn Toản phản bội, nhưng Trương Cáp mới là người giết chết Mã Đằng."Trương Cáp!" Mã Siêu giơ thương lên trời, lạnh lùng quát: "Vân Trung chi chiến năm đó phụ thân của ta là chết ở trong tay ngươi ư?""Tất nhiên rồi!" Trương Cáp giơ thương trả lời: "Hôm nay ta sẽ đưa ngươi xuống địa ngục để đoàn tụ với phụ thân của ngươi!""Gào!!!"Mã Dược ngẩng đầu lên trời rống dài, giục Hãn Huyết bảo mã lao về phía Trương Cáp như gió lốc. Trong sát na hai ngựa giao nhau, thương sắt trầm trọng của Trương Cáp và Thiên Lang thương của Mã Siêu đụng nhau, phát ra tiếng kim thiết khiến người ta ngạt thở. Trương Cáp chỉ cám thấy tai ong lên một tiếng, ngực giống như bị chùy nặng nện vào, hai cánh tay tê rần, không thể nhấc nên nổi nữa.Trương Cáp kinh hãi, thầm nghĩ Tây Lương Cẩm Mã Siêu quả nhiên danh bất hư truyền, so với lão tử Mã Đằng của hắn thì còn lợi hại hơn nhiều.Khi Trương Cáp đang thầm kinh hãi trong lòng thì Mã Siêu lại giục ngựa giết về. Thiên Lang thương giống như độc xà xuất động hung ác đâm vào yết hầu của Trương Cáp. Trương Cáp xốc lại tinh thần đưa thương lên đỡ, chỉ nghe thấy keng một tiếng, lực lượng cuồng dã giống như thủy triều ập tới, Trương Cáp không thể nắm nổi thương sắt trong tay nữa, mười ngón tay lỏng ra, thương sắt nặng nề sớm đã lăng không bay lên.Hà Gian mãnh tướng Trương Cáp, đánh chưa được hai hiệp đã bị Mã Siêu đánh bay binh khí.Mắt thấy Mã Siêu thần uy như vậy, tướng sĩ Lương quân đột nhiên hét to một tiếng như trời long đất lở, Hổ Si Hứa Chử cũng thấy mà kinh hãi, thầm nghĩ tên tiểu tử Mã Siêu này từ lúc nào lại biến thành lợi hại như vậy? Với thực lực hiện tại của Mã Siêu, cho dù là mình là lão Điển hợp lực e rằng cũng vị tất có thể nắm được phần thắng.Trên thực tế, từ sau trận chiến kinh thiên động địa với Lữ Bố năm đó, thực lực của Mã Siêu đã tiến bộ vượt bậc, vượt qua Điển Vi và Hứa Chử rồi!Thực lực của võ tướng do ba nhân tố quyết định, phân biệt là võ nghệ, thể chất và lòng tin.Trong đó thể chất là điều kiện tiên thiên, luyện tập và nỗ lực hậu thiên cũng không thể cải biết được thể chất của một người.Cho nên tuyệt đại đa số người đều không thể trở thành võ tướng, mà chỉ có thể thành một tiểu binh. Chỉ có những nhân tài thiên phú dị bẩm, sức mạnh siêu quần mới có thể trở thành một võ tướng.Người có thể chất cường hãn có thể trở thành võ tướng, nhưng không nhất định có thể trở thành mãnh tướng. Người vừa sở hữu thể chất cường hãn lại có võ nghệ tinh trạm mới có thể chân chính xưng là mãnh tướng.Mãnh tướng thời Hán mạt Tam Quốc nhiều như cát sông Hằng. Nhưng thực lực của bọn họ lại cách biệt một trời một mực. Trong đó nhân tố quan trọng nhất để quyết định thực lực của mãnh tướng chính là lòng tin. Khi mãnh tướng của phe địch ngã dưới tay mình càng nhiều thì lòng tin của mãnh tướng sẽ càng mạnh, thực lực cũng sẽ tăng cao!Giống như Mã Siêu đã đánh bại Lữ Bố lúc đó được hào xưng là vô địch thiên hạ. Lòng tự tin của hắn có thể tăng thêm tới cực đại, thực lực cũng đột nhiên tăng mạnh. Cho nên hôm nay khi Mã Siêu nóng lòng phục thù, trong hai hiệp đã đánh bay trường thương của Trương Cáp, giết cho hắn đại bại mà chạy cũng là việc có thể đoán được."Hát!"Mã Siêu vừa đánh bay thương sắt của Trương Cáp, quát lên một tiếng quay ngựa đâm thẳng vào yết hầu của Trương Cáp, một thương này vừa chuẩn lại vừa độc, hai người lại ở gần nhau, Trương Cáp né không kịp nên chỉ đành co đầu lại theo bản năng, chỉ nghe thấy một tiếng vang khẽ, mũ giáp của Trương Cáp đã bị Thiên Lang thương của Mã Siêu đánh bay. Tóc rối lập tức xõa xuống che phủ mắt của Trương Cáp.Trương Cáp kinh hồn táng đởm, vỗ ngựa chạy về bản trận."Tắc tử chớ chạy, để mạng lại đây!"Mã Siêu ghìm ngựa quay lại, đuổi theo không tha.Trương Cáp không dám quay đầu lại, chỉ đánh ngựa đi cho mau, đang hối hả chạy thì trong trận của quân Hà Bắc đột nhiên giết ra hai viên kiện tướng, giơ thương giục ngựa nghênh đón Mã Siêu, đồng thời quát lớn: "Đông Bình Lữ Khoáng, Lữ Tường ở đây, không được làm thương tổn tướng quân nhà ta!"Trương Cáp thấy vậy thì an tâm hơn một chút, vội vàng vòng qua huynh đệ Lữ Khoáng, Lữ Tường để về trận của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui