Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Tân Dã, phu quan Tào TháoNgay khi Cổ Quy dẫn Bàng Thống ra ngoài, Tào Tháo nhìn thủ hạ của mình nói: "Chư vị có nghĩ Bàng Thống, Bàng Sĩ Nguyên này có đáng tin cậy hay không?""Chúa công không nên dễ tin lời gã nhà quê này" Trình Dục chưa kịp trả lời, Đại tướng Tào Hồng đã nói: "Người này tự xưng là kỳ sĩ Kinh Tương. Hồng cho rằng cũng chẳng làm nên trò trống gì. Kế sách hắn hiến cũng chưa chắc đã giúp chúa công đoạt được Kinh Châu, cũng có khi thằng nhãi này phụng mệnh Lưu Biểu tới đây. Chúa công tin lời hắn nhất định là sẽ tự chui đầu vào lưới".Tào Tháo hỏi Trình Dục: "Trọng Đức nghĩ sao?"Trình Dục nói: "Dục nghĩ rằng không phải Bàng Thống cố ý làm ra vè huyền bí".Tào Tháo đột nhiên quát to: "Trương Liêu đâu?"Đại tướng Trương Liêu bước ra, ôm quyền nói: "Có mạt tướng".Tào Tháo nói: "Lập tức điểm năm trăm tinh binh đi theo Cô tới Tương Dương"."Tuân lệnh".Trương Liêu trả lời rồi rời đi.Tào Tháo nhìn Trình Dục, Lưu Diệp nói: "Trọng Đức, Tử Dương hãy chia nhau đi làm việc"."Tuân lệnh".Trình Dục, Lưu Diệp ôm quyền vái chào rồi cùng rời khỏi sảnh đường.Năm thứ mười một Hán Hiến Đế, mùa xuân (năm 198) tại TruyenFull.vnMã Dược cử Cao Thuận thống lĩnh hai vạn đại quân ra Hán Trung hạ trại, không lâu sau đó hai vạn quân đóng trại ở đó phân tán ra, bí mật quay lại Quan Trung sau đó Mã Dược lại cử thiên tướng dẫn hai vạn đại quân đó quay lại Hán Trung hội họp với Cao Thuận, cứ như thế diễn ra mười lần. Tới mùa thu năm đó đã tạo nên một tư thế hai mươi vạn đại quân đang đóng trại ở Nam Trịnh.Cao Thuận lại phái ra rất nhiều mật thám, xích hầu, ngày đêm không ngừng thăm dò địa hình, quân tình Tây Xuyên, phái người vào Tây Xuyên trắng trợn phao tin tức nói trước khi mùa đông bắt đầu đại quân sẽ xuôi nam tiến đánh Tây Xuyên.Ngay lập tức thế cục Tây Xuyên nổi sóng, biến đổi một cách kỳ lạ, giống như là cơn giông tố sắp xảy ra.Tin tức truyền tới Thành Đô, Ích Châu mục Lưu Chương vô cùng hoảng sợ, hắn cấp tốc triệu tập văn, võ bá quan thương nghị tìm cách đối phó. Lúc này trong đại sảnh của phủ Ích Châu mục lô nhô toàn đầu người. Gần như tất cả những nhân vật có uy danh, máu mặt ở Xuyên Trung đã tụ tập ở đây, cùng nhau thương nghị đại kế.Lúc này cũng cần phải giới thiệu sơ lược qua tình hình sĩ tộc Xuyên Trung.Vào giữa năm Trung Bình, Mã Tương, Triệu Chi tụ tập người khởi nghĩa. Sĩ tộc Xuyên Trung là Nhâm Kỳ, Cổ Long vì để tự bảo vệ bản thân mình nên đã liên kết với cường hào Xuyên Trung tụ tập nghĩa binh trấn áp cuộc khởi nghĩa sau đó nghênh đón Lưu yên nhập Xuyên. Dưới sự ủng hộ của Nhâm Kỳ, Cổ Long, Lưu Yên nhanh chóng thiết lập được thế lực ở Tây Xuyên. Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, thế lực của Cổ Long không ngừng bành trướng tạo thành mối uy hiếp thực sự nghiêm trọng tới địa vị cai trị của Lưu Yên.Đương nhiên Lưu Yên không muốn trỏ thành con rối, để mặc cho sĩ tộc Xuyên Trung thao túng vì vậy Lưu Yến mới nghĩ tới việc lợi dụng "Đông Châu sĩ" để phản kích lại sĩ tộc Xuyên Trung.Vậy "Đông Châu sĩ" là gì?"Đông Châu sĩ" là tên gọi chung của người Xuyên với giới sĩ tộc đến từ bên ngoài.Khi Lưu Yên vào Xuyên nhậm chức có dẫn theo một nhóm người tài năng. Trong đó tương đối nổi danh có Ngô Ý (trong chính sử, muội muội của Ngô Ý trước đó được gả cho thứ tử của Lưu Yên sau đó lại gả cho Lưu Bị làm hoàng hậu), Bàng Hi, Triệu Vĩ, Đổng Phù, Hứa Tĩnh mấy người. Bởi vì mấy năm liền Quan Đông chiến loạn nên có mười mấy vạn lưu dân đổ vào Tây Xuyên. Trong số lưu dân này cũng có một số nhân tài. Tương đối nổi danh một chút có Đặng Chi, Đổng Hoà và Ngô Ban."Đổng Châu sĩ " từ khi theo Lưu Yên nhập Xuyên vẫn một mực bị sĩ tộc Xuyên Trung do Nhâm Kỳ, Cổ Long cầm đầu xa lánh, chèn ép. Vì vậy khi Lưu Yên và sĩ tộc Xuyên Trung phát sinh mâu thuẫn trầm trọng. Bọn họ liền kiên định không đổi ủng hộ Lưu Yên. Dựa vào sự ủng hộ mạnh mẽ của "Đông Châu sĩ", Lưu Yên đã thành công trong việc dẹp tan sự uy hiếp của sĩ tộc Xuyên Trung, trấn áp tàn khốc sự phản loạn của Nhâm Kỳ, Cổ Long. Lúc ấy gần như các đại gia tộc nổi danh, hùng mạnh bị tàn sát hoàn toàn.Thế nhưng điều đáng tiếc là Lưu Yên cũng không phải là một người có tâm kế, không có năng lực của một người chủ có tài trí, mưu kế kiệt xuất. Năng lực của hắn rất bình thường. Sau khi tiêu trừ mối uy hiếp của sĩ tộc Xuyên Trung, hắn rất nhanh chóng lại mắc phải một sai lầm tương tự. Đó chính là để mặc cho những nhân vật tiêu biểu của "Đông Châu sĩ" như Đổng Phù, Triệu Vĩ phát triển thế lực.Mặc dù Đổng Phù, Triệu Vĩ là "Đông Châu sĩ' nhưng thực ra lại là người Xuyên điển hình. Hai người này đã lợi dụng thân thế người Xuyên của mình đã thành công trong việc thâu tóm các thế lực sĩ tộc Xuyên Trung còn sót lại. Cuối cùng đã hình thành một tập đoàn sĩ tộc Xuyên Trung hoàn toàn mới.Nói một câu theo thuật ngữ hiện đại là: tất cả thành quả cách mạng của "Đông Châu sĩ" đã bị Đổng Phù, Triệu Vĩ, hai người của phái bảo thủ chiếm hết.Thế nhưng cũng cần chỉ rõ ra rằng: Đổng Phù, Triệu Vĩ, đại diện cho giới sĩ tộc mới sinh ra ở Xuyên Trung rất khác biệt với sĩ tộc bản địa sinh trưởng ở Xuyên Trung.Sau khi Lưu Chương kế vị Lưu Yên. Sĩ tộc Xuyên Trung hình thành ba phía rất rõ ràng. Quần thể sĩ tộc mới trỗi dậy ở Xuyên Trung, sĩ tộc Xuyên Trung bản địa và "Đông Châu sĩ'. Ba đại thế lực sĩ tộc này liên kết, trợ giúp lẫn nhau. Chúng cùng hình thành cộng đồng ngươi lừa ta gạt thống trị quan trường Xuyên Trung.Dựa vào tình thế trước mắt mà nói, sĩ tộc Xuyên Trung mới trỗi dậy nắm quyền hành to lớn về chính quyền, quân sự.Đổng Phù nắm giữ trọng binh. Gần như tất cả quan lại địa phương ở Tây Xuyên đều xuất phát là môn hạ của hai người Triệu Vĩ, Đổng Phù. Trong khi đó "Đông Châu sĩ" thì nắm giữ quân quyền. Ví dụ như Ngô Ý, cũng là người nắm quyền hành to lớn. Nếu so sánh thì giới sĩ tộc Xuyên Trung bản địa là thê thảm nhất. Với những nhân vật đứng đầu là Trương Tùng, Phí Thi, vương Luỹ, sĩ tộc bản địa Xuyên Trung chỉ đảm nhiệm một số chức quan nhàn tản không quan trọng. Với những người như Trương Nhiệm, Nghiêm Nhan, cũng không phải là những nhân vật trọng yếu nắm giữ quân đội, trong tay nhiều lắm cũng chỉ có hai, ba ngàn quân.Thành Đô, đại sảnh của phủ Ích Châu mục.Lưu Chương nhìn khắp văn quan, võ tướng trong đại sảnh, ánh mắt hắn vô cùng hoảng sợ lên tiếng hỏi: "Nay Mã đồ phu dẫn theo hai mươi vạn binh mã tiến hành xâm phạm đại quy mô. Bây giờ chúng ta phải làm gì?'Đại tướng Ngô Ý bước ra khỏi hàng nói: "Chúa công không cần kinh hãi. Mã đồ phu dẫn theo hai mươi vạn đại quân xâm phạm thực ra cũng chẳng có điều gì lo lắng. Quân ta chỉ cần phái tinh binh trấn thủ chặt hai nơi hiểm yếu Gia Manh Quan, Kiếm Các. Lại cử Đại tướng đóng quân ở trung tâm Tử Đồng điều khiển tác chiến. Quân Lương Châu tấn công lâu ngày không thể công chiếm, lương thảo tiếp tế khó khăn, tất sẽ lui binh".Đổng Phù cũng nói: "Tử Viễn nói rất đúng. Trước đây hãn tướng dưới trướng Mã đồ phu, Thái Thú Hán Trung là Trương Tú đã mấy lần khởi binh tấn công Gia Manh Quan nhưng đều thất bại lui binh đó sao. Lần này Mã đồ phu dù có tập hợp hai mươi vạn đại quân thì cuối cùng cũng chỉ e không thể làm nên cơm cháo gì. Chúa công bất tất phải lo lắng".Lưu Chương dùng tay áo lau mồ hôi trán, hắn run run nói: "Nhưng ai là người có thể trấn thủ Gia Manh Quan, Kiếm Các?""Mạt tướng nguyện ý"."Mạt tướng nguyện ý".Lưu Chương vừa dứt lời, hãn tướng Xuyên Trung là Nghiêm Nhan, Trương Nhiệm trước sau bước ra khỏi hàng nói.Lưu Chương nói: "Như vậy thì Trương Nhiệm hãy dẫn ba ngàn quân trấn thủ Gia Manh Quan. Nghiêm Nhan hãy dẫn ba ngàn quân trấn thủ Kiếm Các".Trương Nhiệm, Nghiêm Nhan đồng thanh nói: "Mạt tướng tuân lệnh".Lưu Chương lại nnhìn Ngô Y, Đồng Phù nói: "Tử Viễn (tên chữ của Ngô Ý) hãy thống lĩnh ban vạn đại quân trấn giữ Tử Đồng. Nguyên Trợ (tên chữ của Đồng Phù) hãy thống lĩnh mười vạn đại quân trấn giữ Lãng Trung. Phối hợp trợ giúp lẫn nhau".Đổng Phù, Ngô Ý ôm quyền nói: "Tuân lệnh"Dinh thự của Trương Tùng.Trưởng Sử Thục quận là Phí Thi và Vương Luỹ cùng nhau tới thăm.Trương Tùng, Phí Thi, Vương Luỹ đều là người Xuyên Trung. Có thể nói ba người đều là những nhân tài kiệt xuất của giới sĩ tộc bản địa Xuyên Trung thế nhưng vì bị giới sĩ tộc Xuyên Trung mới trỗi dậy và "Đông Châu sĩ" chèn ép, bước tiến của sĩ tộc Xuyên Trung bản địa rất gian nan. Một người năng lực xuất chúng như Trương Tùng mới chỉ là một Tòng Sự, có thể nói là một chức quan rất hèn kém.Trong sảnh, Trương Tùng, Phí Thi, Vương Luỹ cùng ngồi quan án.Phí Thi nói: "Lần này Mã đồ phu tụ tập hai mươi vạn đại quân ở Hán Trung, có thể nói khí thế rất hung hăng. Đổng Phù, Ngô Ý thân nắm giữ binh quyền nhưng một người trốn tránh ở Lãng Trung, một người núp ở Tử Đồng. Trương Nhiệm, Nghiêm Nhan tuy là danh tướng Xuyên Trung nhưng trong tay chỉ có ba ngàn thủ hạ chỉ e rất khó có thể ngăn cản được sức mạnh của quân Lương"."Đúng vậy" Vương Luỹ cảm khái nói: "Bình thường chỉ thấy Ngô Ý, Đổng Phù tác oai tác quái, vênh vênh váo váo. Bây giờ đại quân Lương áp sát biên giới thì tất cả bọn chúng lại giống như con rùa rụt cổ. Chúng lại đẩy người Xuyên chúng ta đi ra tiền tuýên làm bia đỡ đạn. Quả thực chúng coi thường người Xuyên chúng ta quá đáng"."Hừ…" Trương Tùng hừ một tiếng ý bảo hai người không nên nói vội. Sau khi hắn đứng dậy đi ra ngoài cửa quan sát cẩn thận, phát hiện không có bất kỳ ai nghe lén, hắn mới quay lại chỗ ngồi, thì thào nói với Vương Luỹ và Phí Thi: "Chỉ e Mã đồ phu tụ tập hai mươi vạn đại quân ở Hán Trung là hư trương thanh thế. Nếu như tại hạn tính không sai. Quân Lương rất có thể dùng chiêu giương đông kích tây. Trước tiên chúng gióng trống khua chiêng ở Hán Trung lam ra vẻ chuẩn bị tấn công Gia Manh Quan, tới khi đại quân Tây Xuyên bị kéo tới Tử Đồng, Lãng Trung, chúng sẽ ngầm phái một toán quân tinh binh đi theo con đường nhỏ từ Âm Bình tiến thẳng tới Thành Đô"."Hả?""Gì?"Phí Thi, Vương Luỹ kinh hãi khi nghe nói vậy, cả hai thất thanh nói: "Nếu quả như dự đoán của Vĩnh Niên. Đại quân Tây Xuyên ở xa mãi Tử Đồng, Lãng Trung trong lúc cấp bách nhất định sẽ không kịp quay lại phòng thủ. Quân Lương Châu sẽ nhân dịp đó đánh chiếm Thành Đô"."Không phải có thể mà là nhất định" Trương Tùng nói: "Từ Đạp Trung ra Âm Bình có một con đường nhỏ. Một đường từ Giang Du tới Phù Thành, qua Miên Trúc, Duyên Đồ đều không có bất kỳ một nơi hiểm yếu nào để phòng thủ. Trong các thành trì dọc đường cũng không có trọng binh trấn giữ. Mã đồ phu chỉ cần phái ra ba ngàn tinh binh là có thể phá thành, nhổ trại, thẳng tiến tới Thành Đô".Phí Thi nói: "Như vậy chúng ta hãy mau chóng bẩm báo chúa công, sớm phái tinh binh trấn thủ con đường nhỏ Âm Bình"."Chậm đã" Trương Tùng khoát tay nói: "Tử Thư (tên chữ của Phí Thi), không thể"."Cái gì?" Vương Luỹ thất thanh hỏi: "Ý của Vĩnh Niên muốn gì?"Trương Tùng nói: "Ta có ý định mang Tây Xuyên hiến cho Thừa tướng. Chẳng hay ý nhị vị thế nào?'"A" Phí Thi vội vàng la lên: "Vĩnh Niên nói vậy là sai rồi. Chính sách của Mã đồ phu thi hành ở Quan Trung có thể nói là đại nghịch bất đạo. Coi trọng thứ dân và thương nhân ti tiện, lại không tin dùng giới sĩ tộc chúng ta. Đi ngược lại với cổ huấn của thánh nhân, bỏ lễ, định chế. Mã đồ phu làm điều ngang ngược như vậy, bỏ quên nguồn gốc. Chúng ta há có thể tiếp tay cho hắn làm bậy sao?"Trương Tùng cũng không phản bác lại, hắn chỉ lạnh lùng hỏi ngược lại một câu: "Vậy nhị vị còn muốn tiếp tục làm thủ hạ dưới trướng Đổng Phù, Triệu Vĩ, Ngô Ý, làm cái đuôi của người khác sao? Đến bao giờ chúng ta mới có thể đoạt lại lợi ích của sĩ tộc Xuyên Trung chúng ta? Đến lúc nào sĩ tộc Xuyên Trung chúng ta mới chân chính nắm giữ binh quyền. Đến lúc nào chúng ta mới chân chính nắm giữ vận mệnh của chúng ta?""Cái này…'.Vương Luỹ, Phí Thi cứng họng.Trương Tùng khẽ vỗ trác án, hắn trầm giọng nói: "Ta đã vẽ một bức địa đồ toàn bộ địa hình Tây Xuyên. Mấy ngày nữa ta sẽ mang theo bức địan đồ này tới Lạc Dương, yến kiến Thừa tướng phân tích rõ lợi hại. Nếu như Thừa tướng đồng ý duy trì lợi ích của giới sĩ tộc Xuyên Trung chúng ta, không áp đặt chính sách mới ở Quan Trung cho Tây Xuyên lúc đó Tùng mới dâng hiến địa đồ sau đó sẽ mang hết toàn lực giúp Thừa tướng vào Xuyên".Vương Luỹ nói: "Nếu như Mã đồ phu không nghe theo?"Ánh mắt Trương Tùng lộ hàn quang, hắn trầm giọng nói: "Vậy chúng ta hãy mang kế giương đông kích tây của quân Lương Châu bẩm báo lên chúa công, đề nghị chúa công cử một toán tinh binh tới trấn thủ con đường nhỏ Âm Bình, đánh bại âm mưu của Mã đồ phu"."Được" Vương Luỹ trầm giọng nói: "Tính từ ngày Vĩnh Niên rời Xuyên, hãy lấy thời hạn ba tháng. Nếu trong ba tháng đó không có tin tức báo về, bọn ta sẽ lập tức báo lên chúa thượng để phái quân Ích Châu trấn giữ con đường nhỏ Âm Bình"."Ừ" Trương Tùng gật đầu nói: "Sau khi ta rời khỏi Tây Xuyên, Tử Thư, Tử Phục (tên chữ của Vương Luỹ) hãy âm thầm liên kết với Vương Bình, Trương Nhiệm, Nghiêm Nhan mấy người đó, sớm chuẩn bị sẵn sàng để nghênh đón quân Lương Châu vào Xuyên".Vương Luỹ nói: "Vĩnh Niên cứ yên tâm. Tử Quân (tên chữ của Vương Bình) chính là tộc đệ của tại hạ. Nhị vị tướng quân Trương Nhiệm, Nghiêm Nhan cũng là thuộc hạ cũ của Nhâm công, Cổ công đề bạt. Chúng ta chỉ cần nói với bọn họ là để duy trì lợi ích của sĩ tộc Xuyên Trung, là vì muốn báo thù cho Nhâm công, Cổ công, bọn họ nhất định sẽ theo chúng ta".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận