Hôn Thê Hào Môn Dạy Bảo Tổng Tài Đa Nhân Cách


Hạ Hàn đưa tay che miệng khẽ ngáp một hơi dài, anh tinh ý nhận ra liền ngó lơ Trần Khinh, cúi đầu xuống nhìn cô, dịu dàng nắm lấy bàn tay gầy gò sần sùi vết bỏng.
"Em mệt thì lên phòng nghỉ ngơi đi."
Hạ Hàn nghe giọng điệu của anh đã thay đổi thì ngước lên nhìn.
Đối diện với đôi mắt đen láy tràn đầy nhu tình của người đàn ông, Hạ Hàn mười phần cảm nhận được Lam Thần Vũ đã xuất hiện.
Nghĩ đến ba chữ "Lam Thần Vũ", bỗng chốc trong tim cô xuất hiện một loại cảm giác quen thuộc và có chút ỷ lại.
Cô khẽ cười bâng quơ, nhón chân chạm xuống đất để rời khỏi đùi của anh.

Anh cũng hạ chân xuống dìu cô đứng lên.

Chợt, cô bất cẩn vấp phải mũi giày của anh nên trượt chân chúi ngã, anh đứng ngay bên cạnh ngay tức khắc đưa tay ra bao bọc lấy cô.
"Em có sao không?"
Hạ Hàn bẽn lẽn lắc đầu.

Cô nhích vai ra tránh khỏi cái ôm của anh, tự mình đi lên lầu không có lấy một cái quay đầu nhìn lại
Lam Thần Vũ đứng nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của Hạ Hàn, trên gương mặt không hiện hữu một loại xúc cảm nào.
Trần Khinh quan sát thái độ và biểu cảm của Lam Thần Vũ đã hoàn toàn thay đổi, cậu cố tình nói bóng nói gió: "Anh thay đổi nhanh thật.

Hạ Hàn chỉ vừa tỏ ra mệt mỏi một chút anh liền trở nên ôn nhu một cách kì lạ."
Lam Thần Vũ trầm mặc giây lát rồi ngồi xuống.

Anh nhoài người tới đưa tay cầm lấy tách cà phê đen đặc đưa lên miệng nhấp một ngụm.
Nhìn vào mặt nước cà phê đen ngòm nhưng sóng sánh, anh thấy rõ đôi mắt của chính mình đang phản chiếu như soi qua một tấm gương sâu hút.

Tâm trí anh lại tự nhiên nghĩ đến ánh mắt và dáng vẻ không cam tâm của linh hồn đang trú ẩn trong cơ thể mình khiến trái tim anh vô thức dâng trào một loại cảm giác day dứt rất âm ỉ.
Chu Lãng nhìn đồng hồ đã điểm hơn 12 giờ trưa cũng biết người lúc này là Lam Thần Vũ.

Sợ Trần Khinh biết được bí mật của anh, Chu Lãng giả vờ đánh trống lãng: "Cậu cũng mau lên phòng với Hạ Hàn đi, để cô ấy một mình kẻo cô ấy lại trèo tường trốn thoát.

Đến lúc đấy lại bảo tôi đi tìm đưa về đây, mệt thân tôi lắm."
"Còn nói?" Lam Thần Vũ lấy lại vẻ nghiêm lãnh nhíu mày nhìn Chu Lãng, "Tôi còn chưa xử lí cậu chuyện cậu cấu kết với cậu nhóc này dung túng Hạ Hàn làm những điều tùy hứng như vậy."
Chu Lãng chột dạ gãi đầu cười trừ: "Lại là câu nói này."
Trần Khinh nghe nói mình là trẻ con liền gắng gân cổ lên: "Tôi không phải cậu nhóc!
"Khi người khác nói cậu là trẻ con mà cậu phản biện lại chỉ bằng một câu thiếu tính thuyết phục như vậy thì cậu chính là trẻ con!"
Không cho Trần Khinh có cơ hội trả treo, Lam Thần Vũ liền tiếp: "Trần Nhị thiếu gia đến tận đây chắc không phải chỉ để nói chuyện riêng với phu nhân nhà tôi chứ?"
Trần Khinh sửng sốt, cơ mặt căng ra biểu lộ sự kinh ngạc: "Tại sao anh lại biết tôi là con trai thứ của nhà họ Trần?"
"Thông tin đấy!" Lam Thần Vũ vừa nói vừa liếc nhìn Chu Lãng như ám chỉ anh là "kẻ săn tin".
"Năm năm trước, Đại thiếu gia Trần Hạo từ bỏ cơ nghiệp gia tộc chọn đi vào con đường hắc đạo.

Không có người kế nhiệm công ty nên mới chọn đứa con ngoài giá thú là con riêng của Trần lão gia tạm thời đảm nhận tập đoàn Trần thị."
Chu Lãng nói trôi chảy một mạch dài như đọc tấu chương.

Dứt lời, anh nhún vai chêm thêm mấy câu: "Ai mà biết cậu nhóc ấy vì tự ái mà bỏ nhà đi lưu lạc mấy năm trời.

Sau đó còn thành lập một nhóm cướp đường phố, thậm chí còn số đỏ hơn 'thu nhận' được ngôi sao điện ảnh hot nhất làng giải trí."
Trần Khinh lặng thinh vì tất cả đều là sự thật.

Thậm chí cậu còn đang lạnh sống lưng vì sự điều tra tài tình của Chu Lãng.
Lam Thần Vũ thấy Chu Lãng không còn nói thêm nữa mới bắt đầu: "Mấy năm qua cậu thà sống trốn chui trốn nhủi cũng không trở về thừa kế gia tộc, vậy lí do gì khiến cậu bây giờ lại muốn quay về?"
"Vì Hạ Hàn!" Trần Khinh kiên định đáp.
Lam Thần Vũ và Chu Lãng đều ngạc nhiên.
"Tại sao?"
"Tôi quay trở lại thân phận vì muốn giúp Hạ Hàn trở về được như trước kia."
"Cậu hiểu Hạ Hàn được bao nhiêu?" Lam Thần Vũ vắt chéo chân, hỏi rất ung dung.
"Tôi không hiểu cô ấy, nhưng tôi biết Hạ Hàn đã gánh chịu rất nhiều tổn thương.

Tôi càng biết rõ hơn những gì cô ấy phải chịu đựng đều được Lam tổng ban cho."
Chu Lãng suýt nữa làm rơi tách trà trên tay, anh vội nhìn Lam Thần Vũ thì thấy vẻ mặt của anh ấy vẫn không biến sắc.
"Ý cậu, tôi là người gây ra những tổn thất cho Hạ Hàn từ việc cô ấy mất ngôi ảnh hậu đến toàn thân bị huỷ hoại?"
"Đừng dùng câu hỏi này lấp liếm cho hành động của mình.

Tôi đã âm thầm điều tra về trận hoả hoạn mấy tháng trước, tất cả thông tin đều có liên quan đến anh."
"Cậu nghi ngờ tôi là kẻ gián tiếp dùng thủ đoạn phóng hoả hãm hại Hạ Hàn?"
"Không phải sao?"
"Trần Nhị thiếu gia ắt có hiểu lầm rồi.

Tôi là tổng giám đốc của Lam Vũ Thần Hoa, Hạ Hàn là nghệ sĩ của tôi, tôi chu cấp tán thưởng cô ấy còn không hết, sao lại hãm hại con gà đẻ trứng vàng của mình" Lam Thần Vũ điềm đạm nói.
Trần Khinh đập tay xuống bàn quát lên: "Anh chỉ xem cô ấy là nghệ sĩ, là công cụ hái ra tiền cho công ty thôi sao?"
Chu Lãng sợ Trần Khinh quá lớn tiếng sẽ bị Hạ Hàn nghe thấy nên kéo kéo tay áo của cậu.

Cậu hất tay Chu Lãng ra, tiếp tục tuôn ra những lời kết tội: "Anh đúng là con cáo già, cấu kết Hạ Mạn hãm hại Hạ Hàn còn giả vờ tốt bụng cưu mang cô ấy.

Thật chất những gì anh làm chính là đang giam cầm cô ấy, dùng những lời nói hoa mỹ để bao biện cho việc làm xấu xa của chính mình!"
"Tôi đang bảo vệ Hạ Hàn!"
"Tư cách gì? Một kẻ xảo huyệt hay ông chủ có lương tri?"
"Tôi là chồng của cô ấy!"
Trần Khinh nhất thời á khẩu khi nghe câu trả lời chắc như đinh đóng cột của anh.
"Phiền cậu sau này đừng có những ý nghĩ tơ tưởng đến Hạ Hàn."
"Tôi sẽ không từ bỏ.

Tôi quay trở lại xây dựng thế lực để có thể bảo vệ Hạ Hàn, giúp cô ấy trả thù và thực hiện ước mơ được xuất hiện trên màn ảnh một lần nữa."
Trần Khinh đứng lên toan bỏ đi thì anh hỏi: "Tại sao cậu lại vì Hạ Hàn làm những chuyện này?"
"Cô ấy rất quan trọng!" Trần Khinh trả lời với chất giọng trầm trầm và ánh mắt đã dịu dàng hơn.
Lam Thần Vũ đột ngột đứng lên làm Chu Lãng giật mình: "Chuyện gì vậy?"
Sau khi nghe xong mấy lời này của Trần Khinh, cơ thể Lam Thần Vũ không tự giác cứng lại, máu trong người như đang sôi sục, sự chiếm hữu vô hình đang từng bước từng bước xâm nhập vào trái tim dịu dàng của anh khiến anh cảm thấy "ghen" mà ngay cả chính mình cũng chưa nhận ra.
"Hạ Hàn là vợ tôi, nguyên tắc của tôi là không bao giờ để người phụ nữ của mình phải chịu bất cứ thiệt thòi nào."
Dứt lời, anh sải bước đi lên lầu, song lại vì một câu hỏi của Trần Khinh mà khựng lại.
"Anh yêu Hạ Hàn không?"
Chu Lãng thầm trầm trồ, cũng rất tò mò lắng tai nghe câu trả lời.
Im lặng một lúc, anh lạnh lùng đáp: "Đó là chuyện riêng của chúng tôi.

Người ngoài như cậu không có tư cách để biết.

Chu Lãng, tiễn khách!"
Chu Lãng có cảm giác Lam Thần Vũ đang kìm nén cơn giận của mình nên cũng có chút kiêng dè không dám nói thêm câu nào.
Hạ Hàn đứng trên lầu đã nghe hết toàn bộ câu chuyện.

Hai mắt cô không vì gió mà cay cũng chẳng vì bụi mà đỏ, chỉ là vừa nhận ra một sự thật quá đỗi kinh hãi đến mức tim muốn nghẹn lại.
Tình yêu và thù hận, từng chút từng chút chi phối lí trí và trái tim cô.
"Anh ấy thật sự là kẻ thù của mình...!anh ấy chưa bao giờ yêu mình..."'
*****
Sau khi Trần Khinh bỏ đi, Chu Lãng mới đi vào thư phòng tìm Lam Thần Vũ.
"Quả nhiên cậu ở đây.

Vẫn còn giận à? "
"Cậu có biết Lam Kỳ Ngôn đã làm gì trong lúc scandal của Hạ Hàn xảy ra không?"
Bất ngờ bị hỏi câu này, Chu Lãng lắc đầu.
"Bạn bè bao nhiêu năm, đừng giấu tôi chứ..."
Anh đan hai tay vào nhau đưa lên đỡ đầu, gương mặt điển trai lộ rõ nét mệt mỏi.
"Trận hỏa hoạn có liên quan đến Trần Hạo, là đàn em thân cận nhất của Lam Kỳ Ngôn.

Lam Kỳ Ngôn không màng danh tiếng công ty bị ảnh hưởng, anh ta để mặc Hạ Mạn và đám cổ đông trục xuất Hạ Hàn, là kẻ cưỡng chế cô ấy, năm lần bảy lượt tổn thương cô ấy.

Còn tôi bây giờ lại phải gánh chịu tất thảy những tội danh này.

Hạ Hàn chắc hẳn rất hận tôi phải không?"
Chu Lãng ngồi xuống vỗ vai người bạn chí cốt, ngữ điệu cũng vì lực bất tòng tâm mà buồn buồn: "Cậu không phải Lam Kỳ Ngôn.

Anh ta là lão đại xã hội đen, thế giới của anh ta và cậu hoàn toàn khác nhau."
Khi nghĩ đến trái tim được ghép đang đập trong lồng ngực, anh rất biết ơn và muốn dùng cơ thể của mình để báo đáp Lam Kỳ Ngôn, chấp nhận chia sẻ một nửa thời gian sống để anh ta được tồn tại, song song cũng là cảm giác muốn chối bỏ Lam Kỳ Ngôn vì anh ta là người đã hủy hoại tất cả của Hạ Hàn.
"Nếu Hạ Hàn biết được sự thật, cậu nghĩ cô ấy có hận tôi không?"
"Hạ Hàn là người thông minh, cô ấy tự có kết luận của riêng mình."
"Cậu nói đúng..."
Anh mệt mỏi ngả lưng vào thành ghế, đầu ngửa ra sau khẽ thở dài.
"Từ khi nào cậu lại quan trọng suy nghĩ của Hạ Hàn như vậy? Cô ấy chẳng qua chỉ một diễn viên thôi mà?"
Lam Thần Vũ nhất thời không thể đưa ra câu trả lời chính xác.
Anh đặt tay lên ngực trái cảm nhận nhịp đập của trái tim, hễ khi nghĩ đến cô, nhịp đập ấy lại càng trở nên liên hồi và mạnh mẽ.

Anh không thể xác định được tình cảm của mình nhưng anh có thể biết được bản thân đang muốn và cần làm điều gì.
"Tôi đã luôn quan trọng cô ấy từ rất lâu rồi."
"Đúng! Cô ấy là nghệ sĩ hạng nhất."
"Không phải!" Lam Thần Vũ lắc đầu.

Anh kéo ngăn tủ lấy ra tấm ảnh cũ đã cháy xém một góc gương mặt của một bé gái đang nắm tay một bé trai có nụ cười rất kháu khỉnh.
"Đây là gì vậy?" Chu Lãng tò mò hỏi.
Lam Thần Vũ nhìn chằm chằm vào tấm ảnh nhám tro, ánh mắt hoài niệm toát lên ý cười rất dịu dàng.
"Là thứ liên kết giữa tôi và cô ấy!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui