Hôn Thê Là Trẻ Con


Doãn Đan Tâm chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị Dư Cảnh Nam bế vào trong xe, anh vừa đặt cô xuống đã với tay lấy hộp thuốc y tế kéo tay cô lại, bàn tay bị trầy xước nhẹ rất nhanh chóng đã được anh xử lí một cách chuyên nghiệp, còn có vết thương ở gót chân cô, Dư Cảnh Nam vừa nhìn qua đã truy vết và xử lý rất nhanh gọn khiến Doãn Đan Tâm vừa có chút kinh ngạc, vừa có chút khó hiểu, người đàn ông này rốt cuộc là ai?
Lộ Tử Du quay lại ghế lái nhanh chóng cho xe chạy, hắn ngẩng đầu nhìn cô qua gương chiếu hậu, vẻ mặt đầy tội lỗi nói: “Phu nhân, thật xin lỗi.

Hàn tổng đã bảo tôi đón cô từ sớm nhưng tôi bận chút chuyện nên có chút chậm trễ, đã dọa cô một phen rồi, cô không sao chứ ạ?”
Hóa ra là Hàn Lam Vũ đã gọi người tới đón cô? Nhưng dù sao cũng không thể bỏ mặc cô giữa đường như thể chứ?
Doãn Đan Tâm có chút nguôi giận nhưng vẫn không đành lòng làm người khác phải lo lắng, cố gắng gượng nở một nụ cười: “Tôi không sao!” Lộ Tử Du lại tiếp tục quay sang nhìn Dư Cảnh Nam trong gương lên tiếng: “Thiếu gia, vết thương của phu nhân không đáng ngại chứ ạ?” Dư Cảnh Nam đã nhanh gọn sơ cứu vết thương cho Doãn Đan Tâm xong liền lấy một miếng khăn tiệt trùng tỉ mỉ lau tay sau đó kiêu ngạo lên tiếng: “Tôi chưa từng phải sơ cứu những loại vết thương này!” Lộ Tử Du chỉ mỉm cười rồi tập trung lái xe, không nhìn bọn họ nữa mà lên tiếng: “Hai người kia thì tính thế nào ạ?” Dư Cảnh Nam ngồi ngay ngắn lại rồi quay sang nhìn Doãn Đan Tâm, trong giọng nói có chút cứng nhắc và lạnh lùng lên tiếng: “Cô bé, tay nào của bọn họ chạm vào em, tôi lập tức cho người đánh gãy tay đó của chúng.

Dám động vào người phụ nữ của Hàn Lam Vũ, bọn chúng thật đáng
chết!”

Doãn Đan Tâm nghe xong không khỏi lạnh sống lưng, vội vàng lắc lắc đầu: “Không cần phải làm vậy đâu mà, nhưng chú là ai? Tôi chưa từng gặp qua chú!” Dư Cảnh Nam nhếch môi xoay người về phía Doãn Đan Tâm, hỏi: “Không phải em cũng gọi Hàn Lam Vũ là chú đấy chứ? Tôi là bạn thân của chồng em, tên Dư Cảnh Nam” “Còn tôi là Doãn Đan Tâm, rất hân hạnh!” Doãn Đan Tâm nở một nụ cười phải phép chào hỏi anh.

Doãn Đan Tâm tự cảm thấy bọn họ đều là bạn bè của nhau, ít nhiều cũng sẽ có đặc điểm giống nhau, mặc dù người đàn ông này đã giúp cô thoát khỏi hai tên kia sau đó còn sơ cứu vết thương cho cô, nhưng bề ngoài nhìn rất xa cách lại lãnh đạm khó tính, ánh mắt của anh mỗi lần nhìn cô đều như đang dò xét điều gì đó càng khiến một người vô tư như cô cũng không khỏi đề phòng, tuy nhiên cô vẫn đánh giá cao tình bạn của bọn họ.

Cái nhìn đầu tiên của Dư Cảnh Nam về Doãn Đan Tâm được liên tưởng tới một chú cún con yếu ớt, tội nghiệp, cặp mắt to tròn, trong veo, long lanh của cô mang theo sự hồn nhiên, trong sáng đến mức những người đàn ông vừa nhìn thấy cô sẽ bị say mê cái nét đẹp thanh thuần, đáng yêu đó khiến cho bất cứ người đàn ông nào có lòng tự tôn cũng đều muốn bảo vệ cô nhưng đối với Dư Cảnh Nam, đó lại là một loại mị lực có thể khiến người đàn ông mất trắng mọi thứ đang có trong tay.

Loại người như vậy chính là khiến người khác không cách nào để phòng nổi, sau đó sẽ từ từ hiện nguyên hình, trở thành một chú cáo ranh ma mà có soi bằng kính chiếu yêu thì cũng không thể nhìn thấu.

Loại phụ nữ này vô cùng nguy hiểm cho nên Dư Cảnh Nam tự cảm thấy phải dạy dỗ cô gái này thay thằng bạn thân của mình, anh không muốn bọn họ đều có chung một kết cục.

Sở dĩ Dư Cảnh Nam có định kiến với phụ nữ là bởi vì anh đã từng có một đời vợ, thời thanh xuân của Dư Cảnh Nam đã gặp và yêu si mê một cô gái có nét đẹp thanh thuần và đáng yêu như thế, cô ấy là hoa khôi, là tượng đài nhan sắc khó ai
bì kịp của trường anh, rất xinh đẹp và giỏi giang, bọn họ từng có những năm tháng hạnh phúc bên nhau.

Vừa kết thúc cấp ba, anh liền thưa với gia đình muốn được lấy cô, mặc sự phản đối kịch liệt từ gia tộc, anh vẫn nhất quyết lấy cô làm vợ bởi vì anh muốn đưa cô ra nước ngoài, cùng nhau thực hiện đam mê của
mình.


Cô gái đó vốn nghĩ rằng anh sẽ là người thừa kế của Dư thị sau này nhưng không ngờ anh lại muốn trở thành bác sĩ, điều này khiến cô rất thất vọng và càng về sau, tính cách của cô ta càng lộ rõ, cô yêu anh vốn chỉ vì gia sản kếch xù của Dư thị mà thôi.

Dư Cảnh Nam hứa sẽ cho cô một cuộc sống đầy đủ, tuy nhiên cô đã không đợi được mà phản bội lại tình yêu của anh, phản bội lại lời hứa và niềm kiêu hãnh của anh để cặp kè với một lão đàn ông giàu góa vợ.

Để đạt được mục đích, cô không tiếc lời phỉ báng cùng tuyệt tình đối với Dư Cảnh Nam để li hôn với anh và kết hôn với lão già kia rồi trở thành Lục phu nhân của Lục thị.

Dư Cảnh Nam một thời gian dài không thiết ăn uống, càng không màng đến lí tưởng của anh là trở thành một vị bác sĩ tài giỏi, anh bị nhà trường đuổi học, nhiều lần còn bị ngất xỉu vì đuối sức, chỉ trong một thời gian ngắn mà Dư Cảnh Nam đã biến thành một bộ xương khô không chút sức sống, chính Hàn Lam Vũ đã bay sang tận nơi và kéo bạn ra khỏi vũng lầy tăm tối đó.

Sau này, từ một Dư Cảnh Nam với nhiệt huyết và trái tim ấm áp muốn cứu sống người khác dần dần tan biết, anh vẫn trở thành một vị bác sĩ tài giỏi nhưng điều níu kéo anh tiếp tục con đường này chính là anh cảm thấy thoải mái khi ở trong phòng phẫu thuật, cảm thấy thoải mái khi đối đầu với thần chết trong mỗi ca phẫu thuật, điều khiến anh kích thích chính là mạng sống con người đang đứng bên bờ sinh tử, có thể cứu được cũng có thể không cãi được số trời nhưng anh đều không có cảm giác, Dù là thành công hay là thất bại đều không còn mang lại cho anh niềm vui hay nỗi đau, tất cả đều giống như lập trình sẵn, anh trở nên lãnh cảm với thế giới xung quanh nhưng điều đó có lẽ là một ưu điểm giúp anh có một quả đầu lạnh để có thể đấu trí” với thần chết và cứu sống không biết bao nhiêu người, danh tiếng của anh cũng từ đó mà nổi lên.

Để được đích thân bác sĩ Dư Cảnh Nam điều trị là một việc rất khó cho nên mới nói mấy vết thương nhỏ xíu của Doãn Đan Tâm đúng là làm khó anh rồi, chính vì cô là người phụ nữ của Hàn Lam Vũ nên mới có được đặc ân này, về sau việc đó cũng trở thành tiền lệ của anh.


Lộ Tử Du dừng xe trước cổng căn biệt thự Proud của Hàn Lam Vũ, Doãn Đan Tâm có chút mệt mỏi nhưng vẫn vui vẻ tạm biệt hai người rồi đi vào nhà.

Vú nuôi nhìn thấy có một thân lấm bẩn liền hốt hoảng chạy tới lo lắng nhìn cô một lượt: “Đan Tâm, có chuyện gì với cháu vậy?” Đan Tâm đỡ lấy tay vú nuôi cười tươi nhìn vú: “Cháu bất cẩn để ngã thôi, hôm nay cháu muốn sửa soạn lại ngôi nhà một chút, vú giúp cháu đặt đồ trang trí nội thất nhé!”.

Nói xong cô đỡ bà vú vào trong, vừa đi vừa nói cái gì đó rất vui vẻ.

Dư Cảnh Nam ngồi ở ghế sau nhìn qua cửa kính quan sát nhất cử nhất động của cô đồng thời không nhìn lại Lộ Tử Du mà lên tiếng: “Nói đi, Hàn Lam Vũ đang ở đâu?” Lộ Tử Du: “Bây giờ có lẽ đang ở bên cạnh Triệu tiểu thư ạ!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận