Hôn Thê Là Trẻ Con


Triệu Y Trân bị giam lỏng trong biệt thự Hàn gia.

Hàn Thanh Triết cũng thật cao tay, lấy cớ muốn chăm sóc cho cháu rồi giữ cô ở lại chính là để hạn chế việc cô lại có phát ngôn gì làm đảo ngược truyền thông.

Bây giờ tất cả mọi người đang xôn xao bàn tán sự việc này, những lời trấn an fan hâm mộ ở trên page của cô đều là do công ty làm, bọn họ cũng không muốn scandal này xảy ra lâu hơn, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến bộ phim mới công chiếu do Triệu Y Trân thủ vai chính.

Hơn nữa Viên cũng nghe theo sự sắp xếp của Hàn Thanh Triết đánh tiếng với phía truyên thông, chuyện này sẽ nhanh chóng được giải quyết nhanh gọn.

Một chuyện này cũng không thể đạp đổ được một đế chế hùng mạnh như Hàn thị được.

“Khốn ki*p! Bọn họ lại muốn giam lỏng mình, Hàn Lam Vũ, Hàn Lam Vũ anh rốt cuộc đi đâu rồi? Hàn Lam Vũ, đưa em rời khỏi đây đi mà!”
Triệu Y Trân tức giận ở trong phòng, cô đang ở trong phòng dành cho khách, bọn họ lấy cớ muốn chăm sóc cho cháu cũng chỉ là muốn giam cầm cô ở đây, đợi cô mẹ tròn con vuông xong thì phũ bỏ mọi quan hệ với cô, bọn họ vốn không xem cô là con dâu! Quay lại với Hàn Lam Vũ, hắn vẫn đang ở trong công ty, cầm lấy thẻ nhớ mà Hàn Tử Lam để trong hộc bàn ra đưa vào máy tính xem.

Bên trong chỉ có duy nhất một đoạn video, lại chính là đoạn video mà Đan Tâm bị bắt cóc đến nhà hoang bên đồi.

Trên màn hình phía góc phải đang phát là lúc ba giờ chiều, thời điểm Đan Tâm bị bắt cóc tới đó, đến tâm sáu giờ tối thì Trương Tu Kiệt mới hớt hải chạy tới đó, hắn còn bị đánh ngất.


Lông ngực Hàn Lam Vũ phập phồng không yên, tim hắn đập mạnh liên tục, giống như có ai đó bóp lấy tim hắn lôi ra ngoài, lúc Đan Tâm tỉnh lại cô chỉ biết ngôi một góc gọi cái tên Hàn Lam Vũ trong bất lực, đến khi tự tay trói Trương Tu Kiệt rồi tự tay trói chính mình, cả đêm bị hành hạ cũng chỉ biết gọi tên hắn, trong khi hắn ngoài nghi ngờ cô ra thì không còn biết bất cứ thứ gì, lãng phí quá nhiều thời gian.

Mỗi tiếng “Hàn Lam Vũ”
vang lên từ miệng Đan Tâm đều khiến hắn đau xé lòng, hắn đã đến muộn mất rồi, lúc cô cân hắn nhất hắn lại không có mặt, lúc cô cân hắn tin tưởng, hắn lại hoài nghi, sớm biết tình cảm của cô hắn đã không tự lừa mình dối người, bây giờ biết được sự thật, lại càng không thể tha thứ cho bản thân.

Không gian yên tĩnh vang lên mấy tiếng gõ cửa, Hàn Lam Vũ không lên tiếng, người bên ngoài chủ động đẩy cửa đi vào.

“Tiểu Vũ…”
“Nam Nam, người tên Hắc Hổ đó là kẻ giết chết Phan Cảnh Liêm có đúng không?”
Hàn Lam Vũ ngắt lời lên tiếng.

Dư Cảnh Nam bước vào trước mặt Hàn Lam Vũ, cách xa một chiếc bàn gật đầu: “Nhưng có chuyện gì?”
“Việc Thắng Chột bắt cóc Đan Tâm không phải là ý của Trương Tu Kiệt, hắn ta cũng là kẻ bị hại, người đứng sau là Hắc Hổ.

Việc Phan Cảnh Liêm để con gái của hắn chết, hắn tìm Phan Cảnh Liêm trả thù không có gì là lạ nhưng Đan Tâm thì có thù oán gì với hắn, tại sao hắn muốn hại cô ấy?”
“Cậu nói Hắc Hổ sai bảo Thắng Chột bắt cóc Đan Tâm?”
Dư Cảnh Nam nheo mắt hỏi lại.

Hàn Lam Vũ chỉ khẽ gật đầu, trong đoạn video có đoạn Thắng Chột nói chuyện với Trương Tu Kiệt, đích thị là do Hắc Hổ sai bảo.

“Có lẽ tớ biết kẻ đó là ai.

Tiểu Vũ, chủ căn chung cư nơi Triệu Y Trân ở bây giờ do em trai tớ quản lý, mấy tuần trước Vương Khải Lâm gặp Triệu Y Trân tại căn hộ cũ của cô ấy cho thấy bọn họ đã cấu kết với nhau, tớ cũng đã nói cho cậu biết rồi.


Phải, đó là lý do mà Hàn Lam Vũ phải đưa Đan Tâm rời khỏi biệt thự Proud.

Hôm Hàn Lam Vũ chạy tới trường cảnh cáo Đan Tâm không được lại gần Triệu Y Trân của hắn chỉ vì nghe Dư Cảnh Nam nói như vậy mới lo sợ Đan Tâm trở thành tâm ngắm của bọn họ.


Hàn Lam Vũ hay Dư Cảnh Nam đều không biết mục đích của bọn họ nên chỉ có thể giữ Triệu Y Trân ở lại bên mình.

Vào đêm Dư Cảnh Nam giả vờ say, Triệu Y Trân thực sự đã ra tay, cô ta làm giấy chuyển nhượng hòn đảo Tiểu Doãn rồi điểm chỉ tay của Đan Tâm nhưng không biết trước đó Hàn Lam Vũ đã sang tên cho Hàn Tử Lam.

Kể cả chuyện Triệu Y Trân tự ngã rồi vu oan cho Đan Tâm hay việc cô ta lục lọi trong thư phòng của Hàn Lam Vũ đều có hệ thống camera ghi lại, Hàn Lam Vũ chỉ là muốn lấy lòng tin của cô ta nên ngoài mặt mới diễn một vở kịch với cô ta, nếu cô ta đã muốn đổ oan cho Đan Tâm thì hắn cũng chiều theo ý cô ta.

Dư Cảnh Nam lại nói tiếp: “Hắc Hổ và Vương Khải Lâm đã qua lại một thời gian, nếu là Vương Khải Lâm làm thì chuyện này không ngoại trừ việc Triệu Y Trân muốn hại Đan Tâm.

Còn nữa, Tiểu Vũ, cái chết của vú nuôi cũng rất kỳ lạ, tớ cảm thấy có người đã nhúng tay vào chuyện này.

Trước hết đã biết được kẻ nào làm rồi, tớ sẽ bảo em tớ điều tra xem Vương Khải Lâm và Triệu Y Trân đã qua lại trong bao lâu, các tư liệu đều bị chủ cũ hủy đi rồi, hi vọng có thể khôi phục lại!”
“Tớ muốn giúp Phan Cảnh Liêm đòi lại công đạo!”
Hàn Lam Vũ nặng nề nói.

Dư Cảnh Nam hiểu, bây giờ Đan Tâm đang đau lòng vì vú nuôi, những gì có thể an ủi vong linh vú nuôi có thể sẽ khiến Đan Tâm đỡ phải day dứt trong lòng.

“Tiểu Vũ, cậu yên tâm, kẻ có tội đều phải chịu sự trừng phạt.

Tớ đi tìm Trình Duật Hạo, chỉ đợi có đầy đủ bằng chứng sẽ đòi lại công bằng cho Đan Tâm!”
Hàn Lam Vũ không nói gì, hai người nhìn nhau không rõ suy nghĩ của đối phương.


Tám giờ sáng ở công ty Celina, Vương Khải Lâm đang tựa mình trên ghế xoay ở bàn làm việc theo dõi tin tức của Triệu Y Trân, thời gian gân đây hắn không thể liên lạc được với cô, về phía tập đoàn Shine lại không đề cập đến chuyện này, hoàn toàn kín tiếng khiến hắn có chút sốt ruột.

Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa ở bên ngoài, Vương Khải Lâm quay ra nhìn rồi lên tiếng: “Vào đi “Vương tổng, chủ của hòn đảo Tiểu Doãn là Hàn Tử Lam đứng tên, không phải cô Doấn Đan Tâm kia.

Cổ đông đang rất bất bình vì chuyện này, bọn họ bảo anh đã lừa gạt bọn họ.

Còn nữa, tập đoàn Hàn thị đến bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì nhưng Trịnh tổng lại bất ngờ hủy hết hợp đồng với công ty chủ của chúng ta, thiệt hại không nhỏ!”
Vương Khải Lâm nghiêm mặt, nói vậy việc không thể liên lạc được với Triệu Y Trân là có nguyên do, có thể cô đã bị phát hiện rồi.

Hắn dùng kế khiêu khích để Hàn Lam Vũ thay hắn đối phó với Trương Tử Trạch nhưng hắn lại không ra tay, có lẽ bọn họ đã phát giác gì đó rồi.

“Trịnh tổng sao? Là cái người mà Cậu muốn kết thông gia à?”
Vương Khải Lâm nhếch môi, Trương Tử Trạch muốn tìm chỗ dựa cho Trương Tu Kiệt kết quả sao lại tìm thêm một kẻ thù thế này? Vương Khải Lâm nhếch mép, hắn đứng dậy tiến ra ngoài: “Mở cuộc họp nội bộ đi, tự tôi sẽ giải thích chuyện này với cổ đông!”
Lần này hắn không thể để mất niềm tin của cổ đông được, trong khi Trương Tu Kiệt chẳng biết một thứ gì về chuyện kinh doanh làm ăn của công ty, hắn phải biểu hiện thật tốt, giai đoạn này đối với hắn rất quan trọng, nó quyết định đến tương lai của công ty Celina và quyên thừa kế của công ty chủ Trương thị.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận