Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

"Bẩm tướng quân" Lôi Đồng trả lời: "Tất cả những vật dẫn lửa như tướng quân phân phó: dầu lửa, củi khô, than đá đều đã chuận bị đầy đủ"."Ừ" Trương Nhiệm gật đầu, hắn tiếp tục phân công Ngô Lan: "Ngô Lan, bắt đầu từ hôm nay cắt đứt đường núi, không cho phép bất kỳ ai, thương đội nào đi qua. Ở các bến sông đều phải phái binh lính canh giữ. Trên ặmt sông cũng phái quân tuần tra. Cấm tất cả thuyền bè qua lại trên sông. Nếu phát hiện bất kỳ kẻ nào nói giọng Kinh Tương đều coi là gian tế, bêu đầu ngay tại chỗ".Ngô Lan chắp tay nói: "Mạt tướng lĩnh mệnh".Trương Nhiệm suy nghĩ một lát rồi nói: "Trương Dực nghe lệnh".Trương Dực bước ra đáp: "Có mạt tướng".Trương Nhiệm nói: "Hãy lựa chọn ba mươi tên tinh binh Ba Đông, mặc giả trang như tiều phu, thợ săn địa phương, mai phục trong vùng Di Lăng, giám sát chặt chẽ hướng di chuyển của quân Tào, có bất kỳ phát hiện nào phải lập tức bẩm báo"."Mạt tướng tuân lệnh".Trương Dực trả lời, lĩnh mệnh rời đi.Ba ngày trước đó quân Tào cũng đã hành quân tới hạ trại ở đây.Trên một ngọn núi cao hiểm trở bên bờ Giang Tả, Tào Tháo, Bàng Thống được các tướng Tào Hưu, Tào Hồng, Tàng Phách, Trương Cáp, Hoàng Trung hộ tống đang đứng quan sát địa hình. Đứng từ trên đỉnh núi thì thấy cả một vùng núi non trùng điệp giống như bị Quỷ Phủ thần công chém đứt thành hai nửa ở giữa. Dòng Trường Giang từ trên vách núi cao ngàn trượng đổ xuống xuyên qua đó."Địa thế nơi này quả thực rất hiểm trở" Tào Hồng dùng tay lau sương mù trên mặt, hắn trầm giọng nói: "Quân Xuyên chỉ cần phái một chi tinh binh trấn thủ đường núi thì quân ta không thể tiến lên nửa bước. Đây quả thực là một người giữ ải, vạn người không thể qua".Tào Tháo mặc nhiên ông nhận, hắn lên tiếng hỏi: "Ngoại trừ con đường núi hiểm trở này, không biết có còn con đường nào đi vào Tây Xuyên không?"Bàng Thống lắc đầu nói: "Theo như thuộc hạ biết, ngoại trừ con đường núi này thì không còn con đường nào khác".Tào Hồng cau mày nói: "Nói như vậy thì quân ta ngoại trừ cường công ra thì không còn cách nào khác sao?"Bàng Thống nói: "Thiếu tướng quân cũng không cần quá lo lắng. Đường núi kia hiểm trở khó đi tất nhiên bất lợi cho quân ta tấn công nhưng cũng bất lợi cho việc phòng thủ của quân Xuyên. Quân ta chỉ cần phái một toán quân tinh nhuệ, thân kinh bách chiến làm tiên phong, dùng chiến thuật tiến lên từng bước tấn công mạnh mẽ là có thể đẩy lùi quân Xuyên lui về Ngư Phúc Phổ. Qua Ngư Phúc Phổ chính là bình nguyên Xuyên Trung bằng phẳng".Trên một vách núi cách đó một ngàn bước. