Hàn Lam Vũ ôm cô vào lòng thật chặt, hắn không ngừng hôn lên mắt cô, hôn lên trán cô, dịu dàng bao bọc như bảo bối.
Đan Tâm nấc nhẹ một cái, cô đưa hai tay lên ôm mặt, nước mắt không ngừng rơi xuống, bọn họ đã là vợ chồng gần nửa năm nay nhưng nửa năm làm vợ trên danh nghĩa của Hàn Lam Vũ, Doãn Đan Tâm chưa từng có một ngày hạnh phúc đúng nghĩa.
Hắn chưa từng nói yêu cô, từ đầu chí cuối đều chỉ nói yêu và bảo vệ Triệu Y Trân, cho nên việc phát sinh quan hệ giữa hai người khiến Đan Tâm cảm thấy chẳng khác nào là một vụ vụng trộm xấu hổ.
Hàn Lam Vũ nhấc bổng cô lên đặt trong lòng, mái tóc buông xõa trước mặt Đan Tâm, da thịt cô dính chặt với da thịt hắn, giờ khắc này hai người như hòa vào làm một.
Hàn Lam Vũ dịu dàng vuốt mái tóc cô ra phía sau, Đan Tâm bị hắn hành hạ một lần thì đau đến mức cơ thể cứng đờ, hành động chậm chạp, thậm chí là không có một chút cử động nào.
Hàn Lam Vũ đặt cô trong lòng, cô liên ngồi im trong lòng, Hàn Lam Vũ tì cằm trên vai, hơi thở phả vào cân cổ nhột nhạt cũng chỉ khiến cô nghiêng đầu một chút.
Không khí im ắng nhưng không mất tự nhiên, cơ thế Đan Tâm cứ như một cục bông trắng nhỏ trong lòng Hàn Lam Vũ còn hắn thì cứ thế hết mực yêu chiều cô.
“Đan Tâm, em có yêu Trương Tu Kiệt không?”
Vấn đề này Đan Tâm đã nói với hắn rất nhiều lần, đây là lần cuối cùng cô nhắc lại vấn đề này: “Không có!”
Hàn Lam Vũ bất ngờ xoay người cô lại, một tay giữ lấy gáy cô, một tay nâng cằm cô, dứt khoát hôn lên làn môi mềm mại của cô.
Nụ hôn có dịu dàng như sợ làm cô đau nhưng cũng mãnh liệt giống như muốn độc chiếm cô hoàn toàn.
Đan Tâm ngôi trên đùi hắn tâm nhìn cũng chỉ ngang mặt hắn, cô mở mắt nhìn Hàn Lam Vũ, gương mặt hẳn hơi tái đi.
Thực ra trong lòng Hàn Lam Vũ đang đau, nghĩ tới thời gian qua hắn bạc đãi Đan Tâm chỉ vì sự nghi hoặc trong lòng khiến cô khóc nhiều còn hắn thì khổ sở một thời gian, đột nhiên lại cảm thấy tiếc nuối, hai người đã lãng phí quá nhiều thời gian bên nhau.
Hàn Lam Vũ dịu dàng đặt cô xuống, hắn cúi đầu hôn lên bụng giữa của cô rồi dịch chuyển lên trên, Đan Tâm chưa từng chịu kích thích mạnh như vậy, cơ thể cô bất giác căng cứng đến mức muốn nổ tung, vụng về bấu lấy cánh tay Hàn Lam Vũ muốn đẩy hắn ra.
Cánh tay nhấp nhổm như vừa không dám bấu vào da thịt hắn, vừa khó chịu muốn xé rách tay hắn.
Hàn Lam Vũ dở khóc dở cười hôn lên nơi nhô cao nhất trước ngực cô, chính bộ dạng không muốn làm tổn thương người khác đó của cô mới khiến hắn yêu cô nhiều như thế, khiến một kẻ chẳng bao giờ biết đến tình yêu lại khao khát có được tình yêu như thể, khiến một tay chơi coi phụ nữ là trò tiêu khiển lại ghen đến mức lông lộn, thực ra…
“Đan Tâm à, là anh ghen, là anh ghen với hắn nên mới đẩy em ra, là anh không tự tin vào bản thân mới không dám thừa nhận yêu em, là anh sai nên xin em hãy cho anh một cơ hội bù đắp cho em.
Đan Tâm, chúng ta làm vợ chồng thật đi!”
Một kẻ kiêu ngạo như Hàn Lam Vũ lại nói được những lời đó khiến Đan Tâm nhất thời siêu lòng, bàn tay Hàn Lam Vũ không ngừng xoa nắn cơ thể cô, gương mặt Đan Tâm đỏ bừng, cô đưa tay lên ôm mặt, hắn bắt đầu làm bước dạo đầu, từ từ đưa cô đi vào ảo mộng khốn khổ, một kẻ như hắn rất biết cách chiều lòng người khác, dẫn dắt người ta đến cực điểm chịu đựng, hắn vừa dịu dàng yêu chiêu vừa có ý trêu ghẹo khiến Đan Tâm tái mặt đi.
Hàn Lam Vũ không còn thô bạo như lúc nãy, từng hành động đều chuẩn xác và từ từ, từ từ một cách khiến người ta sốt ruột, hắn trêu ghẹo cô chưa đủ, còn tham lam muốn chiếm hữu cô từng chút một, cứ như cô là của riêng hắn, cho nên thế giới này chỉ có một mình hai người, hắn không việc gì phải vội.
Hàn Lam Vũ kéo tay Đan Tâm xuống, Đan Tâm thì lại không chịu, hắn mỉm cười sâu, càng dùng lực kéo tay Đan Tâm, lên tiếng: “Nhìn anhl”
Đan Tâm bị hắn kéo tay ra thì nhắm tịt mắt lại, cô buồn bực trả lời hắn: “Không thích!”
Hàn Lam Vũ cũng không thèm so đo với cô, chỉ là nụ cười trên môi càng sâu hơn, cơ thể Đan Tâm như một dòng suối mới mát mẻ, mọi thứ đối với Doãn Đan Tâm đều lạ lẫm, nhưng đối với Hàn Lam Vũ lại quá thuần thục, dường như hắn biết làm thế nào để cô giảm hết mức có thể sự đau đớn, cũng biết cách làm cô đạt đến khoái cảm cao nhất, cho dù bản tính hay xấu hổ khiến cô cố kìm nén mấy tiếng rên rỉ xấu hổ đó nhưng cuối cùng vẫn bị Hàn Lam Vũ chọc cho đến mức bật thành tiếng.
Không khí ám muội trong căn phòng khiến Đan Tâm ngột thở, cô không dám bấu vào người Hàn Lam Vũ, nhưng khi Hàn Lam Vũ tiến sâu vào người cô, Đan Tâm dường như bật khóc thành tiếng, cô ôm lấy mặt khóc nức nở khiến Hàn Lam Vũ thương chết đi được.
Cơ thể Đan Tâm mỏng manh như bong bóng dễ vỡ, hắn tuyệt đối sẽ không tha cho cô vì vậy chỉ có thế khiến cô xuôi theo hắn để giảm bớt đau đớn.
Doãn Đan Tâm sau một trận khóc cuối cùng phải hòa hợp cùng hắn, hai người như hòa vào một thể, Hàn Lam Vũ kiên nhẫn dạy cô phối hợp cùng hắn từng chút một, cơ thể lâu ngày không động chạm đến phụ nữ, nay vì sợ cô đau mà kiềm chế đến mức tái mặt.
Hắn chưa từng chịu đựng ai nhiêu như vậy, cũng chưa từng để ý đến cảm nhận của ai như vậy, tên đàn ông nào khi lên giường cũng chỉ biết nghĩ cho bản thân, chỉ khi đối diện với họ chính là người trong lòng thì tự khắc nỗi đau của họ cũng là nỗi đau của chính mình khiến họ không dám làm càn.
Hai người chìm vào hoan ái triền miên, đầu óc Đan Tâm dường như trống rỗng, cô biết đây chính là con người thật của người mà cô yêu.
Cô đã yêu một người lớn hơn cô rất nhiều, cô không thể bắt hắn giữ mình trong sạch đến khi gặp cô, cô cũng không phải là một kẻ ấu trĩ, thích soi xét quá khứ của người khác.
Đối với tình yêu cân sự hòa hợp và yêu thương giữa hai người, phải là hai người, một khi đã dính đến người thứ ba thì đó không còn là tình yêu nữa.
Huống gì Hàn Lam Vũ đã chung thủy và hết mực đối đãi với Triệu Y Trân như vậy, cô cũng chỉ như một người phụ nữ qua đường với hắn mà thôi! Hành động của hắn đã quá rõ ràng, hắn đưa cô rời khỏi biệt thự Proud chính là muốn có một gia đình đúng nghĩa với Triệu Y Trân! Doãn Đan Tâm, sau này nhất định không được hối hận vì ngày hôm nay! Cô tự nhủ là như vậy nhưng mỗi lần nghĩ đến vẫn không khỏi chạnh lòng.
Trời đã dần chuyển sang sáng, Đan Tâm nhìn ánh sáng mờ nhạt ngoài cửa sổ, bầu trời không sáng hẳn cũng không tối hẳn, chỉ là một màu xám tối nhưng bình yên như lòng cô lúc này.
Hàn Lam Vũ nhẹ nhàng ôm cô trong lòng, hắn kéo chăn lên ngang ngực cô, khẽ tì cằm lên đầu cô, lên tiếng: “Đan Tâm, em có yêu anh không?”
Mãi không thấy có tiếng trả lời, Hàn Lam Vũ cúi xuống nhìn cô thì Đan Tâm đã ngủ mất rồi.
Hắn ngắm nhìn cô ngủ, trong lòng như trút bỏ được một gánh nặng, cánh tay khẽ siết chặt cô lại, hắn hôn lên trán cô rôi lại hôn lên khắp mặt cô sau đó nói khẽ: “Ngủ ngon nhé…”
Lúc Hàn Lam Vũ quay đi, Doãn Đan Tâm mới mở mắt ra nhìn, trước mặt cô là ngực trần rắn rỏi của hắn, Đan Tâm tự nhủ: Tôi đã trao sự trong sạch của mình cho chú, chú nghĩ xem tôi có yêu chú không? Nhưng đó cũng chỉ là tâm tư giấu kín trong lòng cô, Đan Tâm vẫn để hắn ôm cô ngủ, ít ra trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, còn có thể ở trong lòng hắn như thế này, cô sẽ trân trọng!