Nhà hàng khách sạn Zelda.
Dư Cảnh Nam mặc chiếc áo len sẫm màu bên ngoài chiếc áo sơ mi trắng, quần dài tối màu bước theo nhân viên vào trong một góc nhà hàng.
Trình Duật Hạo đang ngồi ở nơi gần cửa sổ rồi cúi đầu xem tài liệu gì đó.
“Anh Hạo, lâu rồi không gặp!”
Dư Cảnh Nam mỉm cười lên tiếng, Trình Duật Hạo cũng ngẩng đầu mỉm cười với hắn: “Cậu tới rồi à? Tôi có đi cùng một người bạn, cô ấy tới muộn, cậu không ngại chứ?”
Dư Cảnh Nam kéo ghế ngồi xuống đối diện với Trình Duật Hạo: “Nếu là bạn của anh thì không ngại ạ!”
Dư Cảnh Nam mỉm cười.
Trình Duật Hạo cũng đã quen Dư Cảnh Nam khá lâu rồi nên hiểu tính tình hắn, đối với người ngoài, đặc biệt lại là phụ nữ, Dư Cảnh Nam thường không tiếp xúc nhiêu.
“Hôm nay cậu bảo có một vụ án muốn tôi thụ lý sao? Tôi đang thắc mắc cậu lại có chuyện gì mà cần đến tôi đây.
”
Trình Duật Hạo gập lại hồ sơ vụ án nào đó để lên bàn rồi ngẩng mặt nhìn Dư Cảnh Nam thể hiện sự tò mò nhưng vẫn hòa nhã vui vẻ.
Dư Cảnh Nam cũng nói qua chuyện của Doãn Đan Tâm, mấy ngày hôm nay báo chí đăng rất nhiều nên Trình Duật Hạo cũng biết không ít chuyện, chỉ có điều không ngờ lại có nhiều chuyện khúc mắc phía sau như thế.
Trình Duật Hạo buộc miệng hỏi: “Nhân thân của Đan Tâm không còn ai sao?”
“Ba mẹ cô ấy mất từ khi cô ấy còn nhỏ, cô ấy sống cùng ông nội từ nhỏ đến lớn nhưng lại có sự cố không may, chủ tịch Doãn lại ra đi khi cô ấy còn chưa trưởng thành…”
“Chủ tịch Doãn? Người đã mất trong tù đó sao?”
Trình Duật Hạo có chút bất ngờ nên cắt ngang lời nói của hắn.
“Anh cũng biết vụ này sao?”
Dư Cảnh Nam hết sức kinh ngạc, lúc ông nội Doãn của Đan Tâm mất bọn họ đều đang ở nước ngoài, Dư Cảnh Nam cũng chỉ biết thân phận của Đan Tâm sau khi cô kết hôn với Hàn Lam Vũ thôi.
“Trong giới luật từng truyền tai nhau vụ án này!”
Trình Duật Hạo trả lời qua loa.
Đúng là vụ án này một thời vẫn còn đang xôn xao, Trình Duật Hạo đã điều tra kỹ vụ án này, rõ ràng chủ tịch Doãn là bị kết án sai, không đúng, là ông ấy đã nhận tội danh về mình thay cho người khác.
Để trả thù Hàn gia, suốt mấy năm qua Trình Duật Hạo vẫn đang tìm kiếm tung tích của đứa cháu gái cũng là người thân duy nhất của chủ tịch Doãn để thuyết phục cô cháu gái sẽ lật lại vụ án của ông mình.
Nhiều năm qua hắn đã thu thập rất nhiều chứng cứ chỉ để có một ngày lật đổ được Hàn gia, thật không ngờ người hắn luôn tìm kiếm lại gần ngay trước mắt mà hắn không biết.
Trình Duật Hạo nhớ đến nguyện vọng mà Đan Tâm muốn làm đó là giải oan cho người thân.
Cô nghĩ ông nội Doãn bị oan nhưng vẫn lấy Hàn Lam Vũ cho thấy cô không biết sự tình phía sau mới lấy người nhà họ Hàn.
Còn bọn họ thì đang cố bù đắp cho cô sao? Đan Tâm và hắn, bọn họ đáng thương như nhau! “Vậy mà tôi còn tưởng, Đan Tâm là cháu họ của cậu!”
Trình Duật Hạo đưa tách trà lên nhâm nhí, che dấu suy nghĩ hiện tại.
“Vụ án này tôi sẽ nhận, cậu có tư liệu gì thì gửi cho tôi, bao giờ đến thời cơ tôi sẽ khởi kiện bọn họ và đưa pháp luật vào điều tra rõ ràng chuyện bắt cóc giết người này!”
Dư Cảnh Nam có chút nhẹ nhõm, mặc dù mối quan hệ của bọn họ thân thiết như anh em nhưng Trình Duật Hạo đồng ý quá nhanh khiến Dư Cảnh Nam nhất thời không biết nói gì nữa.
“Trình Duật Hạo, anh đợi em có lâu không?”
Phía sau lưng Dư Cảnh Nam vang lên một tiếng nói trong trẻo của một người phụ nữ, Dư Cảnh Nam cũng lịch sử đứng dậy, thật không ngờ lại gặp được người quen…
“Nam Nam…Sao anh cũng ở đây?”
Người nọ có chút kinh ngạc nhưng vẫn không giấu nổi sự vui mừng trên gương mặt.
“Dung Dung, em quen cô ấy à?”
“Hơn cả chữ quen, anh ấy là người quan trọng nhất của em!”
Dư Cảnh Nam không tin được cô ta lại nói ra lời đó tự nhiên như thế.
“Là người mà em vẫn thường kể sao? Trái đất này đúng là tròn thật, chuyện gì cũng có thể xảy ra!”
Trình Duật Hạo mỉm cười.
Giống như cuộc gặp gỡ giữa Đan Tâm và hắn vậy.
Dư Cảnh Nam cũng lịch sự lên tiếng: “Đã lâu không gặp!”
Thẩm Duệ Dung cảm thấy hắn đối với cô rất xa lạ.
Cô tiến đến giữ ý tứ ngôi xuống bên cạnh Trình Duật Hạo, đối diện với Dư Cảnh Nam, thực ra ngồi ở đây sẽ nhìn anh rõ hơn.
Bữa ăn diễn ra không có quá nhiều lời nói, bọn họ đã quen việc ăn uống không nói chuyện nhiều, chỉ có Thẩm Duệ Dung là vẫn tập trung nhìn Dư Cảnh Nam mặc kệ hắn vốn chẳng để ý gì đến cô.
Trình Duật Hạo cũng thấy được mối quan hệ đặc biệt của hai người.
Có lẽ, Dư Cảnh Nam chính là người chồng cũ mà Thẩm Duệ Dung chưa bao giờ quên đó.
Đang dùng bữa thì bọn họ bị tiếng ồn ào làm cho thu hút, một cô gái trẻ mặc áo len và váy dài đeo ba lô đang loay hoay ở giữa khu nhà hàng quay mấy vòng rồi gọi điện thoại cho ai đó: “Bác à, party của lãnh đạo bệnh viện sao lại giao cho cháu? Cháu không rành chuyện này hơn nữa cháu là sinh viên năm nhất ngành y đang khổ sở bước vào kỳ thi cuối kỳ, không phải là sinh viên ngành tổ chức sự kiện đâu!…
Có Dư Cảnh Nam thì sao? Ngày hôm đó cháu vẫn đang bận thi ở trên trường, lẽ nào bác vì cháu mà thay đổi lịch trình…Biết ngay sẽ thế, cháu cúp máy đây!”
Cuộc trò chuyện chỉ dừng lại ở đó, Thấm Duệ Dung tối mặt nhìn hắn, mỗi lần gặp hắn thì đều xuất hiện một cô gái trẻ, còn đều là sinh viên năm nhất, có phải hắn đã chê cô già rồi không? “Nam Nam, anh quen cô gái kia sao?”
Thẩm Duệ Dung giọng điệu ghen tuông giống như giữa bọn họ vẫn đang là mối quan hệ yêu đương mặn nồng.
Dư Cảnh Nam không nói gì, chỉ âm thầm gật đầu xác nhận, cơ bản là hắn chẳng muốn giải thích chuyện gì.
“Hai người ăn đi, em xin phép!”
Dư Cảnh Nam nói với Trình Duật Hạo rồi đứng dậy tiến về phía cô gái đang loay hoay chọn món, tuy gia cảnh cô cũng thuộc giới thượng lưu nhưng Lâm Hải Quỳnh lại không thường xuyên đi ăn cùng ba mẹ hay thường xuyên tới nơi này, căn bản cũng không biết chọn thực đơn như thế nào.
“Món này, món này và món này, món này nữa…
Đầu là các món ăn mà các vị lãnh đạo trong bệnh viện rất thích ăn!”
Lâm Hải Quỳnh đang cúi đầu vắt óc ghi ra được mấy món thì có một bàn tay thon dài chỉ lên món ăn khiến cô gật gù không thôi, vội ghi lại tên các món ăn đó.
Nhưng sau đó cô đã rất nhanh nhận ra giọng nói và bàn tay đó, là của Dư Cảnh Nam Dư Cảnh Nam?
Lâm Hải Quỳnh ngẩng đầu, cô có chút giật mình rồi hét lên một tiếng, sau đó dường như vui qua khiến cô không nghĩ được gì đứng dậy vươn tới ôm chầm lấy cổ Dư Cảnh Nam.
“Sao chú…Sao chú lại ở đây?”
Dư Cảnh Nam cũng bị bất ngờ nhưng không nói gì, hản chậm rãi đưa tay lên cổ kéo bàn tay cô xuống: “Tôi tới đây ăn trưa cùng bạn!”
Thẩm Duệ Dung nhìn theo, hai người không biết nói gì đó sau đó cùng nhau tiến vê phía bọn họ.
“Cô ấy vẫn chưa ăn trưa nên em muốn mời cô ấy ăn cơm cùng chúng ta.
Hai người không thấy phiền chứ?”
Dư Cảnh Nam tiến lại đấy ghế ra giúp Hải Quỳnh.
Trình Duật Hạo điềm nhiên nở một nụ cười xã giao: “Rất hân hạnh!”
Lâm Hải Quỳnh đương nhiên rất vui khi được Dư Cảnh Nam mời dùng bữa lại còn dùng bữa với bạn anh nữa chứ.
Hải Quỳnh cúi thấp người vui tươi nói: “Chào mọi người, em là Hải Quỳnh!”
cô chào chung một tiếng vì chẳng biết phải xưng hô như thế nào.
“Đây là cô Thẩm Duệ Dung, còn đây là giáo sư ngành luật học Trình Duật Hạo!”
Dư Cảnh Nam giới thiệu cho Hải Quỳnh được biết.
Một chữ “cô” cũng đủ khiến quan hệ bọn họ xa cách đến nhường nào.
“A, là vị giáo sư bạn của chú thường xuyên bắt nạt Đan Tâm đây sao?”
Hải Quỳnh thốt lên rồi đưa tay lên bịt miệng.
Trình Duật Hạo mỉm cười: “Có vẻ như em ấy khá bất mãn về tôi nhỉ? Chiêu nay tôi có dự thi một môn vấn đáp, nhất định sẽ nói xin lỗi với em ấy!”
Thái độ Trình Duật Hạo rất hòa nhã nhưng Lâm Hải Quỳnh lại cảm thấy hắn đang để bụng vì bọn họ ở sau lưng nói xấu hắn.
Tiêu rồi, mi hại Đan Tâm rồi.
Nhìn vẻ mặt áy náy của Lâm Hải Quỳnh cả Dư Cảnh Nam và Trình Duật Hạo đều mỉm cười.
Đúng là tuổi trẻ, tâm lý cũng chẳng vững vàng một chút nào.