Hôn Thê Là Trẻ Con


Ở sân bay trời đổ mưa phùn, sương mù phủ trắng xóa, tâm trạng con người dường như rất dễ bị tác động bởi khung cảnh như thế này.

Đan Tâm ho khan vài tiếng kéo mép áo sát vào nhau, cô ngồi dựa đầu vào vai Tử Lam tĩnh lặng nhìn dòng người ngược xuôi ở trên băng ghế chờ ở phía trước quầy soát vé.

Bạch Thi Tịnh làm xong thủ tục đi tới gọi hai người: “Đến giờ rồi, chúng ta đi thôi!”
Hàn Tử Lam đỡ Đan Tâm đứng dậy, cô đột nhiên nhớ tới chuyện cũ, lúc chạy trốn đám côn đồ cùng Hàn Tử Lam khiến chậm trễ không thể về kịp, nhờ có Tử Lam và Roy nên cô mới về nước được hoặc khi đó không có hai người, không có điện thoại, không có túi tiền, không có giấy tờ tùy thân, cô cũng không biết cô sẽ ra sao nữa.

Đan Tâm cười mỉm, nói: “Roy vẫn khỏe chứ?”
“Em vẫn nhớ tới cậu ta à? Cậu ta lúc nào cũng hỏi thăm vê em, hẹn một ngày sẽ qua đây gặp em nhưng anh thấy tốt nhất chúng ta nên qua đó gặp cậu ta!”
Hàn Tử Lam mỉm cười bất lực.

Đan Tâm cũng mỉm cười hiểu ý, Roy là một người năng động, cậu ta đi tới đâu nơi đó liên ồn ào, cô cũng chưa có nhu cầu làm xáo trộn cuộc sống nơi này.

Đan Tâm cười nhẹ: “Nói có lý!”
“Lúc nào đó anh sẽ đưa em qua đó, thực ra thành phố biển rất đáng sống, nhưng nó lại cho em quá nhiều ký ức buồn, đáng tiếc thật!”
Hàn Tử Lam hồi tưởng lại.


Đúng là rất buồn, nhưng không hẳn là bi quan như thế, ít ra cô gặp được Roy và Tử Lam đã là một chuyện tốt, còn có vợ chồng.

Jade và Kevin nữa, bọn họ đều là những người bạn rất tốt của cô, đó có thể gọi là những lần gặp gỡ mà chưa chắc cô có thể có được lần hai, nên trân trọng mới phải, Đan Tâm tích cực nghĩ Bạch Thi Tịnh đi phía sau cảm thấy thực lạc lõng, Hàn Tử Lam tuy nói dễ tính, hòa đồng, hay cười nhưng cô chưa thấy hẳn nói nhiều với ai như ở cạnh Đan Tâm.

Chợt nhớ lại thời điểm đó cô cũng là có việc đến thành phố mà Tử Lam du học, nhưng cô phận mỏng nên không có duyên phận gặp anh giống như Đan Tâm, nếu như cô gặp anh trước, liệu mối quan hệ giữa hai người có khác hơn không? Đến thành phố S, một khu du lịch mới đang được đầu tư mạnh, đường xá đều đã mở rộng và hoàn thành, các dự án khu nghỉ dưỡng vẫn đang được tiến hành, xung quanh nơi này đều toát lên một hơi thở mới mẻ của một thành phố du lịch hiện đại mới.

Đi cùng bọn họ còn có người của công ty Aliyah — Bạch Thị và chủ thầu nhận công trình hòn đảo Tiểu Doãn.

Tới nơi cũng đã tối muộn, bọn họ dừng chân nghỉ lại ở khách sạn dùng bữa tối và nghỉ lại một đêm, ngày mai mới có du thuyền đón bọn họ tới hòn đảo Tiểu Doãn.

Đan Tâm đang ốm nên uống thuốc xong đã sớm đi ngủ, vì cô đang ốm nên Bạch Thi Tịnh ở phòng đôi cùng cô.

Nửa đêm khát nước thức dậy, Đan Tâm vẫn chưa thấy Thi Tịnh trở về.

Đêm nay ánh trăng mờ mịt nhú lên không rõ, chỉ là một vệt ánh sáng bạc mờ ảo.


Đan Tâm ngắm nhìn nó, xung quanh tĩnh mịch không chút động tĩnh, cô cảm thấy nơi này thực sự rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức lòng người cũng trống rỗng, sáng nay còn ở nhà mình bây giờ đã ở một nơi xa lạ, liệu rằng có người sẽ tự hỏi cô đang ở đâu không? Thực ra không dùng các thiết bị di động cũng tốt, thế giới hiện tại là của mình cô! Ngủ một giấc đến sáng, Đan Tâm đã khỏe hơn nhiều, gương mặt cũng tươi tỉnh hơn, không khí nơi đây thoáng đãng, yên bình, cô cảm thấy sau này kiếm một miếng đất rồi ở đây, chắc chắn tuổi thọ sẽ tăng lên mấy tuổi.

“Đan Tâm, em dậy rồi à? Tới đây ăn sáng đi!”
Hàn Tử Lam cùng mọi người đã tụ tập ở nhà hàng trong khách sạn chỉ đợi một mình cô.

Bạch Thi Tịnh ngồi bên cạnh Hàn Tử Lam cũng đứng dậy mỉm cười với cô: “Đan Tâm, tôi đã dặn đầu bếp chuẩn bị cháo tổ yến cho cô rồi, sáng nay thấy cô ngủ ngon quá nên tôi không gọi cô dậy.

Để tôi đi gọi người mang cháo lên cho cô!”
Thi Tịnh bước ra chỗ ngồi niềm nở nói.

Đan Tâm cũng vui vẻ mỉm cười với cô: “Cảm ơn Thi Tịnh, để tôi đi là được rồi, chị ngồi xuống ăn đi!”
Bạch Thi Tịnh liên bước tới vỗ vai cô lắc đầu: “Để tôi đi cho, dù sao tôi cũng là người đặt bọn họ mà.

Mọi người cứ tự nhiên đi nhé!”
“Đan Tâm, em ngồi ở chỗ này đi!”

Hàn Tử Lam kéo ghế bên cạnh cho cô, mọi người ăn uống no say rồi mới xuất phát.

Đan Tâm uống thêm một liều thuốc nữa, trong người như khỏe hẳn ra, cũng không còn bị sốt nữa, chỉ có điêu cô buồn ngủ.

Suốt chặng đường ngôi trên du thuyền cô đều ngủ say không biết gì, Hàn Tử Lam ôm chặt cô trong lòng để cô dựa vào người hắn, mọi người có xôn xao một chút rồi bất giác quay đầu nhìn Bạch Thi Tịnh, ở công ty mọi người đều cho rằng hai người là một cặp rất xứng đôi.

Sau đó dường như cảm thấy bản thân rất vô duyên, dù sao Hàn Tử Lam và Bạch Thi Tịnh cũng chưa bao giờ công khai chuyện gì, mọi người không ai bảo ai cũng quay ra nhìn trời nhìn biển, hôm nay trời trong xanh vô cùng, đúng là rất hiếm hoi.

Bạch Thi Tịnh lẻ bóng ngôi một góc trong cùng, bàn tay cô đặt trên đầu gối bấu chặt lấy nhau, bàn tay trắng trẻo đã có mấy vạch màu hồng đau rát, cô không dám nhìn nữa, lặng lẽ cúi đầu xuống.

Du thuyền đã cập bến, cuối cùng bọn họ cũng tới được hòn đảo Tiểu Doãn.

Ở một diễn biến khác, buổi tối sau khi tăng ca ở công ty quay vê, Hàn Lam Vũ trực tiếp về biệt thự Rose, không thấy Đan Tâm ở nhà khiến hắn có chút điên cuồng, liên tục gọi điện cho Hàn Tử Lam nhưng đều không có người nghe máy.

Dù Ngô quản gia đã giải thích Đan Tâm chỉ đi vài ngày sẽ quay về nhưng trong lòng Hàn Lam Vũ vẫn không yên tâm gọi cho Lộ Tử Du: “Gọi một chiếc trực thăng đến biệt thự Rose, tôi cân đến thành phố S trong đêm nay!”
Chỉ sau cuộc gọi đó vài phút, người ở biệt thự Proud đã gọi tới nói Triệu Y Trân bị ngã muốn hắn về xem sao.

Hàn Lam Vũ nói với bọn họ: “Vậy thì gọi cho bác sĩ, để Nam Nam tới khám cho cô ấy là được rồi!”
Ngô quản gia vội khuyên nhủ: “Bây giờ cũng đã tối muộn rồi, cậu chủ cứ vê xem Triệu tiểu thư thế nào, hôm nay đích thân Hàn thiếu tới đón cô chủ, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu, nếu muốn thì để ngày mai đi, để Tử Du tìm vị trí của cô chủ trước, được không?”

Ngô quản gia phải nói khô hết cả họng thì Hàn Lam Vũ mới chịu nghe lời ông khuyên mà quay về biệt thự Proud.

Triệu Y Trân đã nghe hết mấy lời Hàn Lam Vũ nói với người làm, trong lòng cô không khỏi hoảng sợ.

Chỉ mới một đêm qua không về, Hàn Lam Vũ mà cô yêu giống như biến thành một người khác, cho dù cô không hiểu chuyện gì đã khiến hắn thay đổi lớn như vậy, nhưng cô biết, cô không thể nhân nhượng được nữa.

Triệu Y Trân gọi điện thoại cho ai đó, lạnh giọng lên tiếng: “Bạch Thi Tịnh, tôi giữ chân Hàn Lam Vũ, cô liệu việc mà làm!”
Lúc Hàn Lam Vũ trở về, Triệu Y Trân nước mắt ngắn nước mắt dài nằm trên giường nhìn Hàn Lam Vũ từ bên người bước vào: “Tiểu Vũ…”
Hàn Lam Vũ tiến đến ngôi xuống bên mép giường nheo mắt nhìn cô: “Sao em lại bị ngã?”
Triệu Y Trân vươn người ôm chặt lấy hắn nức nở: “Tiểu Vũ…
Em sợ quá, Tiểu Vũ nghe nói anh muốn đi thành phố S? Tiểu Vũ, anh đưa em đi cùng được không? Thành phố S hiện tại chưa phát triển mạnh lại cách xa thành phố này, chúng ta đến đó khám thai, hôm nay Tử Lam em trai anh đã tới đây tìm Đan Tâm, cậu ta đã biết mối quan hệ của chúng ta, cái thai này cũng không thể giấu được nữa, chúng ta cũng phải có một lời giải thích với ba mẹ anh!”
Triệu Y Trân ấm ức ôm lấy Hàn Lam Vũ khóc nấc.

“Em nói sao? Tử Lam đã biết chuyện của chúng ta?”
Cho nên hắn mới không nghe điện thoại của anh sao? Như vậy anh càng phải tới đó.

“Được thôi, ngày mai chúng ta đi, em nghỉ ngơi sớm đi!”
Hàn Lam Vũ nói rồi đi vê phòng, trông hắn chẳng có chút nào là lo lắng cho cô và đứa bé trong bụng, cô nhìn theo bóng dáng Hàn Lam Vũ rời đi, đau khổ lên tiếng: “Tiểu Vũ, anh yêu cô ta nhiều thế sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận