Hôn Thê Là Trẻ Con


Hoàn thành kỳ thi cũng là dịp nghỉ lễ noel, noel năm nay còn lạnh hơn cả năm ngoái, mấy hôm trước tiết trời có chút ấm áp hơn vậy mà hôm nay đã kéo theo hơi lạnh tràn khắp thành phố.

Hôm nay Đan Tâm không có kế hoạch nào đặc biệt, chỉ ở trong phòng đắp chăn rồi đọc bộ sách mà cô yêu thích.

Đến tám giờ tối, bên dưới đột nhiên ồn ào đến lạ, Đan Tâm gấp cuốn sách lại, cô bước xuống giường định ra ngoài xem sao thì Ngô quản gia đã đi tới gõ cửa: “Đan Tâm, mọi người tới thăm cháu, đang ở dưới nhà đợi cháu đó, cháu mau xuống đi!”
Đan Tâm “vâng” một tiếng đi ra mở cửa rồi theo ông Ngô đi xuống nhà, Hải Quỳnh và Trịnh Mỹ Lâm nhìn thấy cô liên vui vẻ chạy tới, hai tay xách hai túi đồ lớn giơ lên: “Đan Tâm, chúng ta trang trí cây thông đi!”
“Mọi người…Còn có giáo sư và chị Thi Tịnh nữa…Sao mọi người lại tới đây?”
Đan Tâm thực sự bị bất ngờ, cô vẫn đang mặc váy ngủ rộng thùng thình dài đến mắt cá chân rất đáng yêu.

“Hôm nay tôi và Hàn thiếu vừa cùng nhau ký kết hợp đồng với đối tác sau đó anh ấy bảo muốn tổ chức một bữa tiệc giáng sinh ở nhà cô nên tôi cũng tới góp vui, không phiên cô phải không? Tôi nướng đồ ăn rất giỏi!”
Bạch Thi Tịnh cởi mở nói.


“Tất nhiên rôi!”
Đan Tâm mỉm cười rồi nhìn qua Trình Duật Hạo có chút e dè, trông hắn không giống một người thích những bữa tiệc tùng ồn ào náo nhiệt như thế này, hơn nữa cô vẫn cảm thấy giữa cô và hắn còn những khúc mắc chưa giải được.

“Dư Cảnh Nam gọi tôi tới đây!”
Trình Duật Hạo hiểu ý, mỉm cười lên tiếng.

Dư Cảnh Nam và Hàn Tử Lam vừa đặt cây thông ngay ngắn ở bên ngoài rồi đi vào nhìn Đan Tâm đang đứng ở trên bậc thang khẽ cười, Tử Lam bước lên dẫn cô xuống: “Hôm nay là noel, ủ rũ trong nhà không thấy chán sao? Chúng ta sẽ chia nhau ra nhé, một nhóm sẽ trang trí cây thông, nhóm còn lại phải gồm những đầu bếp tài hoa mới được ứng cử nhé, ai biết nấu ăn giơ tay?”
Tử Lam lên tiếng tạo không khí.

Ngoài dì Kỳ biết nấu ăn đang ở trong phòng bếp chuẩn bị một số thứ thì chỉ có Bạch Thi Tịnh và Hàn Tử Lam giơ tay, Đan Tâm vẫn chưa theo kịp nhịp độ của bọn họ, mất ba giây mới có thể giơ tay được.

“Tuyệt vời, cuộc đời sẽ tôn vinh những người biết nấu ăn!”
Lâm Hải Quỳnh cảm thán, đối với một người vụng về lại không bao giờ kiên nhẫn đứng ở trong phòng bếp được lâu giống như cô thì cả đời không thể nấu được món gì quá đặc biệt cho nên cô rất ngưỡng mộ những người biết nấu ăn, bởi vì nhờ họ mà cô được ngon miệng.

Dư Cảnh Nam khóe môi cong lên liếc mắt nhìn Đan Tâm một cái rồi cúi người giúp Hải Quỳnh xách đồ rồi mang ra ngoài để chuẩn bị trang trí cây thông, gương mặt Hải Quỳnh đột nhiên ngẩn ra, cô từng được ăn thử món ăn Đan Tâm nấu đưa tới cho Cảnh Nam, đúng là rất ngon.

Cô đột nhiên ý thức một điêu, một người xuất chúng như Dư Cảnh Nam sẽ phù hợp với một người phụ nữ đảm đang hơn là một con nhóc như cô.

Lâm Hải Quỳnh ghé tai Đan Tâm nói vội: “Sau này cậu cũng dạy tớ nấu ăn nhé! Dư Cảnh Nam, chú đợi em”
Nói với Đan Tâm xong, cô chạy theo Dư Cảnh Nam vừa lớn tiếng gọi.


Đan Tâm bị câu nói của cô làm cho bật cười, nụ cười của cô trong trẻo tới mức khiến người khác cảm thấy mình như trẻ lại, Hàn Tử Lam bất giác đưa tay lên xoa đầu cô.

Đan Tâm mỉm cười ngước mặt nhìn hắn: “Em đi thay đồ rồi xuống làm cùng mọi người!”
Bạch Thi Tịnh nhìn thấy hai người thân thiết đã sớm lắng lặng đi xuống phòng bếp trước.

“Để tôi!”
Trình Duật Hạo cũng cúi người xách đồ giúp Mỹ Lâm, cô vui vẻ cảm ơn thầy rồi cùng thây đi ra ngoài thực hiện công việc trang trí của mình.

Chỉ sau một thời gian, căn biệt thự Rose như được thay mới, lung linh hơn trong ánh đèn nhiêu màu, Henry hiếm thấy có đông người nên cũng vui vẻ quấy đuổi chạy khắp mọi nơi trong nhà.

Bộ phận nấu ăn cò thêm ông Ngô phụ giúp nên cũng có năm người để tám chuyện, đã lâu Đan Tâm chưa có cảm giác vui vẻ như thế, câu chuyện của dì Kỳ và ông Ngô kể cũng rất cuốn hút, cô chẳng tưởng tượng nổi một đêm noel chìm trong hơi thở lạnh lẽo của đất trời, dì Kỳ và ông Ngô lại có thể kể chuyện ma được, nếu bếp nhà Đan Tâm làm bằng bếp lửa thì chắc có thể hồi tưởng tới một không gian khác rồi.

Đột nhiên Đan Tâm lại muốn có một đốm lửa nên bọn họ quyết định sẽ ăn ở ngoài vườn cùng nhau ngồi xung quanh đống lửa khô giữa tiết trời lạnh lẽo này thì còn gì tuyệt vời hơn? Ở một nơi nào đó, người nọ đang nhìn lên màn hình, gương mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt dịu dàng dừng lại rất lâu trên người một cô gái, nụ cười ấm áp đã đã lâu hắn không được nhìn lại nên ngắm nghía có chút say sưa.


Suốt mấy tiếng đồng hô hắn chỉ nhìn vào màn hình vi tính, lãng phí không biết bao nhiêu tiền bạc, giống như lúc hẳn nói với Dư Cảnh Nam, mỗi giây mỗi phút đều quý báu vì thời gian đó hắn có thể kiếm được rất nhiều tiền nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy tiền bạc chẳng mua nổi những nụ cười ấy của cô.

Điện thoại vang lên, người nọ nghe máy, ậm ừ mấy cái rồi tắt máy đợi khi nhóm người trong nhà đã ra ngoài vườn mới chịu chuyển sang trang khác.

Trong email của hắn có một tin nhắn của Viên gửi tới Hàn Lam Vũ, hắn chậm rãi mở ra, sau đó bấm vào video để xem, trước màn hình xuất hiện một người đàn ông cao lớn đứng ở trước một căn phòng chung cư quen thuộc, tiếp sau đó là một màn hôn nhau ở trước cửa cho đến khi cánh cửa đóng lại, phía sau còn có mấy video nữa cũng là người đàn ông đó và người phụ nữ đó! Hàn Lam Vũ nhấc máy lên gọi cho Viên, ông ta tường thuật lại tình hình sự việc: /Người nào đó đang khôi phục lại dữ liệu của chung cư nơi Triệu tiểu thư từng ở, thời gian này chuyện của cậu và cô ấy đang được quan tâm tới vì vậy mà người kia đã gửi đoạn video này cho ba cậu để kiếm được một món hời.

Ông ấy đang rất tức giận, đứa con trong bụng Triệu tiểu thư liệu có phải là giọt máu của Hàn gia hay không có lẽ sẽ sớm biết thôi!/ Dư Cảnh Nam đang cho người khôi phục lại tư liệu bị mất của tòa chung cư cao cấp, có thể người nào đó đã nhìn thấy món hời trước mắt nên quyết định gửi cho Hàn Thanh Triết để trao đổi với ông.

Hàn Lam Vũ vốn không hiểu được lý do vì sao Triệu Y Trân lại làm việc cho Vương Khải Lâm, bây giờ rốt cuộc thì hắn cũng đã hiểu, bọn họ có gian tình với nhau! Trái tim hắn đập mạnh mẽ trong lòng ngực, gương mặt lạnh lùng như băng, trong lòng cũng trút được một gánh nặng.

Đan Tâm tiếp nhận chuyện này một cách rất bình thản nhưng hắn muốn bù đắp cho cô, muốn dành cho cô một tình yêu hoàn hảo nhất, Hàn Lam Vũ nâng ly rượu lên uống một hơi hết ly rượu, hắn lại chuyển sang màn hình khác, camera ngoài vườn sáng lên một ngọn lửa ấm áp, hẳn lại có thể nhìn thấy cô cười rồi, chưa bao giờ hắn lại nhớ cô đến như vậy, dường như rượu vào người hắn lại càng khiến hắn tỉnh hơn, tình yêu dành cho cô cũng vì thế mà lớn lao hơn, Hàn Lam Vũ đưa tay miết nhẹ lên màn hình: “Đan Tâm, từ bây giờ anh có thể toàn tâm toàn ý yêu mình em rồi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận