Phương Duyệt, Cam Ninh đồng thời bước lên trước một bước, đứng song song ở trước mặt Cao Thuận.Cao Thuận nói: "Mỗi người dẫn binh mã bản bộ (một vạn hàng quân Hán Trung, một vạn thủy quân) lập tức nam hạ, giết thẳng tới sào huyệt của Tào Tháo là Hứa Xương, người ta thường nói binh vô thường thế, nhưng vạn biến không thoát khỏi cái gốc của nó. Hứa Xương một khi gặp phải sự công kích của quân ta. Tào Tháo tất sẽ hồi sư tự cứu. Như vậy vừa có thể bức quân Tào biến mất vô hình phải lộ ra nguyên hình!""Tuân lệnh!""Tuân lệnh!"Phương Duyệt, Cam Ninh ầm ầm lĩnh mệnh.Cao Thuận lại nói: "Bản tướng quân sẽ thống lĩnh trung quân. Ở giữa phối hợp tác chiến."…Trần Lưu, đại doanh quân Tào.Để tránh đụng đầu với quân Lương, Tào Tháo trước tiên từ Quan Độ đi về hướng đông, rồi từ Trần Lưu nam hạ về Hứa Xương. Song, đại quân vừa hạ trại xong thì Lưu Diệp hớt hải chạy đến quân trướng của Tào Tháo, vội vàng nói: "Chúa công, vừa rồi thám mã có hồi báo, bốn lộ đại quân của Cao Thuận, Phương Duyệt, Từ Hoảng, Cam Ninh hôm qua đã tới Quan Độ rồi!""Nhanh thật!"Tào Tháo thất thanh nói: "Sau khi quân Lương tới Quan Độ có hành động gì không?"Lưu Diệp nói: "Kế nghi binh đã bị quân Lương phá rồi, hiện giờ Phương Duyệt, Cam Ninh dẫn hai lộ đại quân đã nam hạ, giết tới Hứa Đô rồi.""Cái gì?" Đại tướng Tàng Bá giật mình, hỏi: "Quân Lương phá được ý đồ của chúa công nhanh như vậy ư?""Lợi hại thật!" Tào Tháo nghiêm giọng nói: "Cao Thuận không hổ là danh tướng, hắn chưa chắc đã phá được ý đồ của cô, nhưng lại biết Hứa Đô là căn cơ của cô, Hứa Đô nếu như bị tập kích, cô tất sẽ phải hồi sư tương cứu! Truyền lệnh, đại quân ngay đêm xuất phát, hỏa tốc hồi sư Hứa Đô, lại lệnh cho Trương Cáp dẫn năm ngàn khinh kỵ tiếng về phía tây nghênh kích Phương Duyệt, Cam Ninh, nhất định phải níu chân quân Lương ít nhất là cho tới ngày mười một!"Quỷ kế đã bị vạch trần, hiện tại Tào Tháo đã không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể quyết chiến chính diện với quân Lương!Hứa đô dẫu sao cũng là sào huyệt nhiều năm của Tào Tháo, tuy thiên tử, bá quan đã bị Quan Vũ cướp đi, nhưng bách tính vẫn còn, căn cơ của Tào Tháo vẫn còn, Tào Tháo tuyệt đối không thể, cũng không dám tùy tiện vứt bỏ. Cái này gọi là kéo một cái mà động tới toàn cục, Hứa đô một khi thất thủ, cả Duyện châu sẽ trở thành vật trong túi của quân Lương Châu, mà Dự Châu ở mặt nam căn bản không đủ để trở thành căn cơ, tới lúc đó cho dù đoạt lại được thiên tử, bá quan về, thì Tào Tháo cũng không có chỗ mà đứng chân.Tuân Du lo lắng trùng trùng nói: "Quân sư vẫn còn chưa truyền tin tức về, quyết chiến với đại quân của Cao Thuận xem ra là khó tránh rồi, đã như vậy, chúa công cớ sao không phái thượng tướng suất lĩnh một nhánh kỵ binh đánh úp ra sau quân Lương, cắt đứt đường vận lương của chúng? Cho dù không thể thành công, cũng có thể kềm chế địch nhân, khiến cho chúng không dám toàn lực tiến công Hứa Đô.""Hay!" Tào Tháo vui vẻ nói: "Lệnh cho Trương Liêu dẫn ba ngàn khinh kỵ đánh vu hồi phụ cận Huỳnh Dương, tùy thời cắt đứt đường vận lương của quân Lương!"...Ba ngày sau, đại quân của Mã Dược khó khăn lắm mới tới được Tương thành.Trung quân đại trướng, Mã Dược đang cùng Giả Hủ, Lý Túc nghị sự thì Cú Đột bước vộ vào trướng, cao giọng nói: "Chúa công, Dĩnh Xuyên cấp báo, Nhữ Nam cấp báo!""Hả?" Mã Dược đứng dậy, nói: "Nói đi."Cú Đột nói: "Cao Thuận tướng quân sai khoái mã tới báo, Quan Độ chi chiến đã kết thúc.""Quan Độ chi chiến đã kết thúc rồi ư? Nhanh vậy à!" Mã Dược trầm giọng nói: "Viên Thiệu bại rồi ư?"Cú Đột nói: "Viên Thiệu đã bại về thành rồi."Mã Dược nói: "Đại quân của Tào Tháo ở đâu?"Cú Đột nói: "Không biết đi đâu rồi. Cao Thuận tướng quân đang phái thêm thám mã tra xét."Mã Dược nói: "Cao Thuận có tính toán gì?"Cú Đột nói: "Từ Hoảng tướng quân dẫn tám ngàn thiết kỵ bảo hộ đường vận lương. Phương Duyệt, Cam Ninh hai vị tướng quân mỗi người dẫn binh mã bản độ đã nam hạ Hứa đô, cao Thuận tướng quân dẫn đại quân ở giữa phối hợp tác chiến.""Tốt, Cao Thuận an bài như vậy là rất thỏa đáng!" Mã Dược mắt lộ ra vẻ tán thưởng, vui vẻ nói: "Đến lúc đó, cô lại dẫn đại quân vượt qua Dĩnh Thủy mà bắc tiến. Có thể cùng đại quân của Cao Thuận hình thành thế Nam Bắc giáp công. Cho dù là Tào A Man tự mình dẫn đại quân quay về cứu Hứa Đô thì cũng không thể xoay chuyển được cục thế, ha ha."Cú Đột nói: "Chúa công. Hứa Chử tướng quân cũng từ Nhữ Nam đưa tin cấp báo tới."Mã Dược nói: "Nói đi."Cú Đột nói: "Hứa Chử tướng quân ở Cổ thành đã bắt được một gã tiểu giáo của quân Tào. Tiểu giáo nói là bộ tướng Quan Vũ của Tào Tháo đã khởi binh làm phản, bắt cóc thiên tử, bá quan và vợ con của Tào Tháo đang chạy tới Nhữ Nam. Đại tướng Vu Cấm của Tào Tháo đang dẫn quân truy đuổi. Tào Hồng, Tào Chân đột nhiên vòng xuống phía nam, cũng chính bởi vì nghe thấy tin tức này, mới vội vàng tới Cổ thành hội hợp với Vu Cấm.""Hả?" Mã Dược nghe vậy liền giật nảy mình, thất thanh nói: "Quan Vũ làm phản, bắt cóc thiên tử ư?"Giả Hủ sắc mặt cũng trầm xuống, nói: "Chúa công, chuyện này nan giải rồi đây!"Quan Vũ cướp thiên tử tới Nhữ Nam. Chẳng lẽ làm muốn đầu hàng Kinh Châu Lưu Biểu hoặc là Giang Đông Mãnh Hổ Tôn Kiên?"Giả Hủ nói: "Khả năng đầu hàng Tôn Kiên thì lớn hơn!"Lý Túc nói: "Việc này rất trọng đại, cớ sao không tự dẫn đại quân tới truy bắt? Nếu chậm trễ để hắn vào Lư Giang rồi mới muốn nghênh đón thiên tử thì khó lắm."Giả Hủ lắc đầu nói: "Quan Vũ làm phản, thiên tử bị cướp ít nhất đã là chuyện của nửa tháng trước rồi, lúc này chúa công mới dẫn đại quân truy đuổi e rằng đã không kịp nữa rồi, hơn nữa đại quân thâm nhập vào Nhữ Nam, hoặc thậm chí là Lưu Giang thì bổ cấp lương thảo sẽ biến thành vô cùng khó khăn, rất dễ để địch thừa cơ, đây không phải là việc làm thông minh."Mã Dược đang đi đi lại lại đột nhiên dừng bước, nói với Cú Đột: "Lập tức truyền lệnh cho Hứa Chử, Trần Đáo không cần phải để ý đến tàn quân của Vu Cấm, Tào Hồng, Tào Chân nữa, khinh kỵ tiến nhanh truy kích Quan Vũ, nhất định phải chặn được Quan Vũ trước khi hắn tiến vào Giang Hạ hoặc là Lư Giang! Thiên tử không thể lọt vào tay Lưu Biểu, Tôn Kiên được!""Tuân lệnh." Text được lấy tại TruyệnFULL.vnCú Đột dạ một tiếng, lĩnh mệnh mà đi.Mã Dược hít sâu một hơi, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, trầm giọng nói: "Đại quân vẫn tiếp túc bắc thượng tấn công Hứa Xương. Thiên tử tuy quan trọng, nhưng Tào Tháo vẫn là một họa hại. Nếu không thể nhân cơ hội nay mà một gậy đập chết hắn, đợi khi hắn lấy lại sức mới muốn diệt hắn thì khó vô cùng."Lý Túc nói: "Quân lương của quân Tào vốn cực kỳ thiếu thốn, lúc này thiên tử bị cướp đi. Từ Châu, Hoài Nam rất có khả năng sẽ sinh biến, tiếp theo là tạm dừng cung cấp lương thảo cho Tào Tháo, như vậy, tình thế của quân Tào sẽ đã rét vì tuyết lại giá vì sương. Hứa Xương chi chiến có lẽ sẽ dễ dàng hơn so với dự tính.""Vậy cũng chưa chắc!" Trong mắt Mã Dược lóe lên hàn quang, trầm giọng nói: "Không có lương thực để ăn, ít nhất thì cũng có người để ăn!""Hả, ăn người?""Da mặt của Lý Túc co giật kịch liệt, trong mắt tràn ngập vẻ sợ hãi.Mã Dược lạnh lùng nói: "Tào A Man này tâm ngoan thủ lạt, trên đời này không có việc gì là hắn không dám làm cả!"...Quận Trần lưu, trong một thôn nhỏ hẻo lánh.Trình Dục suất lĩnh tám trăm tinh binh xuất hiện trên cánh đồng ở ngoài thôn, trong thôn có khói bếp lượn lờ chứng tỏ nơi đây còn có bách tính sinh sống, do nhiều năm chiến loạn, đạo phỉ hoành hành, trong quận Trần Lưu dạng thôn trang như vậy đã còn không nhiều. Các bách tính không phải là chạy nạn tới Quan Trung thì cũng tiến vào trong thành, chỉ có một số thôn trang vắng vẻ vẫn có người sống."Vây thôn trang lại!" Trong mắt Trình Dục lóe lên một tia âm độc, trầm giọng nói: "Bảo vệ tất cả thông đạo, không cho phép bất kỳ người sống nào tiếp cận trong vòng ba dặm, càng không cho phép người trong thôn chạy ra.""Tuân lệnh!"Hai tư mã nhận lệnh, xuất lĩnh ba trăm tinh binh chia ra, vây thôn trang nho nhỏ này lại. Trình Dục xua tay, suất lĩnh năm trăm tinh binh còn lại tiến vào tiểu thôn. Bách tinh trong thôn rõ ràng cũng phát hiện quân đội ở ngoài thôn, từ cờ hiệu các thôn dân đã phân biệt ra là quân đội của Tào thừa tướng, liền lấy hết dũng khí ra ngoài nghênh đón.Một vị trưởng giả râu tóc bạch trắng chống gậy tới trước mặt Trình Dục, phía sau trưởng giả còn có hơn trăm thôn dân đi theo, có già có trẻ, chỉ là không có nam tử thanh niên. Trên thực tế, thanh niên nam tử còn lại trong quận Trần Lưu cũng không nhiều, một phen cướp người của Mã đồ tể vào mấy năm trước, lại thêm Tào Tháo liên tục chinh binh, thanh niên nam tử sớm đã tiêu hao hết rồi.Lão già run rẩy hỏi: "Xin hỏi, đây là đại quân của Tào thừa tướng ư?"Trình Dục nói: "Đúng vậy."Lão già nói: "Đại quân tới nơi hẻo lánh hoang dã này, không biết là có gì sai bảo?"Trình Dục nói: "Vì tìm lương mà đến."Lão già nói: "Lương thực trong thôn đã hết, các thôn dân cũng chỉ còn rau dại vỏ cây để ăn, lấy đâu ra lương mà tiếp tế cho quân đội nữa?"Trong mắt Trình Dục lóe lên một tia lãnh khốc, trầm giọng nói: "Trong thôn có lương?"Lão giả không hiểu, nói: "Tướng quân nếu không tin, cứ việc phái binh vào thôn mà tìm."Trình Dục nói: "Không cần tìm, lương thực ở ngay trước mắt rồi."Lão già ngạc nhiên nói: "Chỗ này thì lấy đâu ra lương thực?"Trình Dục đưa tay chỉ vào lão già, cực kỳ lạnh lùng nói: "Lão tiên sinh, ông... chính là quân lương!"Lão già giật nảy mình, thất thanh nói: "Cái... cái gì?"Trình Dục đột nhiên quay đầu lại, nói: "Còn ngây ra đó làm gì? Động thủ lấy lương!"Các binh sĩ vẻ mặt ngây ngốc, một hồi lâu vẫn không có phản ứng."Sao vậy?" Trình Dục cao giọng nói: "Các ngươi muốn khiến thừa tướng đói chết à? Còn không mau động thủ đi!"!"Gừ..."Một quân tư mã của quân Tào ngẩng mặt lên trời rú to một tiếng, giơ đao trong tay lên độc ác đâm vào bụng của lão già, thuận thể vặn một cái. Nội tạng của lão già cùng với máu từ trong ổ bụng đã rách toạc trào cả ra ngoài, lão già vẫn chưa tắt thở, giãy dụa chỉ vào mặt tên tư mã của quân Tào, mắng: "Các ngươi là một đám cầm thú."Có người dẫn đầu, những binh sĩ quân Tào còn lại lập tức lộ ra thú tính âm u nhất trong nhân tính, nhao nhao rút vũ khí, gào thét xông về phía những thôn dân vô tội. Đao quang lấp lánh, máu chảy thành sông. Tiếng rên rỉ của thôn dân và tiếng gào thét như dã thú của binh sĩ quyện lại với nhau, tạo thành một khúc quân hành tử vong cực kỳ vô nhân đạo.Gió bắc gào thét, tuyết lớn như lông ngỗng từ trên trời lác đác rơi xuống đất, tựa hồ như ông trời cũng không muốn nhìn thấy một màn tàn nhẫn này, muốn dùng hoa tuyết trắng phau để che đậy máu tanh và tội ác trên thế gian này. Không tới thời gian một bữa cơm, hơn trăm thôn dân đã hóa thành một đống tử thi, ngổn ngang nằm trên mặt đất.Trình Dục hít sâu một hơi, lạnh lùng hạ lệnh: "Tả tư mã, dẫy năm mươi kỵ binh tiếp tục tìm kiếm một thôn trang. Hữu tư mã, ở ngay tại chỗ lấy thịt chế thành thịt người khô. Tiền tư mã, dẫn binh tìm thôn trang, không được tha cho bất kỳ ai, sau đó phóng hỏa đốt thôn, thiêu hủy tất cả dấu vết!""Tuân lệnh!"Ba tư mã lĩnh mệnh mà đi.