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.mTrương Dực đang giả dạng thợ săn ẩn nấp sau một mỏm núi đá, thò ra nửa đầu, hắn trợn tròn mắt, không chớp nhìn chằm chằm vào mấy người Tào Tháo ở phía trước. Một tên lính giả dạng làm tiều phu nhô nửa người lên ở sau Trương Dực, hắn lên tiếng hỏi Trương Dực: "Tướng quân, người mặc áo bào đỏ ở phía trước kia hình như là Đại tướng. Có cần phải bắn lén một mũi tên hay không? Nếu có thể dùng một mũi tên bắn chết là lập đại công".Tên binh lính khác phụ hoạ theo: "Đúng vậy. Cứ theo quân luật Tây Lương, chỉ cần bắn chết một viên Đại tướng địch quân là có thể được phong tướng quân" Tên lính vừa nói xong, hai mươi mấy tên lính phía sau Trương Dực đều dục dịch đứng dậy như thể chức tướng quân, ruộng tốt, nhà cao cửa rộng, thê thiếp xinh đẹp đang vẫy chào bọn chúng."Không được, vách núi hai bên trụi lủi, nếu đi ra nhất định sẽ bị phát hiện" Trương Dực lắc đầu nói: "Hơn nữa người trên núi dù chỉ có bảy, tám người rất dễ đối phó nhưng chẳng lẽ các ngươi không phát hiện ra phía sau chúng ba mươi bước có hơn một trăm người sao? Nếu chúng ta cứ lỗ mãng hành động, chỉ e chúng ta chưa tới trước mặt những người đó, chúng ta đã bị hơn một trăm tên lính đó bắn thành con nhím"."Tướng quân, như vậy chẳng phải chúng ta đã bỏ qua một cơ hội rất đáng tiếc sao?" Tên lính đề nghị ban đầu kiên trì nói: "Có được hay không cũng nên thử một lần"."Ừ" Trương Dực cau mày, trầm tư nói: "Để ta nghĩ đã"."Tướng quân, những người đó hình như đang tiến tới chỗ chúng ta".Trương Dực đang cau mày suy nghĩ thì một tên lính ở phía sau đột nhiên giơ tay chỉ. Trương Dực vội chăm chú quan sát thì thấy quả nhiên viên Đại tướng mặc áo bào đỏ và thư sinh mặc áo tím và mấy viên võ tướng đã đi xuống chân ngọn núi hiểm trở đó và đang đi tới vách núi nới mấy người Trương Dực đang ẩn nấp. Lúc này hơn một trăm tên lính dưới chân núi đã tản mát ra xung quanh. Trong số đó có hơn ba mươi tên đoạn hậu ở phía sau, hơn sáu mươi người còn lại đi trước mở đường, canh phòng rất nghiêm ngặt.Trong lúc vô tình ánh mắt Trương Dực lướt qua một khối đá lớn cao bằng khoảng hai người, lập tức trong đầu hắn nảy ra một ý, hắn quay đầu lại ngoắc tay nói: "Tới đây".Dưới vách đá, Tào Tháo, Bàng Thống vừa đi vừa nói chuyện. Tào Hưu, Tào Chân và các tướng lĩnh lẽo đẽo đi theo sau hai người. Cả nhóm người không hề hay biết cứ tiến lên trước. Sáu mươi tên thân binh quân Tào rất cảnh giác lục soát cẩn thận từng mỏm núi đá hai bên sơn đạo, từng bụi cây, thậm chí ngay cả hang núi nhỏ chỉ có thể cho một con báo ra vào cùng dùng trường thương đâm chọc một lúc lâu.Nhưng tên thân binh quân Tào không ngờ trên vách núi cao hơn mười trượng trên đỉnh đầu chỉ để cho vượn khỉ leo trèo lại có người đang ẩn núp.Đoàn người đang bước đi thì bất chợt trên đỉnh đầu có một âm thanh kinh thiên động địa. Mọi người kinh hãi ngẩng đầu thì thấy một bóng đen khổng lồ cùng với tiếng rít như sấm đang nhắm đầu Tào Tháo và Bàng Thống rơi xuống với khí thế Thái Sơn áp đỉnh."Nghĩa phụ cẩn thận!"."Chúa công cẩn thận!".Tào Chân và Tào Hưu là hai người ở gần Tào Tháo nhất. Cả hai cùng hét lên một tiếng rồi cùng nhảy tới ôm lấy Tào Tháo. Ba người kết thành một khối cùng lăn vào một hõm núi bên cạnh sơn đạo. Tào Hồng ở phía sau Tào Chân, Tào Hưu hai bước. Hắn thấy hai người đã cứu được Tào Tháo thì nhảy tới cứu Bàng Thống nhưng đã không kịp. Tào Hồng vừa mới ôm lấy Bàng Thống thì tảng đá khổng lồ đã ầm ầm rớt xuống.Ba tướng Tàng Phách, Trương Cáp, Hoàng Trung ở phía sau mấy chục bước chỉ biết trơ mắt nhìn tảng đá khổng lồ nện trúng người Tào Hồng, Bàng Thống sau đó một tiếng nổ ầm vang phát ra, bụi mù bay đầy trời, còn có cả những mảnh đá vụn sắc bén bắn ra bốn phía. Tuy Tàng Phách võ nghệ cao cường nhưng vẫn không tránh kịp, bị mấy mảnh đá bắn vào mặt, lập tức máu tươi bắn ra như suối.Ầm!Trong lúc mọi người còn đang kinh hồn khiếp vía thì trên vách đá lại phát ra một âm thanh rền vang, một tảng đá lớn lại từ trên vách núi giáng xuống. Nhưng so với tảng đá ban đầu thì bé hơn rất nhiều. Ngay trong lúc đó Tàng Phách, Trương Cáp, Hoàng Trung cũng phát hiện ra bóng dáng của mấy người Trương Dực trên vách đá. Hoàng Trung tháo thiết thai cung trên lưng xuống nhanh như chớp. Hắn giương cung, lắp tên, lạnh lùng nói: "Hãy xem mỗ bắn xuyên qua cổ họng".Hoàng Trung nói xong, tiếng "vù vù' vang lên, mũi tên sắc bén đã rời khỏi thiết thai cung nhanh như tia chớp bay lên trên vách núi.Trên vách đá."Các huynh đệ, dùng sức ném".Trương Dực giơ một tảng đá nặng hơn một trăm cân định ném xuống vách núi thì bất chợt tiếng rít chói tai từ dưới vách núi bay tới, hàn quang loé lên. Cổ họng Trương Dực đã bị một mũi tên sắc bén to bằng ngón tay cái xuyên qua. Một giọt máu mang theo hàn quang lấp lánh từ đầu mũi tên nhỏ xuống. Ánh nắng buổi chiều chiếu dọi làm phát ra một màu máu vô cùng thê lương.Ầm!Hai cánh tay Trương Dực mềm nhũn. Tảng đá đang giơ cao trên không trung rơi xuống, lăn lông lốc trên vách núi."Tướng quân!"."Tướng quân!".Mấy tên lính phía sau Trương Dực tiến lên định đỡ lấy người Trương Dực thì âm thanh thê lương như xe toạc không trung bay tới, ngay tức khác có hơn mười tên lính chết dưới những mũi tên của Hoàng Trung. Mấy tên binh lính còn lại hoảng sợ chạy trốn thì trượt chân ngã xuống vách núi, xương tan thịt nát. Lúc này Tàng Phách, Trương Cáp mới vội vàng tiến lên hất đống đá vụn ra, kéo ba người Tào Tháo, Tào Chân, Tào Hưu từ trong hõm núi ra.Tào Tháo, Tào Chân không bị một vết thương nào nhưng Tào Hưu đã sớm tắt thở đi gặp Diêm Vương.Sau khi ôm Tào Tháo, Tào Chân lăn vào hốc đá bên cạnh sơn đạo. Tào Hưu cố sức mở rộng hai tay với ý đồ dùng thân thể của hắn, đương nhiên không thể cứng rắn hơn những tảng đá, chống đỡ cho hai người Tào Tháo, Tào Chân. Cuối cùng tính mạng tuổi trẻ của hắn cũng bị cắt đứt. Một mảnh đá vụn sắc bén đã vô tình cắt đứt áo giáp trên lưng hắn, xé toạc lưng hắn.Sau khi cứu Tào Tháo, Tào Chân lên, Tàng Phách, Trương Cáp lại cố sức moi hai người Bàng Thống, Tào Hồng từ đống đá vụn lên.Đầu và phần thân thể từ eo trở lên của Tào Hồng đã bị đập nát vụn, phần thân thể từ eo trở xuống của hắn trong đó có hai chân nằm trong vũng máu vẫn còn không ngừng đung đưa, co quắp làm nổi bật lên vể cực kỳ tàn nhẫn, lạnh lùng của cái chết. Thân thể Bàng Thống từ phần eo trở xuống đã hoàn toàn biến mất nhưng như một kỳ tích, hắn vẫn chưa chết. Khi Tàng Phách, Trương Cáp moi hắn lên từ đống đá vụn, hắn vẫn có thể tỉnh táo nói chuyện."Nhị vị tướng quân" Bàng Thống số hết sức mình khoát tay áo nhìn Tàng Phách nói: "Tại hạ có chuyện muốn nói với chúa công".Tàng Phách, Trương Cáp không dám chậm trễ, cả hai vội vàng đỡ Tào Tháo tới trước mặt Bàng Thống. Tào Tháo nhìn thấy Bàng Thống toàn thân đẫm máu, hạ thể bị đạp nát nhừ, dáng vẻ cực kỳ thê thảm thì không khỏi đau buồn nói: "Sĩ Nguyên"."Chúa công" Bàng Thống cố hết sức cầm tay Tào Tháo nói: "Thống tài trí bình thường. May nhờ chúa công không chê mới uỷ thác trách nhiệm quân sư. Đáng tiếc trời không ủng hộ. Lần này bị tai nạn này chỉ e là không thể bày mưu kế cho chúa công nữa rồi".Tào Tháo khóc nói: "Cô mất Sĩ Nguyên như tráng sĩ đứt mất cánh tay. Sau này còn ai có thể bày mưu, còn ai có thể bày mưu?""Chúa công không cần phải âu lo" Trên sắc mặt Bàng Thống hiên lên một tia rất khác thường, hắn nói tiếp: "Kinh Tương vốn là nơi rất nhiều kỳ sĩ. Những người tài học hơn Thống nhiều không kể xiết. Nay mệnh Thống không còn bao lâu nữa, Thống nguyện tiến cử cho chúa công bốn người bạn học".'Hả?" Tào Tháo nôn nóng hỏi: "Không biết là người phương nào?"Bàng Thống nói: "Người đầu tiên là họ Thôi, tên Trị, tên chữ là Chu Bình, vốn là con của Thái Uý Thôi Liệt. Sau này gia cảnh suy sụp liền chuyển tới Kinh Tương, bái gia thúc Bàng Đức Công làm thầy. Thôi Thái Uý cùng chúa công là bạn cố tri. Chu Bình luôn muốn góp sức cùng chúa công nhưng ngặt nỗi nghiệp học chưa thành. Lần trước việc Kinh Châu của Thống thực ra do Chu Bình uỷ thác tới trợ giúp chúa công".Tào Tháo cảm khái nói: "Thì ra là con của cố nhân".Bàng Thống lại nói: "Người thứ hai họ Mạnh, tên Kiến, tên chữ là Công Uy. Người thứ ba họ Thạch, tên Thao, tên chữ là Nghiễm Nguyên. Tài trí của hai người này cùng Thôi Trị đều hơn xa Thống, rất đáng được trọng dụng".Tào Tháo nói: Người thứ ta là người ở đâu?"Bàng Thống nói: "Người thứ tư họ Gia Cát, tên Lượng, tên chữ là Khổng Minh, vốn là người quận Lang Nha, Từ Châu. Ngay khi còn nhỏ đã theo phụ thân chạy loạn tới Kinh Châu, bái gia thúc làm môn hạ đã mười hai năm. Mặc dù năm nay Khổng Minh tuổi nhược quán nhưng tài cao như Quản Trọng, Nhạc Nghị, tài học hơn Thống gấp trăm lần. Thống vốn định sau khi phạt Xuyên sẽ tiến cử Khổng Minh với chúa công. Nhưng hiện tại xem ra là không thể".Tào Tháo cau mày nói vẻ nghi ngờ: "Khổng Minh này quả thật có tài học như vậy sao?'"Thống là người sắp chết, cần gì phải nói lời sằng bậy lừa gạt chúa công?" Bàng Thống nói một hồi, sắc hắn dần dần ảm đạm, giọng nói cũng trở nên rất khó khăn, hắn nói tiếp: "Sau khi Thống chết, bốn vị bạn học đó nhất định sẽ tới viếng tang. Thống có một kế làm cho bốn người bạn này cùng ra sức vì chúa công".Tào Tháo nói: "Kế gì?"Bàng Thống gom hết sức tàn cố thì thào mấy tiếng vào tai Tào Tháo. Tào Tháo nghe xong liên tục gật đầu khen: "Diệu kế, quả thực diệu kế".Tào Tháo nói xong một lúc lâu không thấy Bàng Thống lên tiếng. Hắn vội quay đầu nhìn thì thấy thất khiếu Bàng Thống chảy máu, tắt thở từ lúc nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui